Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gương này thoạt nhìn rất bình thường, có điều nó lại làm cho Lý Dương có chút kinh ngạc.

Lúc ở Thượng Hải Lý Dương từng gặp một món bảo bối, cũng là một món đồ đồng, cái kia và cái gương trước mắt này giống nhau, bên ngoài đều bị người ta bỏ vào một cái gì đó để che giấu.

Lý Dương mở ra năng lực đặc thù rồi lập tức lắc đầu, thứ này và cái hắn đoán giống nhau, chúng đều là vật bị người ta dùng Hiện Ẩn Pháp che giấu.

Thứ này giống như cái Tuyên Đức Lô mà hắn mua được ở thành đồ cổ Vân Châu, bên ngoài chúng đều được người dùng Hiện Ẩn Pháp che giấu. Hiện Ẩn Pháp có tác dụng bảo vệ không cho người khác nhìn ra giá trị thật sự của bảo vật, có điều bảo bối sử dụng Hiển Ẩn Pháp rất ít, bảo bối lưu truyền tới nay vẫn còn Hiện Ẩn Pháp lại càng ít hơn.

Ngoại trừ Tuyên Đức Lô, cái gương này là vật thứ hai Lý Dương biết được có dùng thủ pháp Hiện Ẩn Pháp để che giấu, khó trách khi nhìn thấy thứ này tim Lý Dương liền đập nhanh hơn, bảo bối sữ dụng Hiển Ẩn Pháp để che giấu tuyệt đối không thể kém được.

"Thứ này của anh bán bao nhiêu?", Lý Dương ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người đối diện, người này không cao lắm, có lẽ khoảng 1m65, làn da có chút đen, trên mặt có dấu vết phong sương, hắn khẳng định là người thường xuyên chạy ra ngoài.

Lý Dương đoán đúng, người có vóc dáng không cao gọi là Trì Dũng này năm nay ba mươi lăm tuổi, là một thương nhân thường xuyên chạy ra ngoài. Lão Điền cũng là một thương nhân như vậy, có điều hắn thì làm công việc phục vụ, Trì Dũng thì thu mua vật dụng rồi bán lại.

Trì Dũng kinh ngạc xoay người lại nhìn Lý Dương, hắn cũng không ngờ Lý Dương lại hỏi giá.

Mà người đối diện kia thì vẫn cười lạnh, trong lòng hắn đã nhận định Lý Dương chỉ đang diễn trò, chuyện như vậy không thể lừa được hắn vì hắn đã gặp rất nhiều lần rồi.

-Những thứ này giống nhau, tổng cộng 5 vạn!

Trì Dũng vội vàng nói một câu, mặc kệ Lý Dương có ý gì, hiện tại hắn chỉ hi vọng Lý Dương có thể mua nó cho xong.

Cái gương này khi hắn thu mua mang lại cho hắn một cảm giác rất không bình thường, rất có thể hắn sẽ kiếm lời một ít, đáng tiếc là khi trở về hắn chưa kịp xem xét chuẩn xác thì đã gọi người tới mua, kết quả là không ai xem trọng cái gương này, hơn nữa còn rất nhiều người xem nó là vật phỏng chế thời Dân Quốc.

Nếu thật sự là vật phỏng chế thời Dân Quốc thì thứ này không đáng giá, nhiều nhất cũng chỉ có giá mấy trăm mà thôi.

Lúc này hắn nghĩ tới hội trường giám bảo, hắn muốn tới thử xem có thể bán nó được hay không.

Hắn vốn nghĩ người khách này có thực lực chuyên gia, hẳn là có thể cảm giác được chỗ không bình thường của cái gương này, không ngờ thứ mà hắn nhận được là một trận mắng nhiếc, việc này làm cho hắn không không nói ra lời đồng thời cũng chẳng biết làm sao.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng đã nghĩ tới việc người khách quen này của hắn cũng không thể nhận biết được thì thứ này đoán chừng thật sự là đồ bỏ, hắn đã không còn hi vọng gì nữa, nhưng khi Lý Dương xuất hiện rồi hỏi giá lại nhen nhóm lên một tia hi vọng trong lòng hắn.

-Đây là 5 vạn, tất cả những thứ này tôi đều lấy!

Lý Dương cũng không biết người này đang nghĩ gì, nghe thấy hắn nói giá liền lập tức lấy tiền trả. Đây là số tiền mặt vừa mới lấy giữa trưa, chủ yếu là để mua một số vật nhỏ, loại thị trường giám bảo thế này rất ít người sẽ sử dụng chi phiếu.

-Anh thật sự mua?

Trì Dũng sững sốt, tuy trong lòng hắn có hi vọng Lý Dương sẽ mua những thứ này nhưng hi vọng này chẳng có bao nhiêu, thứ nhất Lý Dương rất trẻ, thứ hai thứ này nhìn không thấu, không ai muốn dùng 5 vạn để mua nó cả.

-Như thế nào, anh không phải phải bán sao?

Lý Dương nhíu mày.

Thứ này là một thứ có thể giúp Lý Dương kiếm được một món lớn, loại chuyện này thấy mà không chiếm là tên ngốc, vừa rồi Lý Dương nghe được đối thoại nên cũng biết người này rất muốn bán đi những thứ này, cho nên mới cố ý hỏi giá, hơn nữa còn trực tiếp lấy ra tiền mặt.

Lý Dương lúc này đang đoán có phải là mình có chút nóng vội hay không, đối phương nếu thay đổi ý kiến hoặc là nâng giá thì thứ này rất có thể không thể mua được.

-Diễn đi, các người cứ tiếp tục diễn đi, tôi xem các người có thể nhận được giải ảnh đế hay không!

Người khách kia đột nhiên nói một câu, trong mắt còn có chút khinh thường, trong lòng hắn đã xem Lý Dương là người mà Trì Dũng gọi tới, sau khi thấy những việc này hắn liền cho là hay người diễn trò, hiện giờ trong lòng hắn còn suy nghĩ vì mình phát hiện hay người diễn trò mà tự hào nữa.

-Diễn?

Trì Dũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lập tức liền hiểu được tại sao, hắn cũng đã lăng lộn mấy chục năm trong nghề này nên biết người khách của mình đã hiểu nhầm Lý Dương.

Trong lòng cười thầm một tiếng, Trì Dũng quay đầu lại nhìn Lý Dương, trong mắt có chút gì đó sáng lên.

Lúc Lý Dương nói muốn mua hắn thật sự nghĩ tới việc tăng giá, đây là một loại bản năng, nó được hình thành từ mấy chục năm lăng lộn, Lý Dương bỏ tiền tiền rất cao làm cho hắn nhịn không được muốn tăng giá.

Có điều lời nói vừa rồi đã nhắc nhở hắn, khó có được có người chịu dùng giá 5 vạn để mua chúng, nếu không nhanh chóng bán đi chỉ sợ không có người thứ hai chịu mua nó, loại chuyện thế này từ trước tới giờ không hiếm xảy ra, cho dù là người mua hay người bán đều như nhau.

-Tiểu huynh đệ, thứ này tôi bán cho cậu!

Trì Dũng cười nói nhìn Lý Dương rồi nhận tiền, mục đích của hắn vốn chính là bán thứ này đi, giảm bớt một chút áp lực tiền mặt, mặc kệ là ai mua thì mục đích cuối cùng đã đạt được, lúc này tâm trạng không thoải mái của hắn đã biến mất.

Về phần kia lời uy hiếp của người khách kia hắn căn bản là không để ý, loại người lăng lộn kiếm sống như hắn căn bản không có bạn thật sự, về sau có được đồ tốt thì người này cũng sẽ chạy lại xưng anh gọi em như xưa mà thôi.

Trì Dũng nhận tiền, Lý Dương cũng thở ra một hơi, lúc này giao dịch đã hoàn thành, hắn cũng không cần phải lo lắng nữa.

Trì Dũng bỏ tiền vào túi, không cần xem xét hắn cũng biết thứ này là thiệt hay giả, hắn chỉ cần biết là có đủ hay không mà thôi.

-Mấy thứ này đều là của anh, thùng cũng đưa cho anh!

Trì Dũng cười cười đưa cái thùng cho Lý Dương, mấy thứ này hắn đều bán một lượt, Lý Dương đã trả tiền nên những thứ này thuộc về Lý Dương.

Lưu Cương tiến lên nhận thùng, hơn nữa còn cẩn thận nhìn bên trong, Lưu Cương rất có tin tưởng với Lý Dương, đi theo Lý Dương lâu như vậy Lưu Cương chưa từng thấy qua Lý Dương mua cái gì mà chịu thiệt cả.

Mấy thứ này nếu Lý Dương nguyện ý mua chúng thì giá khẳng định là hơn 5 vạn.

-Sao rồi, diễn xong rồi à? Có phải là rất ảo não vì tôi không nói gì không?

Người khách mở miệng nói.

-Lão Cao, có đôi khi quá thông minh ngược lại không tốt, xin lỗi, lần này đã làm cho anh tới không rồi!

Trì Dũng không thèm để ý cười cười, tiền đã thu vào túi, hắn không cần lo lắng gì nữa, huống hồ mấy thứ này khi mua hắn chỉ dùng một vạn, hôm nay hắn đã bán lời không ít rồi.

-Lý Dương, thứ này là bảo bối sao?

Vương Giai Giai thấy Lý Dương không ngừng xem xét cái gương nên tò mò hỏi một câu, cô giống như Lưu Cương, hai người đều rất tin tưởng Lý Dương, chỉ cần thứ mà Lý Dương mua thì nó nhất định là bảo bối.

-Bây giờ còn khó mà nói, đợi sau khi trở về sẽ biết!

Mua xong cái gương này Lý Dương tâm trạng rất tốt nên cười nói một câu.

Buồi sáng Lý Dương chỉ lo xem xét, buổi chiều hắn mới thật sự quyết định ra ngoài thử thời vận, không ngờ mới đi chưa được bao lâu thì đã gặp được một món bảo bối, lần này tuyệt đối là đã kiếm lớn.

Thứ này nếu để Hà Kiệt gặp thì dùng làm quà tặng Hà Lão là không thảnh vấn đề, hơn nữa còn có thể làm cho ông vô cùng vui vẽ nữa.

-Tiểu tử, thứ trên tay cậu có thể cho tôi mượn xem không?

Lý Dương còn chưa đi xa thì đã có một giọng nói vang lên, giọng nói không lớn cũng rất bình thản nhưng lại mang theo sự uy nghiêm.

Lý Dương và Vương Giai Giai xoay người lạiphía sau bọn họ là một ông lão khoảng 70 tuổi, mang kính mắt, đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Ông lão mặt một bộ quần áo rất quý phái, thoạt nhìn cũng rất có uy nghiêm, không phải làm quan thì cũng là người giàu có. Ở phía sau ông còn có 2 người trẻ tuổi hình như là bảo tiêu, Lý Dương cũng không có để ý tới 2 người này.

Ông lão này rất xa lạ, Lý Dương có thể khẳng định là chưa từng biết ông talúc này ông lão đang chỉ về phía cái gương trên tay Lý Dương.

Suy nghĩ một chút, Lý Dương vân gật đầu, nơi này vốn là nơi mọi người trao đổi, những vật ở đây phần lớn đều là bảo bối mọi người đem tới, bình thường thì khi người khác hỏi mượn thì không nên từ chối, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta tức giận.

Lý Dương không phải tới đây để trao đổi hàng hóa, nhưng hắn cũng không muốn phá hỏng quy định ở đây.

Ông lão đi tới từng bước, hơn nữa còn rút ra một cái bao tay từ trong túi tiền, động tác này của ông mang lại hảo cảm cho Lý Dương, Lý Dương vừa rồi không mang bao tay là vì hắn không có chuẩn bị, hơn nữa cũng chỉ vừa mới đi tới thì đã gặp được bảo bối nên cũng không kịp đi tìm.

Cầm cái chậu, ông lão nhìn một chút rồi gật gật đầu.

-Kính lúp!

Ông lão đột nhiên vương tay về phía sau rồi thản nhiên nói, đầu của ông cũng không quay lại mà vẫn như cũ cẩn thận nhìn chằm chằm cái gương không ngừng quan sát.

Người phía sau nhanh chóng mở hộp lấy ra một cái kính lúp tinh xảo, Lý Dương phát hiện tay cầm kính lúp đã khá hao mòn, dường như là thường xuyên được sử dụng.

Ông lão cầm kính lúp cẩn thận nhìn, có kính lúp trợ giúp, ông cũng xem cẩn thận hơn, xem một lát ông không ngừng gật đầu.

Một lát sau, ông lão mới ngẩn đầu lên mĩm cười nhìn Lý Dương, mà bên cạnh Trì Dũng và người khách kia đều tò mò nhìn bọ họ.

Người khách kia lúc này cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như ông lảo này cũng được nhờ tới diễn trò thì Trì Dũng đã tốn không ít sức lực, Lý Dương và ông lão này thoạt nhìn cũng không đơn giản, người có thể giả bộ thành loại người có khí chất như thế không nhiều.

Người này còn đang kỳ quái thì ông lão đã mở miệng nói một câu làm cho hắn há hốc mồm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK