Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không sai, là ông ta, Lý Dương gật đầu.

Tam Tỉnh Khang thời gian này biểu hiện rất cao ngạo, không chỉ trên báo trên ti vi, nhưng ngọc tỷ truyền quốc trên tay anh lại không hề lộ diện, sẽ xuất hiện trong đại hội thẩm định lần này.

Lý Dương, bọn Liễu Tuấn đã nhìn thấy ảnh trên mạng, ảnh này được xếp thứ nhất.

So sánh người trước mặt và ảnh dường như thấp một chút cũng có vẻ già hơn.

Lý Dương quay người nói:

- Chúng ta đi thôi.

Người này tới là tốt, nhịn anh lâu như vậy không phải là đợi cơ hội tốt nhất để giáo huấn anh ta một bài học.

Bọn Lý Dương vừa quay người đi Tam Tỉnh Khanh cũng phát hiện ra bọn họ, mắt hắn ta sáng lên, một mình chạy lại.

- Thái tiên sinh, không ngờ lần này anh cũng tới, thật ngoài dự liệu của tôi.

Tam Tỉnh Khanh đầy sự “kinh ngạc”, chào Thái Quốc Khánh, tiếng trung của Tam Tỉnh Khanh cũng chẳng ra sao nhưng mọi người đều nghe hiểu ý của hắn.

Sắc mặt của Thái Quốc Khánh trông rất khó chịu, những người khác cũng lộ ra sự ngạc nhiên cũng không ngờ Tam Tỉnh Khanh lại quen Thái Quốc Khánh.

- Nhìn thấy cậu tôi cảm thấy càng tồi tệ.

Thái Quốc Khánh lạnh lùng nói một câu.

- Ha ha, không vấn đề gì, sau này anh sẽ thấy tốt hơn, lúc nào tôi để anh thấy cái gì là quốc bảo chân chính.

Tam Tỉnh Khanh ngẩng đầu cười to, bọn Lý Dương cau mày, lúc này mọi người không biết có chuyện gì, cũng biết giáo sư Thái và Tam Tỉnh Khanh không hợp.

- Lâm tiên sinh, không ngờ ngài cũng ở đây.

Tam Tỉnh Khanh lại quay lại chào Lâm Lang, thái độ của anh với Lâm Lang tốt hơn nhiều so với Thái Quốc Khánh.

Lâm Lang cười:

- Tam Tỉnh tiên sinh, hôm nay là đón bạn hẹn khi khác nói chuyện.

Lâm Lang nói một cách khách khí khác với khi nãy nói với bọn Lý Dương, điều này làm bọn Lý Dương có cảm tình với Lâm Lang.

- Được, hẹn khi khác gặp ông.

Tam Tỉnh Khanh và Lâm Lang bắt tay, khi đi lại nhìn Thái Quốc Khánh một cái, còn cười một cách nham hiểm.

Tam Tỉnh Khanh đi Lý Dương liền tới bên Thái Quốc Khánh nói nhỏ:

- Giáo sư Thái, đây là chuyện gì vậy?

Thái Quốc Khánh nhìn những người xung quanh, cười một cách khổ sở:

- Tôi và anh ta mười năm trước có quen nhau, bắt đầu quen ở hội đấu giá tôi với anh ta quan hệ không đến nỗi nhưng sau này giao tiếp nhiều mới biết đây là một tên bỉ ổi cực kỳ tham lam thâm hiểm.

Dừng một lúc, Thái Quốc Khánh tỏ vẻ bực tức nói tiếp:

- Hắn ta thấy ngọc bảo trong nhà tôi liền nghĩ cách để tôi bán rẻ đi, may mà một người bạn thân của tôi phát hiện ra nói cho tôi biết để tôi chuẩn bị để cho hắn không thể thực hiện được hành vi của mình.

- Hóa ra là như vậy, nhìn hắn ta chỉ muốn cho ăn đấm.

Bạch Minh gật đầu đầu tiên, khi nói còn nắm tay, Bạch Minh không thể gây lộn ở sân bay nhưng nếu có thể anh không khách khí.

Lý Dương cười gật đầu lại nói:

- Loại đê tiện này chắc chắn sẽ có báo ứng.

Ân oán giữa giáo sư Thái và Tam Tỉnh Khanh vẫn chưa hỏi rõ, mọi người đã cùng nhau ra ngoài sân bay, ngồi trên máy bay lâu như vậy mọi người đều thấy mỏi mệt, đợi đến khách sạn còn phải nghĩ cách đổi giờ, mấy ngày nữa bắt đầu đại hội thẩm định.

**********************

Khách sạn Lâm Thị Lý Dương kéo lại thắt lưng làm lộ ra cánh tay trắng bên cạnh.

- Vợ yêu, ngại quá, làm em thức giấc.

Lý Dương nhẹ nhàng cúi đầu, thơm nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Vương Giai Giai Lý Dương lại nhìn về phía trước.

Bộ dạng đỏ mặt của Vương Giai Giai thật đáng yêu, Lý Dương cũng thích nhất bộ dạng này.

Vương Giai Giai đỏ mắt hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Anh xem xem…

Lý Dương tiện tay cầm điện thoại ngạc nhiên:

- Sắp mười giờ rồi.

- Đã muộn vậy rồi, lười quá còn chưa dậy.

Vương Giai Giai ngồi dậy, Vương Giai Giai quen với việc ngủ sớm dậy sớm, lần này có thể nói là lần đầu tiên cô dậy muộn như vậy, điều này chủ yếu là vì lệch giờ không phải việc gì đáng thú vị.

Nhìn cơ thể đẹp mỹ miều của Vương Giai Giai Lý Dương trợn tròn mắt, chỗ nào cũng có thay đổi.

- Bây giờ không được, buổi tối được không?

Sự thay đổi của Lý Dương không giấu được Vương Giai Giai, Vương Giai Giai tội nghiệp nhìn Lý Dương, tối qua Lý Dương đã gây sức ép rồi, lần này Vương Giai Giai thực sự không còn sức lực.

- Ha, ha , được, vợ yêu, tối nay vậy.

Lý Dương nhảy lên mau mặc quần áo.

Sắp mười giờ rồi, Lý Dương cũng muốn đi xem các thành viên trong đoàn thế nào, anh không còn thời gian đùa giỡn ở trong phòng nếu không anh lại ko làm tốt nhiệm vụ đoàn trưởng.

Ngoài Lý Dương ra, những người chưa dậy không nhiều, các bậc tiền bối tối qua mặc dù rất mệt nhưng năng lực thích ứng vẫn tốt, Liễu lão và Chu lão uống trà ở trong lầu trà.

Vẫn chưa dậy chỉ có Lý Xán và Liễu Tuấn, Lý Dương chạy sang gọi hai người này dậy.

Sau khi ăn trưa, Lý Xán và Liễu Tuấn đều gọi nhau tới phố người Hoa ở Toronto chơi, Lý Dương cũng tâm động.

Canada không giống như Myanma, đây là quốc gia phát triển thực sự, tới Canada không tới đây chơi thì thật có lỗi với bản thân.

Đặc biệt là bây giờ lại có thời gian, tự do sinh hoạt, lúc này không thể lãng phí thời gian ở trong khách sạn được.

Lý Dương gọi điện thoại cho Lâm Bá Văn, đây là hướng dẫn viên du lịch sẵn có không dùng cũng phí.

Biết được ý nghĩ của Lý Dương, Lâm Bá Văn cười cười lập tức sắp xếp xe đến đón, người bọn Lý Dương đi cũng không ít.

- Lý lão đệ, lần này cậu mang bảo bối gì tới? Bát trường Sinh hai bình Tiên Âm hay là chén Dạ Quang?

Trên xe, Bạch Minh nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay đầu lại hỏi Lý Dương, thấy bọn Lý Dương đi chơi Bạch Minh và Mao lão cũng đi theo.

Lần này bảo bối mọi người mang tới đều tập trung lại, do viện bảo tàng Cố Cung sắp xếp người chuyên áp giải không có cùng bọn họ vận chuyển.

Mà mỗi người mang bảo bối gì đều là bí mật, Lý Dương mang gì không nói ra ngoài, Bạch Minh trên đường hỏi mấy lần rồi.

- Bạch đại ca, anh mang cái gì? Lý Dương cười cười, không trả lời Bạch Minh mà lại hỏi lại một câu.

- Thứ mà tôi mang chắc chắn không thể so sánh với cậu, cậu cứ nói trước cho tôi biết được không, có phải là chén Dạ Quang, nếu vậy chúng ta lại có thể uống vài chén rượu ngon rồi.

Nói đến chén Dạ Quang Bạch Minh vô cùng hưng phấn, thời gian Bạch Minh đón tết đã đi tìm Lý Dương cuối cùng biết được lai lịch của rượu ngon kia, ở chỗ Lý Dương uống rượu ngon cho đến bây giờ vẫn nhớ.

- Bí mật, đến lúc ấy anh sẽ biết.

Lý Dương hé miệng cười, Bạch Minh lập tức thành bộ dạng ủ rũ, chửi thầm Lý Dương.

Lý Xán, bọn Liễu Tuấn cũng cười, Lưu Cương cũng cười, Bạch Minh tức giận lại không biết Lý Dương mang gì.

Lâm Bá Văn ngạc nhiên nhìn bọn họ, có lời căn dạn của Lâm Lang ngày hôm qua anh sẽ chịu khó quan sát học hỏi những ưu điểm của Lý Dương.

Quan hệ của Lý Dương và Bạch Minh Lâm Bá Văn còn không hiểu rõ, bạn tốt thì chắc không như vậy.

Nghĩ một lát, Lâm Bá Văn lắc đầu, không hiểu đành để sang một bên, anh chủ yếu là phục vụ Lý Dương, quan sát những mặt tốt của người này, dụng ý của Lâm Lang là gì anh rất hiểu, tạo quan hệ tốt với Lý Dương mới là mấu chốt để nắm được công ty Châu Bảo.

Xe lái được hơn nửa tiếng thì dừng ở một con đường mà đối diện với bọn họ lại đều là những kiến trúc cổ điển của Trung Quốc

- Lý tiên sinh, đây là phố người Hoa nổi tiếng nhất ở Toronto con đường này cũng có tên là đường Văn Hóa, bên trong còn có rất nhiều văn hóa Trung Quốc chúng ta.

Xuống xe, Lâm Bá Văn cười giải thích với Lý Dương, Lý Dương nhìn vào trong lập tức gật đầu.

Con đường này thực sự có rất nhiều đặc trưng văn hóa Trung Hoa, những người xa quê hương tới đây cảm thấy thân thiết có những cảm giác không giống nhau, sau khi mấy người xuống xe đều hưng phấn đi vào trong.

- Lý tiên sinh, mời vào bên trong.

Lâm Bá Văn cười thò tay ra, Lý Dương khách khí rồi bước vào trong.

Phố người Hoa ở Toronto không chỉ có một nghiêm túc mà nói phải là một khu vực mà không chỉ phố người Hoa, Lâm Bá Văn dẫn mọi người tới nơi lớn nhất.

Ở đây có rất nhiều thứ dân gian đặc sắc rất hiếm thấy ở trong nước, lúc này bọn Lý Dương đang ngồi trong lầu trà, bên ngoài lầu trà xem ra trông rất bình thường nhưng bên trong trông cổ điển đều là kết cấu gỗ.

Nơi như thế này ở trong nước rất hiếm gặp.

Người ở lầu trà không ít, trong phòng khách có mấy bàn đều ngồi kín, cuối cùng vẫn là Lâm Bá Văn tự mình xuất hiện mới có được một bàn, sau khi mọi người ngồi xuống, bên cạnh lập tức có một người thanh niên ăn mặc theo kiểu người Hoa lến rót trà cho bọn họ.

- Trà ngon.

Uống trà, Mao lão không kìm chế được gật đầu, trà ở đây không thể so với trà trong nước, đương nhiên, trà cũng không hề rẻ, Lâm Bá Văn yêu cầu thứ tốt nhất bình này phải hai nghìn đô Canada, tương đương với hơn một vạn nhân dân tệ.

- Chư vị, thời gian đấu giá hôm nay tới rồi.

Trong lầu trà bước ra một người khoảng hơn sáu mươi tuổi, người này mặc áo dài màu đen, trang trí giống thời nhà Thanh, phía sau ông còn đi theo một người thanh niên, trước mặt người thanh niên lại là một chiếc xe đẩy nhỏ, ben trên phủ một chiếc khăn màu xanh.

Lý Dương vừa uống trà vừa ngẩng đầu lên, Lý Xán, Lý Tuấn cũng đều nhìn về phía trước, trên mặt mấy người này đều lộ sự ngạc nhiên sau đó quay sang nhìn Lâm Bá Văn.

Trong lầu trà có đấu giá, sao không giống như có đấu giá gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK