Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Xán và Liễu Tuấn nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương.

Mấy chục thanh cổ kiếm vẫn còn đang nằm dưới chân Lý Dương, tuy rằng không thấy Công Chính kiếm nhưng những thanh kiếm này dưới mặt đất này thời kỳ nào cũng có nên ý tưởng trong long họ càng thêm mãnh liệt.

Hơn nữa, hai người đều có cảm giác hễ là có chuyện thì sẽ phát sinh trên người Lý Dương, nếu Lý Dương ở trong này mà chuyện lại phát sinh trên người khác thì đây mới là chuyện lạ.

-Tiểu Xán, chuyện đã làm tốt rồi à

Lý Dương quay đầu lại cười một tiếng, người gọi là lão Từ đưa thanh kiếm lại cho Lý Dương, thanh kiếm này xem như hoàn toàn vô duyên với hắn rồi.

-Làm tốt rồi lão đại, đây là những thanh kiếm của anh sao?

Lý Xán không yên long hỏi một câu, ngón tay còn chỉ chỉ thanh kiếm trên tay Lý Dương, Liễu Tuấn cũng mở to mắt trông mong nhìn Lý Dương, đoán thì đoán nhưng Lý Dương chưa thừa nhận thì bọn họ cũng không dám chắc việc gì

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, sắc mặt hay người hiện ra”quả là thế” chứ không hề kinh ngạc.

-Lão đại, cho tôi xem một chút

Liễu Tuấn giành trước, hắn chạy tới cầm thanh kiếm trên tay Lý Dương, Lý Xán đến sau nên chỉ có thể lo lắng đứng phía sau xem, Liễu Tuấn đứng phía trước thì cẩn thận từ từ quan sát thanh kiếm.

Kỳ thật Công Chính kiếm đều có bộ dạng như thế này, có điều có thêm ba chữ nên sẽ không giống nhu nữa, cái đó và hiệu ứng danh nhân hiện đại không giống nhau, cái gì mà dính dáng tới danh nhân cổ đại thì đều biểu hiện giá trị con người cả.

Xung quanh đã tập trung hơn 20 người, mọi người đều đang thảo luận với nhau, thành đồ cổ Trịnh Châu không phải ai cũng có thể kiếm tiện nghi, hơn nữa kiếm tiện nghi từ những thanh cổ kiếm như thế này càng là lần đầu tiên.

-Tiểu Tuấn, cậu xem xong thì đưa cho tôi nhìn một chút nào

Thanh kiếm nằm trên tay Liễu Tuấn chưa được 2 phút thì Lý Xán đã vội vàng kêu một tiếng rồi định đoạt thanh kiếm trên tay Liễu Tuấn nhưng Liễu Tuấn nhanh hơn liền né sang một bên.

-Lý Xán? Không phải các người đã bán cửa tiệm rồi ư?

Lý Xán còn đang đuổi theo thì bên cạnh có một ông chủ tiệm kêu lên. Thành đồ cổ làm chung một nghề nên mọi người thường quen nhau, tuy tiệm của Lý Xán ở lầu hai nhưng ở lầu ba cũng có vài người quen. Có điều Lý Xán còn rất trẻ, nhũng chủ tiệm này đều là người đã chững chạc nên bình thường cũng rất ít nói chuyện .

Người hỏi là một ông chủ kinh doanh đồ ngọc và đồ cổ hơn ba mươi tuổi, so với những ông chủ khác thì trẻ hơn không ít, bình thường hắn và Lý Xán có nhiều giao tiếp nhất nên cũng có thể xem là một người quen.

-Hồ ca, sao anh lại ở chỗ này, tiệm của tôi đã bán cho người khác, hiện tôi đang làm việc ở công ty bán đấu giá Lợi Đạt, đây là lão đại cũng là ông chủ của tôi

Lý Xán quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi mỉm cười gật đầu, thấy người quen nên hắn cũng không tranh giành với Liễu Tuấn nữa làm cho Lý Dương bên cạnh yên tâm hơn không ít.

Chuôi kiếm này được mài rất sắc bén, nếu không cẩn thận bị thương thì không tốt cho lắm.

-Công ty bán đấu giá Lợi Đạt, không tồi, nghe nói nó là công ty mới nhưng thực lực thực hùng hậu, là công ty bán đấu giá lớn nhất ở vùng này

Người gọi là Hồ ca mỉm cười gật đầu, ông chủ Dư và ông chủ Từ đều gật gật đầu, bọn họ không ngờ người trẻ tuổi như Lý Dương lại là ông chủ của một công ty bán đấu giá lớn như vậy, khó trách vừa có tiền lại có nhãn lực

-Đúng vậy, công ty của chúng tôi sẽ khai trương torng tháng này, còn tổ chức một buổi bán đấu giá, nếu mọi người có đồ tốt thì nên để cho chúng tôi đấu giá nha

Lý Xán cười nói, trên mặt còn mang sự tự hào. Công ty bàn đấu giá Lợi Đạt còn chưa thành lập mà thanh danh đã truyền xa ngoại trừ có một buổi đấu giá Phỉ Thúy rất thành công ra thì công ty có tài lực hung hậu cũng là một chỗ dựa, ở Trịnh Châu không hề có công ty đấu giá này có thể so được với bọn họ.

-Tất nhiên rồi, có điều lúc đó phải cho chúng tôi ưu đãi phiếu thủ tục đấy nhé

Hồ ca cười cười, đôi khi những cửa tiệm của bọn họ cũng có hợp tác với công ty bán đấu giá, gặp được thứ tốt, muốn nó có thể có được giá trị cao nhất, lại không cần tiền gấp nên bọn họ thường đưa cho công ty đấu giá. Bình thường thì vật phẩm bán đấu giá thường sẽ có giá trị cao hơn một chút so với giá thị trường, có đôi khi gặp được người ưa thích đặt biệt cạnh tranh thì nói không chừng còn có thể bán được với giá trên trời.

-Tiểu Lý, người bạn này của cậu có thể giới thiệu với tôi một chút không

Lão Từ lại đứng dậy, hắn cũng là người có da mặt dày, vừa rồi muốn lừa gạt thanh kiếm của Lý Dương, bị Lý Dương vạch trần hắn cũng không rời khỏi, hơn nữa còn muốn quen biết Lý Dương.

-Ông chủ Từ, đây là lão đại Lý Dương của tôi, hắn là một trong những cổ đông của công ty đồng thời còn là chuyên gia viện bảo tang Cố Cung, trong nước có một danh hiệu là Ngọc Thánh

Nói tới Lý Dương Lý Xán càng thêm tự hào giống như giới thiệu chính mình vậy.

Lý Dương lắc lắc đầu nhưng không có ngăn cản Lý Xán giới thiệu mình, để cho bọn họ biết thân phận của mình cũng chẳng sao, hơn nữa, bọn họ biết thì Lý Xán càn thêm có mặt mũi, loại giúp an hem tăng thêm mặt mũi Lý Dương không hề phản đối.

-Ngọc thánh Lý Dương?

Lão Từ hơi sửng sốt rồi kêu lên, mọi người xung quanh đều ngẩn người. Tên tuổi Lý Dương bọn họ đã nghe rất nhiều lần, gần nhất lại nghe tin hắn là chủ nhân của Trường Sinh Bát đang được triển lãm, rất nhiều người còn đang chờ để nhìn nó nữa đây.

-Tiểu Lý, hắn, hắn thật sự là ngọc thánh Lý Dương?

Ông chủ Dư lắp bắp hỏi một câu, ông chủ Dư bình thường không có liên hệ gì với Lý Xán nhưng ở chung một chỗ thời gian dài nên cũng biết thân phận của nhau.

-Đúng vậy, lão đại của tôi chính là Ngọc Thánh

Lý Xán hắc hắc cười một tiếng, ngày hôm qua muốn Lý Dương đi tới đây là vì trong lòng hắn muốn nhờ danh tiếng của Lý Dương để tăng thêm mặt mũi của mình.

Lúc trước Lý Xán đem bán cửa tiệm của mình là vì một nguyên nhân không tốt cho lắm, nói thế nào thì cũng có chút dọa người.

Có Lý Dương đi theo thì mượn thể diện của hắn để cho mình tăng thêm cảm giác hãnh diện một chút cũng tốt.

-Thì ra là Ngọc Thánh Lý tiên sinh, vừa rồi tôi múa rìu trước mặt Lỗ Ban rồi, thật là có lỗi

Lão Từ cười khổ một tiếng, mọi người xung qanh càng nghị luận lớn tiếng hơn, Lý Dương không chỉ là kiêu ngạo của Minh Dương mà còn là kiêu ngạo của toàn bộ Hà Nam. Người thường không biết Lý Dương, nhưng người trong nghề thì có rất ít người không biết hắn.

Mọi người xung quanh vừa nghị luận vừa nhìn về phía Lý Dương.

Vừa rồi bọn họ còn hâm mộ ghen tị vận may của Lý Dương, hiện tại loại ý tưởng này đã giảm đi rất nhiều, bây giờ bọn họ chỉ đang vô cùng tò mò mà thôi, Lý Dương quả thật là còn trẻ tuổi như lời đồn, tuổi tác của hắn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Ông chủ Dư không có tham gia thảo luận nhưng mà hiện hắn đã biết người chiếm tiện nghi là Lý Dương nên ngược lại trong long hắn dễ chịu hơn không ít.

-Lý ca, những thanh kiếm này làm sao bây giờ?

Lưu Cương đi tới chỉ những thanh kiếm trên mặt đất, lần này Lý Dương không phải chỉ mua có một thanh mà là mua tới 35 thanh cổ kiếm.

-Đều mang về

Lý Dương suy nghĩ một chút liền nói, ánh mắt lại dừng trên ba thanh cổ kiếm đã rỉ sét. Thanh bị rỉ sét nhiều nhất chỉ có thể nhận ra bộ dáng thanh kiếm mà thôi, nếu không phải là nó có chuôi kiếm thì không ai lại nghĩ nó là kiếm cả.

Chính là thanh kiếm này, bên torng thanh kiếm có dấu một thứ, cho dù là chỉ nhìn thanh kiếm trong hình ảnh lập thể thôi thì Lý Dương cũng có thể cảm thấy một luồng khí lạnh.

-Lão đại, những thanh cổ kiếm này đều là của anh sao?

Lý Xán đi tới tò mò hòi.

- Lão đại, những thứ này cộng thêm thanh Công Chính kiếm có giá trên trăm vạn vậy mà anh chỉ mua với giá 18 vạn, lão đại thật là lợi hại

Trần Lỗi đi tới đắc ý nói một câu, Lý Xán lắc lắc đầu, không để ý tới Trần Lỗi. Muốn hắn đi so với Lý Dương thuần túy là tìm chết, Lý Xán biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Lý Dương là rất lớn, hắn cũng không ngu mà đi so như vậy.

-Ba thanh này là cái gì, sao lại hư hao nhiều thế?

Lý Xán nhíu nhíu mày, nhịn không được cầm một thanh kiếm bị rỉ sét lên.

Lý Dương há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra.

-Lão đại một lần mua hết những thanh kiếm này nên tốt xấu đều có, có lẽ đây là thanh kém cỏi nhất trong số chúng?

Trần Lỗi cũng cầm một thanh kiếm bị rỉ sét lên, thanh kiếm này của hắn tốt hơn thanh trên tay Lý Xán một tí, tuy rằng bị rỉ sét nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một thanh kiếm, dáng vẻ nhìn tốt hơn thanh trên tay Lý Xán nhiều.

-Lần này cậu nói đúng rồi, mấy thanh này chỉ sợ phải bán theo giá sắt vụn rồi

Lý Xán gật gật đầu rồi quơ quơ thanh kiếm, lúc này trong long Lý Xán thanh kiếm này không khác gì cây gậy sắc cả, nếu không hắn cũng đã không bình luận nó như là phế vật như vậy rồi

-Khoa trương như vậy, không phải đồ cổ đều đáng giá ư?

Trần Lỗi sửng sốt một chút, Lý Xán lại lắc lắc đầu, nói :

-Không phải tất cả đồ cổ đều đáng giá, hơn nữa cho dù là đồ cổ thì cũng phải biết xuất xứ niên đại của nó mới được, mấy thanh kiếm này không thể nhìn ra nó có từ thời đại nào, đặc biệt là cái chuôi này, cậu nhìn ra nó là thanh kiếm sao?

-Cũng đúng, nhìn nó chẳng giống kiếm gì cả, Lão đại đã mua được thanh kiếm trị giá trăm vạn kia thì mấy thanh này có mất cũng chẳng có vấn đề gì

Nhìn thanh kiếm này Trần Lỗi gật mạnh đầu, trong mặt Trần Lỗi hiện lên sự hoạt bát, nhìn Lý Xán nắm trường kiếm, tay hắn đột nhiên ngửa lên.

Thanh kiếm trên tay Trần Lỗi đột nhiên nện lên thanh kiếm trên tay Lý Xán.

-Keng

Thanh kiếm trên tay Lý Xán rớt xuống đất, Lý Xán nhìn chằm chằm Trần Lỗi, Trần Lỗi thì cười ha hả.

-Lão ngũ, cậu làm gì thế

Lý Dương kinh hãi vội vàng răng dạy một câu, Trần Lỗi quay đầu lại cười một tiếng rồi liên tục lắc đầu, nói:

-Không có việc gì, Lão đại, tôi và lão lục chỉ đùa một chút, tôi không có dùng sức, lão lục cũng phản ứng nhanh, không có việc gì cả

Nghe xong lời của Trần Lỗi, Lý Xán bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên. Nhắc tới kiếm hắn cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt nhìn thoáng qua thân kiếm rồi lập tức sững người.

Không chỉ Lý Xán, giờ khắc này mọi người đều cũng ngây dại như vậy.

-o0o-

Chương 56: Ngũ giai

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

Người dịch: Nhóm dịch Hunter (*********.vn)

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 20 Điểm khi đọc bài viết này:

*********.vn :

"Ầm!"

Sắc mặt hai người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư dường như trắng bệch, trong não vực của họ, điểm hỗn độn trung tâm lại một lần nữa nổ tung, dần dần bên trong não vực của họ hình thành một hệ thống lực lượng mới.

Khí xoáy, từng cái từng cái một chợt hình thành, hơn nữa uy năng của chúng có sự biến đổi khác hẳn.

Trong vòng của khí xoáy, dường như đã có thêm một thứ không tầm thường nào đó nữa, đây là một loại lực lượng kỳ dị, là lực lượng đến từ tàn phách ma nhân lưu lại.

Trải qua sự luyện hóa của Trang Mạt Mạt, cỗ lực lượng này trong nháy mắt phân giải, đồng thời tiến vào bên trong khí xoáy của bọn họ.

Trang Mạt Mạt kích nổ tàn phách ma nhân, lực lượng khổng lồ phá hủy toàn bộ khí xoáy của hai người, sau đó một lần nữa ngưng tụ, loại biến hóa này tựa như vô cùng vô tận, mạo hiểm vạn phần, nhưng trong nháy mắt đã hoàn thành toàn bộ.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư trên không trung hơi run rẩy một chút, ngay cả Độn Thiên Châu tựa hồ cũng nhẹ nhàng lay động vậy, nhưng mà ngay sau đó bọn họ đã tỉnh táo lại.

Thời gian nháy mắt kia tựa hồ dài vạn năm, khiến cho họ có cảm giác chấn động cực lớn.

Nhưng mà, còn chưa đợi bọn họ xem xét cẩn thận trên người đã xảy ra chuyện gì thì đã cảm nhận được cỗ lực lượng khổng lồ ập vào mặt.

Trước mắt họ là một kim sắc quyền đầu như ánh chớp lao tới, lực lượng ẩn chứa bên trong nó dường như có thể hủy thiên diệt địa.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư không chút nghĩ ngợi, linh lực lập tức giao hòa cùng một chỗ, đồng thời đưa Hải Vương thuẫn chắn trước mặt.

Lúc này, bởi vì khí xoáy ban đầu nổ tung cho nên toàn bộ số tiểu long trên trời cũng tan biến theo, mà trong lúc nguy cấp này bảo khí có thể điều khiển chỉ có Hải Vương thuẫn và Độn Thiên châu.

"Ầm....."

Tiếng nổ thật lớn vang lên trên mặt thuẫn, nhất thời một cỗ lực lượng mạnh mẽ không ngừng trùng kích vào Hải Vương Thuẫn, khiến quang mang trên mặt thuẫn dần ảm đạm xuống.

Nhưng mà, ngay khi Hải Vương Thuẫn tựa hồ không còn kiên trì được thì một tiếng long ngâm đột ngột gầm vang.

Một con Thương Long thật lớn từ mặt thuẫn mọc ra, nó lắc lư cái đuôi lớn hung hăng giằng co với kim sắc quyền đầu còn chưa tiêu tán trên Hải Vương Thuẫn.

"Bang..."

Một tiếng nổ mạnh khô khốc vang lên, dưới công kích của cự đại Thương Long, một kim sắc quyền đầu dường như không gì cản nổi dần dần biến mất.

Thương Long thiền trượng...

Dưới tính huống mất đi kiếm quang, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc phóng thích Thương Long thiền trượng từ bên trong Ôn Dưỡng hồ lô ra.

Sau khi hấp thu năng lượng khổng lồ từ ma thạch, Thương Long thiền trượng đã xảy ra biến dị cực lớn, nó vừa rời khỏi Ôn Dưỡng hồ lô đã phóng ra uy năng vô viên, chiếc long giác trên đầu vừa nhướng lên đã oanh kim sắc quyền đầu nát thành mảnh nhỏ.

Ánh mắt Hoàng đột ngột trở nên sắc bén, cho đến lúc này, hắn mới chính thức thấy rõ thực lực của hai người họ, mới chính thức coi họ là đối thủ chân chính của mình.

…….

Trong hư không, mấy nghìn con tiểu lòng đột ngột biến mất.

Chúng nó thành một cỗ lực lượng khổng lồ chợt bùng nổ, cỗ lực lượng cường đại ép xuống, ngay cả đám người trên mặt đất cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Đám người Cao Thăng hai mặt nhìn nhau, không biết hai người Trịnh Hạo Thiên làm cái trò gì, vì sao trong thời khắc quan trọng lại bỏ đi chỗ dựa lớn nhất là hai tuyệt kỹ Vạn Kiếm quyết.

Tuy vậy, biến hóa tiếp theo khiến bọn họ cảm giác quả thực không thể tin nổi.

Từ trên người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư toát ra một đạo khí tức hỗn loạn, cỗ hơi thở này nguy hiểm vạn phần, quả thực như là tình trạng tẩu hỏa nhập ma.

Trong lòng bọn họ lo lắng không ngớt, chẳng lẽ dưới áp bức của Hoàng, bọn họ không thể chống đỡ nổi mà tẩu hỏa nhập ma?

Chỉ là, còn không đợi bọn họ có hành động gì, khí tức nguy hiểm từ trên người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư đột nhiên biến mất không thấy.

Sau đó một cỗ lực lượng càng thêm khổng lồ, gần như khí tức kinh khủng lúc nãy toát ra từ người họ.

Đây là một cỗ lực lượng bùng nổ, trong nháy mắt nó đã lan ra khắp chiến trường.

Tại giờ khắc này, vô luận là tu luyện giả nhân tộc hay kim cương viên nhân đều rõ ràng cảm ứng được, trong cỗ hơi thở nguy hiểm này ẩn chứa lực lượng cực kì to lớn.

Cỗ lực lượng ngày tràn ngập áp bức, dường như một tòa núi cao ép xuống khiến kẻ khác không thở nổi.

Lúc này, bọn họ không ngờ sinh ra một loại cảm giác như lúc ban đầu vừa thấy Hoàng, bởi vì cỗ lực lượng này cũng mang tới áp lực không thể hình dung như Hoàng ban đầu đã mang tới cho bọn họ.

Lực lượng ý chí, hai người Trịnh Hạo Thiên không ngờ cũng có loại năng lực khó tin này.

Cuối cùng, hai người Trịnh Hạo Thiên dùng Hải Vương Thuẫn phòng ngự, Thương Long bạo phát tuy cũng làm người khác chấn động, nhưng so với lúc này, quả thực không đáng nói đến.

Quyền kình ầm ầm tiêu tán hóa thành vài tia kim quang biến mất trong hư không.

Hai người Trịnh Hạo Thiên cưỡi trên Độn Thiên Châu, Thương Long thiền trượng hóa thành một đạo trắng noãn như ngọc, kiếm quang vờn quanh thân thể họ.

Hiện tại, chính là hai bảo khí chi quang, uy thế chúng bày ra triệt để siêu việt hơn sáu nghìn con tiểu long lúc trước.

"Ngũ giai!"

"Ngũ giai!"

"Ngũ giai!"

Không biết là ai đột nhiên cả kinh kêu lên.

Sau đó vô số tiếng hô nổ ra trên toàn bộ chiến trường, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người Trịnh Hạo Thiên đều mang theo vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, trên người họ không ngờ tỏa ra năm vòng quang mang.

Nhưng mà chính là bởi thế cho nên bọn họ mới cảm thấy không thể tin nổi, hai người kia không ngờ dưới tình huống này tấn cấp.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư là linh khí sư, mà linh khí sư tiến giai từ trước đến nay đều là thời khắc quan trọng.

Trong cả quá trình này chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể tụt hạ phẩm cấp, là sai lầm khiến cả đời hối hận. Đối với một linh khí sư, trước khi bọn họ tiến giai đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần một vị đan được mà bọn họ lựa chọn đã khiến kẻ khác vô cùng đau đầu rồi.

Huống chi, tất cả mọi người đều biết linh khí sư tiến giai là một quá trình chậm rãi dung hợp khí xoáy, sau đó một lần nữa phân liệt, lựa chọn quỹ đạo thích hợp nhất trong não vực để chuyển động, mỗi giai đoạn đều cần một thời gian khá lâu để hoàn thành.

Trung giai linh khí sư tấn chức cho dù là tài năng siêu phàm cũng phải nửa tháng mới hoàn thành toàn bộ.

Thế mà, ngay trong thời khắc căng thẳng này hai người bọn họ lại tiến giai, nhưng khiến người khác khó tin nhất chính là trong khoảng khắc đã hoàn thành toàn bộ quá trình.

Lúc này, hai người bọn họ không còn là tứ giai linh khí sư mà là ngũ giai linh khí sư hàng thật giá thật.

Đám Cao Thăng trừng mắt há hốc miệng nhìn hai người kia, tuy rằng đã tận mắt thấy nhưng bọn họ vẫn tự hỏi, liệu có phải mình hoa mắt?

Tu vi của họ cao hơn mọi người ở đây, hơn nữa lại xuất thân từ siêu cấp môn phái, kiến thức của họ càng hơn xa người thường.

Nhưng cũng bởi thế mà bọn họ phải chịu rung động càng lớn.

Chuyện này quả thực không có khả năng a!

"Ngũ giai, khá lắm!" Giọng nói của Hoàng đột nhiên vang lên, hắn cất tiếng cười lớn, nhưng mà, khiến người khác kinh dị chính là bên trong giọng cười của hắn ẩn chứa sự hài lòng cực kì.

"Các ngươi vừa tấn cấp, ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn." Giọng nói của Hoàng ù ù vang lên: "Một tháng sau, ta chắc chắn một lần nữa tới đây, khi đó, các ngươi hãy tiếp quyền còn lại của ta."

Hắn ngẩng đầu, cứ như vậy giữa không trung xoay lưng.

Đồng thời, quang huy rực rỡ như vầng thái dương một lần nữa bao phủ thân thể hắn, sau khi lóe lên vài lần rút cuộc biến mất nơi chân trời.

"Hống!"

Phía dưới một kim cương hoàng tộc rống lên một tiếng hung lệ.

Vô số kim cương viên nhân vỗ ngực tạo nên một trận âm thanh như sấm nổ.

Nhân tộc tu luyện giả đều nâng cao cảnh giác, cẩn thận đề phòng đợt tấn công của kim cương viên nhân.

Thế nhưng, hành động của kim cương viên nhân một lần nữa ngoài dự liệu của mọi người, bọn chúng vừa vỗ ngực vừa ngâm nga gì đó, nhưng không tiếp tục công kích đại doanh nhân loại mà như thủy triều chầm chậm rút về.

Tuy rằng số lượng kim cương viên nhân nhiều lắm không có khả năng trong thời gian ngắn rút đi hết, nhưng thái độ của họ thể hiện ra thì ai cũng hiểu.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn Cừu Hinh Dư, trong mắt hai người đều ẩn chứa sự kinh nghi bất định.

Mọi người ở đây cũng thế, cho dù là ai thấy kim cương viên nhân đã triệt để lui binh nhưng vẫn có cảm giác như đang ở trong giấc mộng.

Lúc trước kim cương viên nhân xâm chiến đại quy mô, náo loạn một hồi đầu voi đuôi chuột, thậm chí còn chưa phá được đạo phòng tuyến thứ nhất của nhân tộc, kết cục như vậy hoàn toàn khác hẳn với dự liệu của mọi người.

Cao Thăng thân hình nhoáng lên, bay tới bên cạnh hai người Trịnh Hạo Thiên.

Ngay cả với định lực của hắn lúc này cũng khó tránh một tia khẩn trương: "Trịnh sư đệ, Cừu sư muội, các ngươi tiến giai?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ: "Hình như là thế."

Lúc này, ngay cả hắn cũng có chút ngơ ngẩn.

"Các ngươi hiện tại là phẩm cấp gì?" Cao Thăng run giọng hỏi.

Không trách hắn lo lắng như vậy, mà bởi vì phương thức tiến giai của hai người Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới nay, vì thế trong lòng hắn thấp thỏm không yên.

Nếu như phẩm cấp của họ bị tụt xuống...

Kết quả này Cao Thăng quả thực không dám đối mặt.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư lúc này mới tỉnh mộng, tinh thần ý niệm của họ lập tức tiến vào bên trong não vực.

Nhưng mà, sau một khắc, bọn họ cùng kinh hô lên đồng thời trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên.

Cao Thăng lập tức hòa hoãn lại: "Các ngươi vẫn giữ được phẩm cấp cũng đúng không?"

Trịnh Hạo Thiên cung Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, lúc này bọn họ tinh thần ý niệm tương liên cho nên mới có thể thấy rõ tình hình đối phương.

Trong não vực của Trịnh Hạo Thiên tự nhiên là năm mươi khí xoáy xoay tròn không ngớt.

Hành động có vẻ lỗ mãng của Trang Mạt Mạt cũng không mang đến cho hắn bất cứ tổn thương nào, trái lại khiến hắn tăng cấp đông thời vẫn giữ được phẩm cấp cũ.

Thế nhưng, trong não vực của Cừu Hinh Dư không phải là bốn lăm khí xoáy mà là đồng dạng lóe lên năm mươi cỗ khí xoáy đang chầm chậm xoay tròn.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK