Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Kiệt nói được thì làm được, vẫn ở suốt bên Lý Dương, ngay cả hai chị em Hà San San và Hà Hoan cũng ở lại theo.

Trong nhà náo nhiệt hơn một chút, làm cho hai vợ chồng Lý Quân Sơn cười suốt cả ngày.

Đặc biệt là Hà San San, miệng mồm ngon ngọt, hai ngày này Vương Giai Giai vốn không tiện ở bên này, kết quả vì quan hệ của Hà San San cứ kéo cô lại, còn bảo cô gọi vợ chồng Lý Quân Sơn là ba mẹ.

Lúc gọi ba mẹ, Vương Giai Giai đỏ mặt, nhưng hai người lại rất vui, xúc động không nói nên lời.

Thời gian hai ngày trôi qua nhanh, hôm ngày đính hôn, vừa hừng sáng Lý Dương được ba mẹ gọi dậy, thấy ba mẹ còn khẩn trương hơn mình, Lý Dương thật có chút dỡ khóc dỡ cười.

Không chỉ ba mẹ, Lý Thành và chị dâu cũng đang loay hoay trên ghế sô pha, tỏ ra rất nghiêm túc.

Không còn cách nào, từ lúc bọn họ biết được thân phận thật sự của ba mẹ Vương Giai Giai, đối với đính hôn lần này có chút hậu đãi, lại lo lắng, thông gia làm quan lớn như vậy, làm cho bọn họ dù sao cũng không dám tự tin lắm.

Lúc ra cửa, Hà Ái Linh dặn dò Lý Dương vài câu.

Những lời nói này Lý Dương nghe rất nhiều lần, Lý Dương đồng thời chấp nhận, trong lòng cũng có chút cảm động, ba mẹ mãi mãi là người quan tâm lo lắng cho mình nhất.

Có lẽ trong mắt ba mẹ, mình mãi mãi vẫn là đứa trẻ.

Từ biệt thự lái ra mấy chiếc xe, xe trong nhà có thể dùng đều dùng hết, mấy chiếc xe cùng chạy về hướng nhà hàng Điếu Ngư Đài, nghi thức đính hôn hôm nay được tổ chức ở đây.

Xe của bọn người Lý Dương đậu trước nhà hàng một hồi, đợi khi ông cụ, mới bắt đầu đi tiếp.

Lý Dương tổ chức đính hôn ở lầu năm, cách chỗ đó cũng không xa.

Phòng khách lầu năm được trang bị rất đẹp, Vương Giai Giai và mấy người nhà của cô còn đến sớm hơn Lý Dương, lúc này đã đứng chờ ở bên trong.

Hôm nay là đính hôn, người không nhiều như ngày kết hôn, nhưng người cũng không ít, người thân của Vương gia rất nhiều, thêm một số bằng hữu của Lý Dương và ông cụ, biệt thự của Vương gia không thể chứa được nhiều người như vậy, cuối cùng đành tổ chức ở lầu hạng sang của nhà hàng Điếu Ngư Đài.

- Bùm bùm!

Mấy người Lý Dương vẫn chưa tới, bọn người Hà Kiệt đã vội đốt pháo, đây là tập tục cũ của Bắc Kinh, lúc đính hôn bên đàn gái phải đốt pháo trước, bây giờ tất cả mọi người đều xem nhà hàng là nhà của đàn gái.

Pháo vẫn còn nổ vang, có tiếng gọi vào.

Bọn Lưu Cương, Triệu Khuê vội vàng từ trên xe lấy ra mấy cái hộp màu đỏ, cùng khiên cái hộp đó vào trong.

Trong những cái hộp đỏ này đều có sính lễ, đây cũng là tập tục cũ của Bắc Kinh.

Bên ngoài, mấy cấy hộp đỏ này trông rất bình thường, sau khi Lý Dương nghe nói có những tập tục này, lại nghĩ tới trong những món đồ cổ có mấy cái hộp gỗ đỏ lớn, thì bảo quản lý Tô đưa tới, vừa đúng với tình cảnh.

Bọn người Lý Dương vừa đến, trong phòng khách lập tức náo nhiệt lên.

Vương Toàn Trung cũng cố ý chạy theo Minh Dương, cháu gái đính hôn, đối với họ mà nói vô cùng trọng đại.

Vương Toàn Trung hôm nay còn có thân phận khác, đó chính là người mai mối, Lý Dương và Vương Giai Giai là thông qua quen biết nhau ngoài ý muốn, sau này là do tự bọn họ nói chuyện yêu đương, dựa theo tập tục của của Bắc Kinh, đính hôn phải có người mai mối, Vương Toàn Trung là người Vương Giai Giai tới thăm Lý Dương, chỉ có thể đảm nhiệm trọng trách quan trọng này.

Lúc đính hôn là nghi thức rất quan trọng, dâng trà, dẫm lên ghế tròn, trao nhẫn, Đỗ Quý hôm nay cũng đến, Hà Kiệt còn có mấy người Vương Phong đang la hét ầm ĩ, quả thật phen này Lý Dương khổ thật rồi.

Vừa qua khỏi mười giờ sáng, những bạn hữu thân thiết được mời tới đều đã tới rồi, bạn Lý Dương không nhiều, lão gia Lật Thành cũng không mời ai, phần lớn là thân thích của Vương gia và bạn cũ của ông cụ.

- Lão đại, lão đại!

Lý Dương đang vui mừng vì hôm nay không cần đón tiếp khách giống như mấy ngày trước, xa xa có tiếng gọi truyền lại.

Đúng hơn là một tiếng hét, Trần Lỗi lớn giọng dù cách xa mấy dặm đường đều cũng có thể nghe được.

Trần Lỗi, Lý Xán còn có Liễu Tuấn đang chạy vội tới, phía sau bọn họ còn có hai người Trịnh Khải và Tư Mã Lâm.

Lý Dương đính hôn, bọn họ không thể không tới.

- Lão đại, chúng mừng anh!

Đi tới trước mặt Lý Dương, Lý Xán vui vẻ nói, hôm qua bọn họ đã tới Bắc Kinh rồi, chờ để chúc mừng Lý Dương.

- Lão đại, đây là quà mừng của chúng tôi, lễ ít tình nhiều, mong anh đừng để ý.

Liễu Tuấn cười ha hả đưa tới mấy cái hộp, so với lễ vật của các vị khách khác mà nói, ba cái của bọn họ không biết làm sao, điều kiện kinh tế để ở đó, muốn tặng lễ vật cũng không thể.

- Liễu Tuấn, anh xem tôi là người gì chứ, các anh có thể đến là tôi vui rồi.

Lý Dương cười lớn, kéo ba người này đi vào trong phòng khách, Lý Dương vốn bị nghi thức rườm rà làm cho bực bội, bạn bè bên cạnh hắn vốn không nhiều, nhìn thấy những người bạn cũ này hắn cảm thấy rất vui.

- Cậu Lý, chúc mừng

Tư Mã Lâm và Trịnh Khải cùng đi tới, lễ vật của hai người thì nặng rồi, Tư Mã Lâm tặng đôi kim đồng ngọc nữ thời hán giá trị phải mấy trăm vạn, đôi kim đồng ngọc nữ này Tư Mã Lâm vất vả lắm mới giành được từ hội chợ bán đấu giá, chính là vì để làm lễ vật tặng cho Lý Dương, nên phải vất vả một chuyến.

Lễ vật của Trịnh Khải cũng không tệ, là ngọc điêu khắc Tống Tử Quan Âm thời nhà Minh, ngọc điêu khắc này cũng là y vất vả lắm mới tìm có được.

Anh Tư Mã, anh Trịnh, trong này mời.

Lý Dương không khách khí với bọn họ, sau khi nhận lấy lễ vật thì dẫn họ vào phòng khách.

Vương Giai Gia cũng lại chào, Vương Giai Giai hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, tuy không phải là áo cưới, nhưng xem ra còn đẹp hơn áo cưới, cùng với vẻ đẹp của Vương Giai Giai, trong cô như một tiên nữ trên trời.

Đặc biệt là sợi dây chuyền Vương Giai Gia mang trên cổ, ngay cả Lương Phượng Anh mẹ của Vương Giai Giai nhìn thấy sợi dây không chịu nỗi cũng phải khen mấy câu, lúc nghe Vương Giai Giai nói chỉ có một sợi liền tỏ chút thất vọng.

- Chị dâu, đẹp thật đó!

Lý Xán, Liễu Tuấn còn có Trần Lỗi hơi ngẩn người ra, không trang điểm đậm, thế này làm cho cô có vẻ đẹp siêu thoát phàm trần, đừng nói là bọn họ, ngay cả lúc Lý Dương vừa tới gặp Vương Giai Giai cũng hơi ngây người một chút.

- Cám ơn mọi người đến chúc mừng, Vương Giai Giai cười nhẹ nói, lúc này ba người mới quay người lại.

So với ba người bọn họ, biểu hiện của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải biểu hiện tốt hơn một chút, hai người dù sao cũng là người từng trải, nhưng trong lòng có chút rung động, đối với Lý Dương càng hâm mộ mà thôi.

Sắp xếp xong cho mấy người bạn đến trước tiên, Lý Dương lại đi ra ngoài, bạn bè thân thích của Vương gia còn có bạn cũ của ông cụ cũng bắt đầu tới, lượng khách hôm nay tới không bằng hôm đại thọ, nhưng náo nhiệt cũng không kém.

- Cậu Lý, ha ha, chúc mừng!

Bạch Minh, lão Mao, lão sư Thái cũng dắt tay nhau tới, trên tay ba người này còn mang một hộp quà, thấy Lý Dương Bạch Minh liền cười lớn đi tới.

Trong lĩnh vực đồ cổ này, Lý Dương cũng có mấy người bạn được gọi là bằng hữu chân chính, đặc biệt là Bạch Minh, bọn họ giống như ngang hàng cùng lứa với nhau, không giống như là những bậc tiền bối của hắn, tuổi tác chó chút hơn kém nhau.

Lý Dương vội vàng đi tới, vòng tay nói cám ơn, dẫn mấy người Bạch Minh vào trong.

- Chú Lý, chú cũng biết đấy, anh Bạch của chú nghèo, nhưng chú đính hôn, anh sao có thể sơ xài, món bảo vật này giá trị không cao, nhưng cũng là chút tâm ý của anh.

Bạch Minh đưa hộp lễ vật tới, cười nói ha hả, lão Mão và lão sư Thái vội vàng đưa lễ vật cho Lý Dương.

- Anh Bạch tặng gì vậy, sao trông anh có vẻ không nỡ.

Lý Dương cười ha hả, mở cái hộp ra, bên trong lập tức hiện ra cái bát Thanh Hoa, nhìn thấy cái bát Thanh Hoa này, Lý Dương hơi sửng sốt.

Đó chính là một cái bát Gia Tĩnh thật sự, Lý Dương biết đây là cái bát mà Bạch Minh yêu thích nhất, cũng là một bảo vật quý giá nhất, đã từng đem ra khoe mấy lần với Lý Dương.

Bây giờ Bạch Minh đem cái bát mà y thích nhất tặng cho Lý Dương, tấm lòng này không cần phải nói.

- Anh không nỡ, không nỡ thì không mang đến cho tiểu tử mày rồi, Bạch Minh cười mắng một tiếng, trong mắt lão quả thật là có chút không nỡ, không quý món bảo bối mà lão yêu quý nhất mười mấy năm nay.

- Anh Bạch, đa tạ, Lý Dương nhìn Bạch Minh, nhẹ nhàng nói.

Lý Dương cảm nhận được tâm ý của Bạch Minh, không hề khách khí, nhận lấy lễ vật của đối phương đưa tới, Lý Dương rất hiểu Bạch Minh, lễ vật mà lão đưa nếu Lý Dương không nhận lão thà đập nát cũng không cầm về.

- Ha ha, em với anh còn khách khí gì chứ?, thật muốn cảm tạ, đem rượu thọ của ông cụ Hà ra, để chút tôi thử xem!

Bạch Minh khoát tay, đem tặng món bảo vật yêu thích nhất lão có chút không nỡ, nhưng lại càng thích người như Lý Dương, vật là chết, người là sống ai bảo Lý Dương đối với lão tốt nhất.

- Không thành vấn đề, rượu hôm nay không nhiều, nhưng hôm này nhất định để các anh uống thật thõa thích.

Lý Dương cũng cười, lần này đến lượt bọn Bạch Minh hơi sửng sốt, sau đó lại tỏ ra kinh ngạc vui mừng, từ lúc uống ly rượu mấy hôm trước, giờ uống rượu khác thật không có mùi vị gì, cho dù là rượu ngon hơn cũng không được.

Bạch Minh cũng chỉ là tùy tiện nói ra, không ngờ hôm nay có rượu đó thật, hơn nữa hình như Lý Dương có rất nhiều, lần này thật là chuyện vui bất ngờ.

Chào hỏi bọn người Bạch Minh xong, Lý Dương lại đi ra ngoài, viện trưởng Hoàng và lão Liễu còn có mấy vị tiền bối của cố cung cũng tới, họ là bạn cũ của ông cụ, Lý Dương là học trò của ông cụ, lần này đính hôn cũng nên đến chúc mừng.

Sau đó, Trần Vô Cực một mình đi tới, Lý Dương không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra đón vị lão nhân này, lão nhân đang nhìn Lý Dương, lại cười sáng lạn.

- Lý tiên sinh, chúc mừng.

Lý Dương vừa ra, lại thấy một người quen, Sang Dala đang dẫn theo hai người nhìn Lý Dương cười, Sang Dala đến cửa của lầu năm này lúc nào Lý Dương cũng không biết, phỏng chừng là mới tới lúc đang nói chuyện với Trần Vô Cực.

- Cảm ơn, xa thế này, không tới cũng được mà!

Lý Dương đính hôn, có mời Sang Dala, nhưng hắn không hề nghĩ Sang Dala nhất định tới, dù sao bên Myanmar đang có nhiều việc như vậy, việc khai thác mạch khoáng đang trong giai đoạn quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK