Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tranh cổ, hai mươi vạn, năm vạn?

Lý Dương nghe đối thoại của bọn họ, phút chốc hắn nhớ lại mấy chiếc bát Hồng Dụ nhỏ thu ở Bắc Kinh, bất kể mấy cái bát đó có được nung ra thật không, giá của nó đã tăng không ít.

Lý Dương lại dùng năng lực đặc biệt, trong phút chốc bức họa kia hiện ra trước mắt Lý Dương trong hình lập thể. Cả bức tranh có bốn vòng tròn sáng màu nhạt. Quả đúng là đồ thật. Nếu không phải như vậy sợ rằng cửa hàng này sẽ không đồng ý trả năm vạn để mua bức tranh này.

Tranh và đồ gốm sứ không giống nhau, chỉ cần có niên đại, nét vẽ đẹp, khẳng định sẽ đáng giá tiền, dĩ nhiên, nếu là người có tiếng vẽ thì càng đáng giá hơn. Rất đáng tiếc, bức tranh này không có những điều kiện đó. Như vậy thì bức tranh cổ này muốn bán với giá hai vạn e là không dễ.

Còn có một điều, bức tranh này lại là loại tranh thần tiên, ở Trung Quốc cổ đại, tranh như loại này cũng không nhiều, hơn nữa tranh nổi danh rất ít, rất nhiều bức tranh nổi tiếng lưu truyền là phong cảnh sơn thủy, động thực vật hoặc là nhân vật.

người trẻ tuổi kia đã cuộn xong bức tranh chuẩn bị đi ra ngoài , Lý Dương vội vàng ngăn cản hắn .

- Này anh, xin chờ một chút , anh có phiền để chúng tôi xem qua bức tranh một chút không ?

Bây giờ Lý Dương đang rất tò mò đối với bức tranh trong tay người trẻ tuổi kia. Trong số những kiến thức về tranh cổ Lý Dương học được, thì tranh thần tiên kiểu này gần như bằng không.

- Có thể chứ!

Người thanh niên kia ngược lại không hề trách móc Lý Dương. Lại mở bức tranh ra. Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương cũng xúm lại, họ cũng có hứng thú với bức tranh này, đặc biệt là Lưu Cương, hắn tin tưởng Lý Dương một cách mù quáng. Chỉ cần LD có hứng thú, hắn cho rằng sẽ là đồ tốt.

Mở bức tranh cho Lý Dương nhìn rõ rõ ràng hơn, lập thể đồ đã hiện rõ hoàn toàn, nhưng cuốn lại với nhau thì thấy có cảm giác là lạ.

Bức tranh này phải tới hai mét, rộng hơn sáu mươi cm, như vậy cũng coi là tương đối lớn trong số tranh cổ.

Hình trên bức vẽ quả là rất quái dị , có hồ ly và người, còn có sơn tinh quỷ quái, làm cho người ta cảm giác đan xen rối rắm, cả bức tranh không có đề chữ, chỉ có một dấu ấn chương , tên người ấn chương cũng rất kỳ quái , chỉ có hai chữ “kiếm tiên”, bất kể là Lý Dương hay là Ngô Hiểu Lỵ , cũng chưa nghe nói qua trong lịch sử có một người như thế .

Nhìn thấy tên người đề trên ấn, Lý Dương không nhịn được lắc đầu, Kiếm Tiên ư, chẳng lẽ tác giả bức tranh này cho mình là thần tiên hay sao, nhưng nhìn nội dung trong bức tranh, thật là có khả năng này.

Nét vẽ không đến nỗi nào, nhưng không thể nói là rất tuyệt, Lý Dương nghiên cứu đối với cổ họa vốn là không sâu, lại càng nhìn không ra bức tranh này rốt cuộc là hàm chứa điều gì.

Mép ngoài bức tranh còn bị mốc do ẩm ướt, là do giữ gìn không cẩn thận gây nên, khiến người ta thấy đáng tiếc.

Lý Dương lắc đầu, giúp người thanh niên thu lại bức họa, nhân tiện hỏi:

- Hai mươi vạn, đúng là đắt, tại sao cậu muốn bán ?

Người thanh niên cười khổ lắc đầu, ánh mắt có chút sầm tối, nói:

- Đây là tranh cổ tổ tông nhà tôi truyền lại, có thể không bán tôi thật sẽ không bán, đáng tiếc lấy vợ phải mua nhà, thiếu tiền mua nhà, bây giờ còn thiếu hai mươi vạn, thật sự là không có cách nào mới bán bảo bối tổ tông truyền, nếu là bán không tới hai mươi vạn vậy thì không bằng không bán, tiếp tục giữ lại.

Vừa nói, người thanh niên đã cuộn lại bức tranh, ôm bức tranh đi ra ngoài. Thật ra thì chính hắn cũng hiểu, bức tranh này muốn bán hai mươi vạn sợ rằng không thể, hắn mong muốn lấy vợ lần này sợ là có chút nguy hiểm .

- Chờ một chút.

Lý Dương gọi người thanh niên kia lại, bức tranh cổ này mặc dù lỳ lạ, nhưng lại cho Lý Dương một cảm giác mới mẻ, tranh cổ về thần quỷ lưu truyền cũng không nhiều, Lý Dương thật thích bức tranh này, nếu là thích, giá bao nhiêu tiền cũng không sao.

Huống chi người thanh niên này lại khiến cho Lý Dương nhớ lại mình trước kia, nếu hắn chưa vào An Thị hoặc là không có vận may thần kỳ như vậy, hắn muốn lấy vợ sợ rằng sẽ gặp khó khăn như người thanh niên này, vì chuyện nhà cửa mà phát sầu.

- Bức tranh này của cậy, tôi lấy.

Lý Dương chỉ vào bức tranh trên tay người thanh niên, từ từ nói , người thanh niên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhìn Lý Dương không dám tin.

- Bức tranh này của tôi, chuẩn bị bán hai mươi vạn á?

Người thanh niên nhìn Lý Dương, lại nhấn mạnh một một câu:

- Thấp hơn hai mươi vạn, tôi sẽ không bán.

Lý Dương gật đầu, nói:

- Hai mươi vạn, tôi mua.

Người thanh niên ngơ ngác nhìn Lý Dương, còn có chút không tin, bán bức cổ họa như vậy giá hai mươi vạn quả thật không dễ dàng, hắn vốn là cũng đã tuyệt vọng, cũng không ngờ một người xa lạ lại cho hắn hy vọng. Lúc này người thanh niên kia nhìn Lý Dương một cách khẩn trương, hắn sợ Lý Dương đang nói đùa hắn.

Lý Dương móc chi phiếu ra, viết một tờ chi phiếu hai mươi vạn tiền mặt, người thanh niên kia do dự một chút, cũng chưa dám nhận chi phiếu, có chút nghi hoặc nhìn Lý Dương.

Thấy thần sắc người thanh niên, Lý Dương lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cầm lấy chi phiếu giải thích với hắn:

- Đây là chi phiếu hai mươi vạn tiền mặt, cậu đến ngân hàng lập tức có thể lấy tiền ra.

Người thanh niên kia không phải là thương gia, chưa nhận chi phiếu kiểu này, cũng không tin một tờ giấy nhỏ như vậy lại có thể đổi lấy hai mươi vạn .

- Thật xin lỗi, tôi chỉ cần tiền mặt.

Người thanh niên nhìn chi phiếu , vẫn không dám nhận, cuối cùng lắc đầu.

Lý Dương cười khổ một tiếng, quay sang Lưu Cương nói:

- Lưu Cương, phiền anh cực khổ một chuyến chạy đi đổi chi phiếu đổi thành tiền mặt giúp tôi.

Trên người Lưu Cương có tiền mặt, nhưng chỉ có chừng mười vạn đang để trong túi xách của hắn, muốn hai mươi vạn tiền mặt phải đi ngân hàng đổi, cũng may bây giờ ngân hàng cũng chưa nghỉ.

Lưu Cương không nói gì, cầm chi phiếu đi ra ngoài, người thanh niên liền đứng ở đó chờ, đối với hắn mà nói tiền mặt an toàn nhất.

Ông chủ cửa hàng không mua bức tranh nhẹ nhàng lắc đầu. Theo ông, bức tranh cổ này năm vạn còn có thể mạo hiểm mà mua, hai mươi vạn tuyệt đối không đáng.

Hơn mười phút sau, Lưu Cương chạy trở lại, hơn nữa mang theo một cái bao ny lon màu đen, hắn đã đem hai mươi vạn tiền mặt tới.

Mở túi giấy ra, để cho người thanh niên kia đếm lại cẩn thận, Lý Dương mới nhận tranh cổ từ trên tay hắn, người thanh niên liên tục nói cám ơn, cuối cùng mặt đầy vui sướng ôm hai mươi vạn rời đi.

Nhìn dáng người thanh niên đi khuất, trong lòng Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên dâng lên một loại hâm mộ, bạn gái của hắn sắp có thể kết hôn cùng hắn, nhưng mình đây… Nghĩ tới đây Ngô Hiểu Lỵ lại nhìn Lý Dương từ phía sau, nhẹ nhàng lắc đầu .

Mua được bức tranh này, Lý Dương không còn hứng thú với những thứ khác trong cửa hàng này. Lưu Cương cầm tranh, ba người tiếp tục đi sang những cửa hàng khác.

Đồ tầng hai tốt hơn tầng một một chút, nhưng giống nhu tầng một cũng không ít hàng giả. Có cửa hàng hoàn toàn là hàng giả, cho dù là thật cũng chỉ bắt chước chế phẩm thời Quốc Dân hay cuối đời Thanh, giá trị đều không cao.

Xem hết nửa tầng hai, Lý Dương liền cùng bọn họ lên tầng ba. Tầng hai nhiều nhất là thư họa và thư phòng tứ bảo. Đến tầng ba chính là thế giới đồ sứ, nhìn qua cửa kính của các gian hàng này, Lý Dương có cảm giác giống như là một gian triển lãm hơn.

Người tầng ba không nhiều hơn tầng hai nhiều, có thể thấy được người yêu thích đồ sứ rất nhiều, chỉ tiếc đồ sứ làm giả cũng nhiều nhất, đồ sứ bên trong cửa hàng bán đồ cổ có thể nói mười thứ thì chín thứ là giả. Thứ duy nhất bạn cho rằng là thật đồ, cũng không nhất định là đồ tốt .

Thấy các cửa hàng đồ sứ ở đây, Lý Dương lúc này cảm nhận được Vinh Bảo Trai không dễ dàng, các cửa hàng trong cả nước chỉ bán hàng thật quả là không nhiều.

Đi dạo mấy nhà, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cùng lắc đầu, đồ sứ ở nơi này không lộ liễu như tầng một, nhưng tất cả đều là giả chế phẩm, mặc dù cũng có tài nghệ làm giả nhất định.

- Cửa hàng này không tệ.

Ánh mắt Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên sáng lên, đi vào bên trong một cửa hàng phía trước, Lý Dương quay đầu nhìn lại, phút chốc cũng bị đồ sứ cửa hàng này hấp dẫn.

Cửa hàng này lớn hơn các cửa hàng khác khá nhiều. Vốn là hai cửa hàng thông nhau thành một cửa hàng, kích thước lớn hơn, đồ trong cửa hàng cũng nhiều hơn cửa hàng khác một chút.

Đồng thời, khách cũ và khách tham quan cửa hàng này cũng nhiều hơn rất nhiều, lúc này trong cửa hàng có chừng mười mấy khách cũ đang chọn lựa món đồ sứ mà mình thích.

- Ông chủ, phiền ông cho xem cái kia chút.

Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên chỉ vào một cái đĩa Thanh Hoa bên trong quầy, người phục vụ bên trong lập tức liền đưa cái đĩa ra, hơn nữa còn ra đứng trước mặt Ngô Hiểu Lỵ.

Ngô Hiểu Lỵ cầm đĩa Thanh Hoa lên, cẩn thận soi về phía ánh đèn, sau khi xem còn cầm lên kính phóng đại nghiên cứu một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu.

Chiếc đĩa Thanh Hoa này màu sắc vô cùng thuần, hoa văn cũng vô cùng bắt mắt, bề mặt nhẵn nhụi, lớp sét thoạt nhìn dầy tự nhiên. Trên chiếc đĩa có sáu chữ “ Đại Thanh Càn Long Niên Chế” ( ra đời năm Càn Long, Đời Thanh), Ngô Hiểu Lỵ cũng đã phán đoán đây là một món hàng Thanh Hoa tinh phẩm đời Càn Long, như vậy những chiếc đĩa thế này không thấy nhiều.

Lý Dương cũng bị cái đĩa này hấp dẫn, nhìn từ mọi phương diện đây chắc chắn là món Thanh Hoa thật, đời Càn Long. Đặc biệt là hoa văn phía trên, rất phù hợp với đặc điểm của đồ sứ đời Càn Long.

- Cái đĩa này bán bao nhiêu tiền ?

Suy tính một hồi, Ngô Hiểu Lỵ hỏi giá, nếu giá tiền cái đĩa này không đắt, cô tính mua về, đồ sứ Thanh Hoa, Ngô Hiểu Lỵ chưa sưu tầm được cái nào.

- Cô gái, nhãn lực của cô thật không tệ , cái này là đĩa Càn Long Thanh Hoa, ở tiệm chúng tôi cũng không còn nhiều, giá bán là tám vạn.

Khuân mặt nhân viên phục vụ viên lập tức lộ ra nụ cười, Ngô Hiểu Lỵ cau mày, tám vạn đồng không rẻ lắm, nhưng lại nghĩ cái đĩa này chất lượng rất tốt, Ngô Hiểu Lỵ cũng có chút do dự .

- Rẻ chút đi, dù sao cũng là hàng nung lò, tám vạn có hơi đắt.

Lý Dương đi tới, cũng cầm cái đĩa lên xem cẩn thận, cuối cùng cười với nhân viên phục vụ và nói. Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Lỵ, lắc đầu, nói:

- Thật xin lỗi, tám vạn là giá thấp nhất của chúng tôi, không thể rẻ hơn.

Sắc mặt Ngô Hiểu Lỵ thay đổi mấy lần, tám vạn cô có , nhưng trước mắt cô để dành cũng còn dư lại có mười mấy vạn , trong đó có một phần hay là kiếm được nhờ cược thạch ở Nam Dương, mua cái đĩa này, cô cũng chỉ còn lại có mấy vạn, thấy đồ quý khác mà muốn mua thì hơi khó.

Cuối cùng nhìn lại cái đĩa Thanh Hoa, Ngô Hiểu Lỵ rốt cục đành cắn răng gật đầu.

Cô rất thích chiếc đĩa này, lần này bỏ qua sợ rằng sẽ hối hận, quý như vậy không bằng mua trước, gặp được những đồ khác thì tính tiếp.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu , hắn vốn định mua lại đưa cho Ngô Hiểu Lỵ, nhưng nghĩ tính tình Ngô Hiểu Lỵ thì không nên làm như vậy, làm như vậy Ngô Hiểu Lỵ không những không chấp nhận cái đĩa này, còn có thể tức giận đối với hắn.

Ngô Hiểu Lỵ đã lấy ra thẻ ngân hàng, đang đi cùng nhân viên phục vụ để thanh toán. Lý Dương không nhịn được dùng năng lực đặc biệt quan sát cái đĩa này, sau đó mắt Lý Dương đột nhiên trợn thật to.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK