Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Châu, một trong thất bảo và cũng là thánh vật của Phật giáo.

Thiên Châu chủ yếu xuất hiện ở vùng Tây Tạng, sử dụng nguyên liệu từ một loại đá thần bí. Nghe nói là tảng đá này được nung trong lửa, giúp cho người có thể phát ra được từ trường lợi hại.

Điều này có phải là sự thật hay không thì Lý Dương không biết nhưng Thiên Châu là một trợ thủ cực kỳ mạnh cho con người. Nếu có được Thiên Châu chân chính mang theo bên người thì hiệu quả tuyệt đối thần kỳ ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng có rất nhiều người cũng không biết, Phỉ Thúy cũng có Thiên Châu. Chính xác mà nói thì Phỉ Thúy mà có Thiên Châu thì cũng giống như Phỉ Thúy cực phẩm mà thôi.

Phỉ Thúy Thiên Châu muốn tồn tại được phải đòi hỏi những yêu cầu khắc nghiệt. Phỉ Thúy này phải được thiên nhiên tạo ra thì mới có tác dụng thần kỳ được. Dùng Phỉ Thúy khác để làm ra Thiên Châu, cho dù là Thủy Tinh Chủng loại huyết mỹ nhân tốt nhất thì cũng không cho được hiệu quá tuyệt đối như Phỉ Thúy Thiên Châu.

Ngày xưa, Myanmar có người đã giải ra mười hai khối Băng Chủng Thiên Châu. Sau khi tin tức này lan truyền thì có một gã phú thương người Hoa đã bỏ ra ba trăm ngàn cho mỗi khối Thiên Châu để mua hết. Ở thời điểm đấy thì ba trăm ngàn đã có thể mua được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng lớn nhỏ khác nhau rồi. Nhưng bây giờ thì đã khác lúc xưa.

Sau này, mười hai viên Thiên Châu đó đã được đưa vào Tây Tạng. Một cao tăng Lạt Ma đã gắn nó vào trong tượng Phật. Sau đó thì những viên Phỉ Thúy Thiên Châu Băng Chủng đó vẫn còn lưu lại ở Tây Tạng. Đến năm năm sau mới bị chủ nhân thu hồi.

Khi tin tức Thiên Châu được chủ nhân thu hồi thì lập tức có vô số người nhảy vào tranh đoạt. Có người thậm chí còn bỏ ra ba triệu đồng cho mỗi viên. Nhưng cuối cùng thì chủ nhân cũng vẫn không bán.

Mười hai viên Phỉ Thúy Thiên Châu đã được người thương nhân thần bí làm thành hai cái vòng đeo tay. Căn cứ vào những gì vị Lạt Ma nói lại thì hai sợi dây đeo tay này đều không ít lần phát huy được công hiệu của Thiên Châu. Quả thật là tinh phẩm khó có được.

Một ví dụ về Phỉ Thúy Thiên Châu gần đây nhất, vào cái thời kì dân quốc trước đây. Trong thời kì đó cũng nghe nói qua một lần về Thiên Châu băng chủng. Sau này rơi vào tay của người Anh rồi lại bị thất truyền. Nhưng cho dù bị thất truyền thì ý nghĩa của nó vẫn còn tồn tại.

Người thương nhân thần bí người Hoa kia thì Lý Dương cũng không xa lạ. Chính là người đã mua Trường Sinh Bát của Lý Dương với giá trên trời, thương nhân người Canada gốc Hoa Lâm Lang. Lâm Lang mua được Phỉ Thúy Thiên Châu chính là một trong những món mà ông cảm thấy đắc ý nhất.

Những gì diễn ra trước kia thì sau khi Lý Dương gặp Lâm Lang thì mới biết được. Từ đó về sau Lý Dương mới biết về Phỉ Thúy Thiên Châu. Hắn đã cố ý tra trên mạng, sách vở nhưng đều không thấy tư liệu viết về vật này. Cuối cùng thì đành nhờ Hà lão mới tra ra được một ít.

Cho nên lần này Lý Dương nhìn thấy có nguyên thạch Thiên Châu nên hắn mới nôn nóng như vậy. Có cơ hội liền lập tức chui vào, mua luôn khối nguyên thạch của đối phương.

Ngoại trừ việc xuất hiện Phỉ Thúy Thiên Châu hai lần thì trong lịch sử không còn xuất hiện lời đồn nào nữa. Từ đó có thể thấy vật này hi hữu đến chừng nào. Mà cũng là do ngay từ đầu đám người ông chủ Triệu vẫn chưa nhận ra được nguyên nhân nên ai cũng không hề nghĩ đến phương diện này.

Lý Dương cầm lấy khối Phỉ Thúy Thiên Châu thiên nhiên trong tay, cẩn thận soi dưới ngọn đèn. Lúc này trong lòng ông chủ Triệu dâng lên sự hối hận.

Nếu sớm biết khối nguyên thạch này có Phỉ Thúy Thiên Châu Thủy Tinh Chủng bên trong thì đừng nói là năm triệu, hai chục triệu ông ta cũng có thể mua.

- Ông chủ Triệu, không phải là tôi tranh giành với ông. Thứ này tôi cũng thích. Nếu không thì lần này ông tặng cho tôi. Lần sau nếu có thứ gì tốt thì tôi nhất định sẽ tặng lại cho ông. Như vậy có được không?

Ông chủ Mạnh cảm nhận được sự lo lắng và hối hận của ông chủ Triệu hơn là sự tò mò đối với viên Thiên Châu trên tay Lý Dương. Xem ánh mắt của ông chủ Triệu thì ông ta đã sẵn sàng trả giá ba triệu cho mỗi viên Thiên Châu thì ông biết viên Thiên Châu này tuyệt đối không chỉ có giá đó.

Ông chủ Mạnh lại duỗi ba ngón tay ra, cười ha hả nói với Lý Dương.

- Ba triệu sáu trăm ngàn cho mỗi viên Thiên Châu. Cậu em, xem ra thì cậu kinh doanh có lãi mấy chục lần rồi. Vậy thì bán mấy viên Thiên Châu này cho tôi được không?

Âm thanh bàn tán càng lớn hơn nữa. Một viên Thiên Châu trị giá ba triệu sáu trăm ngàn. Tám viên thì hơn ba chục triệu. Lại còn Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng trị giá năm triệu đồng. Lần này thì thật sự là Lý Dương đã lời to, một vốn bốn lời.

- Ông chủ Mạnh, anh không phải là bạn chí cốt của tôi sao? Cậu em, bốn triệu một viên, thế nào?

Ông chủ Triệu lúc này vừa tức lại vừa tiếc. Viên Thiên Châu xuất hiện lần trước ông ta cũng có nghe nói qua. Thiên Châu chính là vật tốt nhất. Ông chủ Triệu nếu đã gặp thì tự nhiên sẽ không chịu thua. Hiện tại, ông đã âm thầm oán giận ông chủ Mạnh.

- Thầy Tề!

Ông chủ Mạnh nghĩ lần này không tiếp tục ra giá mà kéo chuyên gia đổ thạch bên cạnh để hỏi. Sau khi hỏi xong thì ông ta mới chắc chắn cho ra giá.

Bốn triệu một viên, tám viên là ba mươi hai triệu. Tất cả những người vây quanh đều ghen tỵ với Lý Dương. Cái tên tiểu tử này vận khí thật sự tốt quá đi.

Triệu Đức Trụ và chàng thanh niên giúp việc đều có chút há hốc mồm. Sự tình biến hóa cực nhanh làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được. Vừa rồi còn không để ý những cái điểm nhỏ xíu đó, trong nháy mắt lại biến thành những cái bánh thơm ngon. Bọn họ không biết vì cái gì mà trở nên như vậy.

Chuyện về Phỉ Thúy Thiên Châu cũng không có nhiều người biết. Lúc trước chỉ là lời truyền miệng của một số người và cũng không truyền bá rộng rãi.

Lý Dương vừa định lắc đầu thì ông chủ Mạnh lại đứng dậy cười ha hả nói:

- Cậu em, thật sự là cậu rất may mắn. Nếu vậy thì cậu bán lại toàn bộ cho tôi với giá năm triệu đồng một viên, như thế nào?

Ông ta từ thầy Tề mà biết được lai lịch của viên Thiên Châu này. Trong lịch sử chỉ xuất hiện có hai lần cùng với hiệu quả thần kỳ của nó. Cuối cùng thì ông cũng hiểu được giá trị của cái vật nhỏ bé này.

Xôn xao!

Những người xung quanh đều chấn động. Năm triệu đồng! Vừa rồi Lý Dương cũng giải ra được Thủy Tinh Chủng nhưng cũng chỉ mới trị giá được năm triệu đồng. Như thế nào mà một khối ngọc to lại không bằng một viên Thiên Châu nho nhỏ. Quả thật là không ai nghĩ đến điều này.

- Ông chủ Mạnh, nơi này là địa bàn của tôi!

Ông chủ Triệu tức giận hét to một tiếng, thần sắc phẫn nộ. Lúc này ông cảm thấy hối hận khi dẫn ông chủ Mạnh đến đây để giải thạch. Nhưng ông lại không nghĩ rằng ông chủ Mạnh không giải ra Phỉ Thúy mà lại là Lý Dương, người vừa mới giải ra được Phỉ Thúy Thiên Châu.

- Ông chủ Triệu, tôi biết đây là địa bàn của ông. Chẳng lẽ ông muốn đe dọa người khác à?

Ông chủ Mạnh cười hắc hắc. Phía sau lập tức có hai gã đàn ông đến gần ông ta. Vừa nhìn thì đã biết đây là vệ sĩ của ông chủ Mạnh.

Ông chủ Triệu sắc mặt trắng bệch, cuối cùng thở dài nói:

- Ông chủ Mạnh, ông nói đùa rồi. Thôi thì mỗi người nhường một bước, mỗi người bốn viên, thế nào?

Ông chủ Triệu trong lòng muốn giết chết ông chủ Mạnh cho hả giận. Nhưng ông cũng hiểu được là tuy đây là địa bàn của ông ta nhưng không phải ông ta muốn làm gì thì làm. Thành phố cảng Thụy Lệ, lực lượng công an mạnh hơn nhiều so với các thành phố khác. Có cho tiền ông cũng không dám làm bậy.

Ông chủ Mạnh đảo tròng mắt. Ông cũng hiểu được ông chủ Triệu cũng có ý với những viên Thiên Châu này. Cho dù ông có cố ý muốn cạnh tranh thì sẽ phải tiêu rất nhiều tiền, lại còn có thể đắc tội với ông chủ Triệu.

- Thật ngại quá, hai vị ông chủ. Chuyện này tôi cũng thích lắm nhưng tạm thời tôi không có ý bán ra bên ngoài. Về sau nói tiếp được không?

Lý Dương đột nhiên lắc đầu. Hai người này cạnh tranh cả nửa ngày, làm như là đã biết hắn muốn bán đến nơi vậy. Điều này làm cho Lý Dương phải dở khóc dở cười, tìm lấy một cơ hội biểu lộ nhanh thái độ của mình.

Vừa định đồng ý với yêu cầu của ông chủ Triệu thì ông lập tức sửng sốt. Ngay cả ông chủ Triệu cũng ngẩn người, nhìn một cách oán hận thoáng qua người ông chủ Mạnh.

Ông ta còn tưởng rằng Lý Dương là vì giá của ông chủ Mạnh đưa ra mà cố ý treo giá không muốn bán ra.

- Chú em à, năm triệu không thấp đâu, cũng chỉ có ở đây cậu mới bán được cái giá đó. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng mà cậu giải ra dù sao cũng là quá nhỏ.

Ông chủ Triệu vẫn kiên nhẫn khuyên bảo Lý Dương. Ông ta nghĩ rằng Lý Dương còn trẻ nên khi có được mấy chục triệu khẳng định là sẽ rất cao hứng, làm gì mà có chuyện không bán.

- Chú em, ông chủ Triệu nói đúng đấy. Năm triệu quả là không thấp đâu. Nên quy đổi thành tiền mặt thì hay hơn. Ra khỏi đây thì không còn giá như vậy đâu.

Ông chủ Mạnh cũng cười ha hả nhìn Lý Dương. Hai người kẻ xướng người họa làm cho Lý Dương hiểu được, hai người bọn họ tuyệt đối không tăng giá lần nữa. Mà ý tứ của ông chủ Mạnh lại càng rõ ràng. Nếu hiện tại hắn không bán thì về sau đừng nghĩ rằng sẽ bán được với giá như bây giờ.

Theo như lời ông ta nói ra thì có thể hiểu ông ta đồng ý với yêu cầu của ông chủ Triệu, nguyện ý hợp tác với ông ấy cùng mua những viên Thiên Châu này.

Cho rằng ông chủ Triệu đang oán giận ông chủ Mạnh đến tận xương tủy nhưng lúc này cũng không thể làm gì, đành nói:

- Ông chủ Mạnh nói đúng đấy, chú em ngàn lần đừng bỏ qua cơ hội này. Chúng ta bây giờ vẫn còn đồng ý trả cho cậu với giá trên trời là năm triệu đồng một viên Thiên Châu.

Ông chủ Triệu cố ý nhấn mạnh chữ” giá trên trời”. Với người bình thường mà nói thì năm triệu đồng quả là không ít, tương đương với một phần thưởng trúng số lớn. Nhưng với Lý Dương mà nói thì năm triệu đồng không đáng gì với hắn.

- Thành thật xin lỗi. Những viên Phỉ Thúy Thiên Châu này cũng có tác dụng lớn đối với tôi. Mặc kệ là bao nhiêu tôi cũng không bán.

Lý Dương lại lắc đầu. Hắn cũng nhấn mạnh bốn chữ “Phỉ Thúy Thiên Châu” nói ra với đối phương. Hắn không phải không hiểu giá trị đích thực của nó. Đừng có nghĩ đến việc lừa gạt hắn.

Ngày nay, giá của một viên Thiên Châu có thể đạt sáu đến tám triệu đồng. Đây chính là một vật quý từ thiên nhiên rất khó tìm. Lý Dương đã có cơ hội có nó thì làm sao mà bán được.

Lý Dương cũng coi trọng thân thể của mình. Có được thứ quý giá như vậy thì tự nhiên sức khỏe sẽ ngày càng tốt hơn.

Ông chủ Triệu lại ngẩn người. Xem bộ dạng và cách nói chuyện của Lý Dương thì Lý Dương quả thật không có ý bán trong ngày hôm nay. Có lẽ hắn đang đợi qua mấy ngày nữa để tăng giá.

Điều này làm cho ông chủ Triệu càng thêm hối hận, đồng thời cũng có chút không cam lòng. Nhưng ông ta cũng không dám tiếp tục tăng giá. Có tăng thêm thì cũng không thu được kết quả gì. Chỉ sợ về sau cũng không còn cơ hội nữa. Huống hồ hôm nay cũng chưa chắc là ngày tốt nhất để mua nó.

- Nếu cậu nói như vậy thì thật là đáng tiếc. Sau này có muốn bán thì đến cửa hàng giải thạch công ty Triệu Thị của tôi. Đức Trụ, đây là bạn của cháu, sao cháu lại không giới thiệu với chú?

Ông chủ Triệu kìm nén tất cả tinh thần ảo não, cười ha hả nói với Lý Dương, cuối cùng còn hỏi Triệu Đức Trụ một câu.

Triệu Đức Trụ liếc mắt nhìn Lý Dương một cái. Không thấy Lý Dương phản đối thì lúc này mới cười nói:

- Chú bảy, cháu cũng đang muốn giới thiệu cho chú đây. Đây là người bạn mà cháu quen ở Thanh Đảo, là người mà cháu đã nói qua. Người mà đã giải ra được Phỉ Thúy cao băng chủng và Thủy Tinh Chủng Lý Dương Lý tiên sinh.

- Giải ra cao cấp Băng Chủng và Thủy Tinh Chủng, cháu không phải là đang muốn nói đến Ngọc Thánh, Ngọc Thánh Lý…

Ông chủ Triệu cau mày, lời cuối cùng thốt ra chưa hết thì đã ngơ ngác nhìn Lý Dương.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK