Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Ưng với Trịnh Khải Đạt đều là người của hiệp hội đồ cổ Minh Dương. Hắn cũng nghe thấy việc Trịnh Khải Đạt trù tính lập ra công ty bán đấu giá. Nghe nói giá trị đầu tư ban đầu của công ty Trịnh Khải Đạt mở ra cũng thấp nhất là 2 ức. Nhưng là Trương Ưng cũng không ngờ Lý Dương lại tiến vào đây.

Hai ức, Lý Dương đã bắt đầu cùng người khác mở ra một công ty lớn rồi. Hắn còn đang cầm một năm hơn mười vạn tiền lương, ngẫm lại quả thực không có chút tư vị gì cả. Mình đã từng là người được thuộc hạ phải ngước lên nhìn, hiện giờ người khác lại đang từ trên cao nhìn xuống hắn.

Nhưng mà Lý Dương đã vượt lên trước hắn quá xa, Trương Ưng cũng không có tâm đố kỵ mạnh mẽ.

Lý Dương thật ra muốn ra ngoài, hắn vốn cho rằng Trương Ưng sẽ rất tức giận, sẽ mất một phen giữ mình lại, không nghĩ tới Trương Ưng lại bình tĩnh như vậy.

Như vậy cũng tốt, chí ít thì tụ được tôin cũng được, Lý Dương không phải hổ thẹn với mình.

Trương Ưng đột nhiên nói với Lý Dương rằng:

-Lý Dương, suy nghĩ của cậu tôi sẽ chuyển cho tổng công ty, nhưng tôi còn mong ngươi tiếp tục lưu lại làm việc trong một tháng nữa.

-Chuyện này không thành vấn đề.

Lý Dương lập tức đáp ứng.

Công ty bán đấu giá nhanh nhất cũng phải mất ba tháng mới hoàn thành, giai đoạn đầu không cần hắn đứng ra làm nhiều. Hắn ở lại trong công ty một hai tháng cũng không có vấn đề gì, hiện giờ có thể giúp được Trương Ưng chút nào hay chút đó.

Trương Ưng đối với thái độ của Lý Dương cũng rất thỏa mãn, Lý Dương cũng không biết hắn ở trong ngành ngọc thạch này có danh khí như thế nào. Nhưng Trương Ưng rất rõ ràng, có Lý Dương tọa trấn một tháng sẽ mang tới rất nhiều chỗ tốt cho An Thị.

Trên người Lý Dương đột nhiên rung lên, điện thoại của Lý Dương lúc nào cũng để ở chế độ rung vì hắn đã quen rồi, hơn nữa khi có điện thoại gọi tới cũng sẽ không làm người chung quanh giật mình.

Xin lỗi Trương Ưng một chút, Lý Dương ra ngoài phòng nghe điện thoại.

-Hiểu Lỵ, tôi hiện giờ đang ở công ty, cái gì, được, tôi đi ngay.

Không tới một phút sau Lý Dương liền tắt máy điện thoại, cú điện thoại này là do Ngô Hiểu Lỵ gọi tới. Cô nói ông ngoại cô Lưu Tuyết Tùng muốn mời Lý Dương tới xem, lão nhân gia đã mời Lý Dương không thể cự tuyệt. Nhưng là nghĩ tới hắn vừa mới về làm việc lại phải đi ra ngoài, Lý Dương không khỏi lắc đầu cười khổ.

Lý Dương rất ngại ngùng nói lý do xin nghỉ phép với Trương Ưng. Trương Ưng thật ra không có chút ý kiến gì mà trực tiếp đồng ý cho Lý Dương xin nghỉ. Lưu lão là hội trường tiền nhiệm của hiệp hội đồ cổ Minh Dương, là một người mà Trương Ưng rất tôn kính.

Ra cửa, mở xe, đi tới địa chỉ mà Ngô Hiểu Ly đã chỉ. Lý Dương cùng Lưu Cương ở trên xe, Lưu Cương buồn chán hiện giờ ngày nào cũng đi theo Lý Dương.

Nhà của Lưu lão thuộc một cái sân phát cho các cán bộ kỳ cựu. Một ngôi nhà rất bình thường có hai tầng nhỏ, một cái sân, còn kém rất xa với ngôi biệt thự xa hoa của Hà lão.

Cái chuông gió màu hồng của Ngô Hiểu Ly ở trước cửa, Lý Dương suy nghĩ một chút, cùng Lưu Cương mang hoa quả đi tới trước cửa.

Lý Dương còn chưa có gõ cửa, cửa lớn đã mở rồi, sau đó Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly kinh ngạc nhìn đối phương.

-Tôi đang muốn đi ra ngoài đón anh, không nghĩ tới anh lại đi nhanh như vậy.

Ngô Hiểu Ly nói một câu, sau đó giúp đỡ Lý Dương mang mấy món đồ vào nhà, đối với lễ vật của Lý Dương nàng chưa từng khách khí chút nào.

-Trên đường không kẹt xe nên cũng tới khá nhanh.

Lý Dương cười cười, mang theo Lưu Cương đi vào trong sân, hai bên cạnh sân là có phòng ở. Đối diện với cửa lớn chính là phòng khách, bố cục giống như nhà ở cửa dân chúng phổ thông. Nhà của Lý Dương trước cũng thế, nhưng khác chính là nhà của Lý Dương là 1 tầng, hơn nữa phòng ở cũng vô cùng rách nát, cũng không rộng rãi hơn ở đây là bao nhiêu.

-Tiểu Lý tới à, mau vào ngồi chơi.

Bên trong truyền ra thanh âm sang sảng, thanh âm này Lý Dương nghe thấy đã biết người tới là ai, chính là ngoại công của Ngô Hiểu Ly, Lưu Tuyết Tùng.

-Lưu lão, chào ông!

Vừa vào cửa, Lý Dương đã cẩn thận đánh giá phòng khách một chút, phòng khách rất lớn, nhưng có vẻ yên lặng, cũng không tồn tại cái gì xa hoa cả. Nhưng thật ra ở đây trưng bày rất nhiều đồ sứ tinh mỹ. Những loại đồ sứ này Lý Dương có thể nhìn ra một phần, đại bộ phận là đồ phỏng chế cuối thời Thanh hoặc là Dân quốc. Mỗi một kiện cũng không có giá trị cao lắm, nhưng để cùng một chỗ cũng là một con số không nhỏ đi.

Lưu Tuyết Tùng nhìn thấy Lý Dương, sau lại thấy Lưu Cương ở sau Lý Dương, thân thể bỗng nhiên có chút chấn động, dường như có chút không thể tin được. Sau đó trên mặt mới lộ ra dáng cười thật tươi, nhìn Lý Dương một cái thật sâu.

-Tiểu Lý, tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn à, nghe nói lần này cậu tỏa sáng ở Nam Dương phải hông?

Lưu Tuyết Tùng cười ha hả bắt chuyện với Lý Dương cùng Lưu Cương đang vừa mới ngồi xuống phía trước một cái bàn hình vuông có phong cách rất cổ xưa. Trên bàn bày một bộ ấm trà, Lưu Tuyết Tùng rót cho Lý Dương một chén trà, sau đó cũng tự mình rót cho mình một chén trà nóng.

Lý Dương đột nhiên sáng ngời con mắt, nhìn thẳng vào ấm trà trên tay Lưu Tuyết Tùng, khóe miệng đột nhiên cười mỉm nói:

-Không hổ là Lưu lão, ấm trà này cũng đều là cổ vật, thảo nào toàn quốc có không ít người biết tới ngài.

-Ha ha, tiểu Lý ngươi đừng nói thế, ở nơi khác làm gì có người nào biết tôi. Nhưng mà ngươi đã nhìn ra đây là một kiện cổ vật, vậy thử nói lai lịch của bộ trà này một chút xem?

Lưu Tuyết Tùng cười to một tiếng, chỉ vào bộ ấm trà trên bàn hỏi Lý Dương. Lý Dương hơi sửng sốt, không nghĩ tới vừa vào cửa nhà Lưu Tuyết Tùng đã khảo nghiệm hắn rồi.

Nhìn bộ ấm trà thật ra Lý Dương cũng nhìn ra được một vài thứ, nhưng không dám xác định, đơn giản phát động năng lực đặc thù quan sát tỉ mỉ một chút.

Đây là một bộ ấm trà Tử Sa Hồ, chọn dùng để làm chính là loại bùn thượng phẩm, trên mặt ngoài của thân ấm còn có hai tầng khe hở màu vàng, cho thấy đây đúng là một kiện cổ vật đã có từ 120 năm tới 180 năm lịch sử.

Trên thân có vẽ văn sức cây hoa cúc, rất sống động, cánh của hồ điệp phảng phất như sống động, nhìn qua vô cùng tinh mĩ.

Lý Dương cẩn thận tiếp nhận ấm trà từ tay của Lưu Tuyết Tùng, cúi đầu nhìn xuống đáy, phía dưới có bốn chữ Khoản, chính là bốn chữ cổ “Hoàng Ngọc Lân Chế”

Lý Dương gật đầu, trong lòng có chủ ý nói:

-Cái này là món đồ cổ Tử Sa Hồ, bề ngoài tự nhiên, là một kiện đồ vật tốt. Nếu tôi đoán không sai mà nói, đây là một tác phẩm tinh xảo của Hoàng Ngọc Lân đại sư cuối thời Thanh chế tác, một trân phẩm khó có được.

Lưu Tuyết Tùng nhìn Lý Dương, mỉm cười gật đầu, Lý Dương còn nói thêm:

-Nhưng chỉ tiếc rằng những cái chén này với ấm trà lại không cùng một bộ, nếu là một bộ thì giá trị sẽ còn cao hơn.

-Hay, nói rất hay, rất không tồi, thảo nào mà Hà lão lại coi trọng cậu như thế, rất khó tin tưởng ngươi mới tiếp xúc với đồ cổ không bao lâu.

Lưu Tuyết Tùng hét lớn một tiếng, lớn tiếng than thở, cái ấm trà này là lão muốn thử Lý Dương một chút. Không ngờ được Lý Dương chỉ liếc mắt là nhận ra lai lịch của cái ấm trà, thậm chí còn nhìn ra đây không phải là một bộ ấm chén trà nguyên thủy. Thực sự ngoài dự liệu của Lưu Tuyết Tùng.

-Lưu lão quá khen rồi, đây là một kiện đồ vật khai môn, nếu tôi không nhìn ra chẳng phải làm cho ngài quá thất vọng rồi sao.

Lý Dương lắc đầu cười cười, trong lòng cũng thật cao hứng, lần này thật đúng là hắn đã nhìn ra được. Lúc dùng năng lực đặc thù nghiệm chứng, những cái chén cùng ấm trà này khác biệt là phải dùng năng lực đặc thù mới phát hiện ra được.

-Trước đây tôi vẫn không tin giới đồ cổ sẽ có thiên tài, nhãn lực cùng với quen tay hay việc mới làm được, không có kinh nghiệm lịch duyệt nhất định không thể thành công. Hiện giờ mới biết được kiến văn của tôi quả là kém rồi. Giới đồ cổ không chỉ có thiên tài, còn có một siêu cấp thiên tài như cậu, thảo nào Tử Cương Ngọc phảng chế ra cậu cũng có thể nhận biết được.

Lưu Tuyết Tùng thở dài một hơi, lấy ở sau ra một cái hộp tinh xảo, đặt lên trên mặt bàn.

-Hiểu Lỵ, cũng vào đi.

Lưu Tuyết Tùng hô một tiếng ra ngoài, Ngô Hiểu Ly vẫn chưa vào phòng cúi đầu đi tới, còn len lén nhìn qua Lý Dương.

-Tôi biết hai người các cậu có cảm tình tốt, chuyện của mấy đứa nhỏ các ngươi người lớn chúng tôi cũng không làm chủ nữa, cứ theo các ngươi mà tính.

Lưu Tuyết Tùng mở cái hộp ra, Lý Dương đã sững sờ ở nơi nào, trong lòng có loại cảm giác không ổn.

-Đây là khối Kê Huyết Thạch lần trước cậu tặng cho tôi, khối Kê Huyết Thạch này quá quý giá rồi, tôi không thể lấy được nhưng cự tuyệt lại sợ cậu không đồng ý, cho nên tôi nhận. Sau đó tôi tìm một lão bằng hữu điêu khắc Kê Huyết Thạch này thành một bộ trang sức Uyên Ương. Tuy nói giá trị nhất định sẽ giảm đi, nhưng ý nghĩa lại không giống. Hiện giờ tôi trả lại cho các ngươi, các ngươi thu lại đi.

Lưu lão chậm rãi nói chuyện, Lý Dương cúi đầu nhìn cái hộp, quả nhiên là một đôi trang sức Kê Huyết Thạch.

Uyên Ương phối, hơn nữa theo như lời Lưu Tuyết Tùng nói, Lý Dương nhất thời hiểu được Lưu Tuyết Tùng hiểu lầm hắn cùng Ngô Hiểu Ly. Lưu Tuyết Tùng hiểu lầm quan hệ, Ngô Hiểu Ly cũng không đứng ra giải thích, cũng quá dị thường rồi.

-Lưu lão, kỳ thực không phải như ngài tưởng đâu, tôi với Ngô Hiểu Ly chỉ là bạn bè tốt. Huống chi Kê Huyết Thạch này là tôi tặng lễ thượng thọ cho ngài, ngài làm như vậy tôi rất khó xử.

Lý Dương cười khổ, sắc mặt Ngô Hiểu Ly bỗng nhiên biến trắng, trừng mắt nhìn Lý Dương.

-Không phải như vậy sao?

Lưu Tuyết Tùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Hiểu Ly rồi lại nhìn Lý Dương.

-Thực sự không phải như ngài tưởng đâu.

Lý Dương cười khổ nói.

-Đúng vậy, ngoại công chúng con chỉ là bạn bè bình thường, là ngài suy nghĩ nhiều quá rồi.

Ngô Hiểu Ly đột nhiên nói một câu, trên mặt cơ hồ có chứa một chút thất vọng, Lưu Tuyết Tùng liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Ly một cái.

-Già rồi, thực sự không được, thì ra là hiểu nhầm các người. Thế nhưng Kê Huyết Thạch đã làm thành Uyên Ương Phối rồi. Uyên Ương phối này không thích hợp với lão già như tôi, cũng là hai người các ngươi mỗi người cầm một cái trước đi. Về phần sau này xử lý thế nào là chuyện của các người.

Lưu Tuyết Tùng đột nhiên lắc đầu cười cười, phảng phất như đúng là hắn hiểu lầm vậy. Lý Dương thoáng thở dài một hơi, lại có chút lo lắng nhìn Ngô Hiểu Ly, thấy nàng không có dị thường mới thấy yên lòng.

-Cảm ơn ngoại công.

Ngô Hiêu Ly đầu tiên là lấy một khối, Lý Dương bất đắc dĩ không thể làm gì khác được là phải lấy một khối. Đôi Uyên Ương Phối này được điêu khắc không tồi chút nào, có thể nhìn ra được bạn của Lưu Tuyết Tùng là một sư phụ chạm trổ rất cao tay.

-Lý Dương, nghe Hiểu Ly nói cậu muốn mở công ty đấu giá, có phải như vậy không?

Lưu Tuyết Tùng hỏi Lý Dương một câu.

Lý Dương buông chén trà gật đầu nói:

-Đúng, đúng là cùng với bạn bè mở công ty, Trịnh tiên sinh tập đoàn Khải Đạt là chủ tịch, hiện giờ hắn đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Lưu Tuyết Tùng gật đầu nói:

-Tiểu Trịnh người này cũng không tồi nha, không giống như các thương nhân gian trá khác. Các người hợp tác cũng không có vấn đề gì. Công ty đấu giá rất có nhu cầu, thời gian tới hẳn sẽ buôn bán tốt. các người nắm chắc cơ hội này cũng không sai.

Lý Dương vừa định nói tiếp Lưu Tuyết Tùng đột nhiên thêm vào một câu:

-Như vậy, Hiểu Ly đây, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng dù sao cũng theo tôi học tập nhiều năm. Nói ra cũng có một chút gọi là, nếu như các người không chê thì sau này cho Hiểu Ly vào làm cùng mọi người. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ nói với tiểu Trịnh, hắn hẳn cũng sẽ không từ chối đâu.

Lý Dương nhất thời sững lại, hắn không ngờ Lưu Tuyết Tùng lại đưa ra một yêu cầu như vậy, đáp ứng cũng không phải mà không đáp ứng cũng không được.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK