- Thầy bạch, thầy Mao, hai người đã đến rồi à?
Vẫn chưa đi được mấy bước liền có một người đàn ông mặc đồ trắng bước ra, đi nhanh đến về phía bọn họ, trong giọng nói mang theo sự vui mừng.
- Quan lí Thôi, thật ngại quá. Buổi sáng có chút việc riêng nên chậm trễ một chút. Không biết là bây giờ còn kịp không vậy?
Người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng lập tức cười to một tiếng, nói:
- Đương nhiên là đến kịp. Thầy Bạch, thầy có việc thì cứ giải quyết trước là được rồi. Kỳ thật là không cần gấp đâu.
Bạch Minh vẻ mặt ửng đỏ, lắc đầu nói:
- Không có việc gì, chúng ta đi lo công việc trước đi.
Nói xong, Bạch Minh liền bước đến cầu thang lên lầu. Nơi này cũng giống như Quang Vinh Bảo Trai, cũng có lầu hai, lầu ba nhưng diện tích nhỏ hơn. Và trong đại sảnh cũng không bày những mặt hàng tinh phẩm.
- Từ từ đã!
Mao lão cuống quít gọi Bạch Minh, lắc lắc đầu.
Bạch Minh nhìn Mao lão rồi nhìn Lý Dương, vỗ mạnh vào đầu, vội vàng nói:
- Xem trí nhớ của tôi này, thực xin lỗi quản lý Thôi. Tôi xin giới thiệu với ngài, vị này chính là Lý Dương. Ngài đừng xem cậu ấy trẻ tuổi nhưng người mà có trình độ hiểu biết về ngọc trong cả nước này có thể so cùng cậu ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Còn năng lực đổ thạch của Lý lão đệ đây càng không thể chê.
Bạch Minh vừa rồi sốt ruột, đã quên giới thiệu Lý Dương, thiếu chút nữa là đã phạm phải sai lầm lớn. Cũng may là Mao lão đã nhắc nhở kịp thời để ông có thời gian sửa chữa.
Kỳ thật Lý Dương cũng không để ý. Tính tình của Bạch Minh hắn cũng đã biết, và hắn cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy. Đáng tiếc là Bạch Minh và Mao lão cũng không hiểu lắm, cứ cảm thấy thất lễ một chút cũng không được.
- Lý Dương? Chính là Ngọc thánh Lý tiên sinh?
Quản lý Thôi sắc mặt khẽ động, trở nên nghiêm trọng, trong giọng nói lộ ra một chút kích động.
- Đúng vậy, không nghĩ đến quản lý Thôi cũng nghe qua danh tiếng của Lý lão đệ.
Bạch Minh lập tức gật đầu, lại nhếch miệng phá lên cười, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo, giống như thanh danh của Lý Dương là thanh danh của ông vậy.
- Thầy Bạch, ngài không phải nói móc tôi sao? Sau đại hội giao lưu trao đổi của giới ngọc cổ, không ai là không biết đến danh tiếng của Lý tiên sinh.
Mao lão và Bạch Minh đều gật đầu. Chuyện trong đại hội giao lưu bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.
Quản lý Thôi cười cười, lại tiếp tục nói:
- Mặt khác, thành tích đổ thạch của Lý tiên sinh ở Bình Châu tôi cũng có nghe thấy. Nghe nói Bình Châu là nơi tập trung rất nhiều các chuyên gia đổ thạch. Và họ cũng thừa nhận rằng Lý tiên sinh mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
- Quản lý Thôi nói đúng, trình độ của nhóm chuyên gia chúng tôi chưa gặp qua, nhưng chắc là không cao so với Lý Dương.
Mao lão không nhịn được gật đầu. Bạch Minh cũng có vẻ đồng tình. Trước kia, bọn họ không biết sự lợi hại trong đổ thạch của Lý Dương. Hiện tại, vừa mới xem Lý Dương giải thạch nên trong lòng tràn đầy cảm xúc. Bọn họ là chính mắt nhìn thấy và cảm nhận được một phen đổ thạch điên cuồng.
Quản lý Thôi có vẻ kinh ngạc đối với thái độ của Mao lão nhưng cũng không để ý lắm, tự mình dẫn Lý Dương cùng hai người kia đi lên lầu.
Lầu hai của Tụ Nhã Trai nhỏ hơn so với lầu một và cũng không khác gì so với các cửa hàng khác. Sản phẩm tiêu thụ tại lầu hai đều là những mặt hàng tinh phẩm. Không gian tuy nhỏ nhưng lại có giá trị cao hơn so với lầu một.
Ở lầu hai, Lý Dương lại vận dụng năng lực đặc thù để quan sát một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.
Nơi này bày không ít sản phẩm. Cửa hàng càng lớn thì danh dự của bọn họ càng nặng, đồ giả rất ít. Và điều này cũng rất giống như Quang Vinh Bảo Trai.
Quang Vinh Bảo Trai có công ty bán đấu giá của chính mình. Ngoài ra còn có bảo tàng và các chuyên gia giàu kinh nghiệm. Tụ Nhã Trai thì không được như thế. Chỉ có điều là có sự cam kết của các chuyên gia có danh tiếng khi đến thẩm định mà thôi.
Bạch Minh và Mao lão được mời đến với tư cách chuyên gia bậc nhất. Nếu là một chuyên gia bình thường thì bọn họ không dám có sự chậm trễ như vậy.
Nhưng điều làm cho bọn họ không nghĩ đến là, Bạch Minh và Mao lão lại dẫn theo Lý Dương như vậy. Lý Dương mặc dù tuổi không lớn nhưng đã có thanh danh. Quản lý Thôi nghĩ đến việc báo cáo với Tổng giám đốc một chút, nhờ Lý Dương giúp bọn họ xem qua đồ vật.
Lầu ba không phải là nơi buôn bán. Quản lý Thôi dẫn đám người Lý Dương trực tiếp đến phòng giám định đồ vật. Tụ Nhã Trai có phòng dành cho các chuyên gia thẩm định. Khi các chuyên gia đến đây đều ở trong phòng này xem xét.
Sự bài trí của phòng thẩm định còn sang trọng hơn so với phòng Tổng giám đốc. Mỗi chuyên gia khi đến đây đều cảm thấy hài lòng.
Mới vừa đi vào, Lý Dương, Bạch Minh và Mao lão đều cảm thấy sửng sốt. Trong phòng này đã hiện diện hai vị chuyên gia đang xem xét đồ vật. Hai người này không xa lạ lắm, lại thầy Thái Quốc Khánh và Chu lão của hiệp hội sưu tầm.
Hai người đang cầm trong tay đồ vật. Khi thấy đám người Lý Dương bước vào thì cũng có chút sửng sốt.
- Chu lão, thầy Thái, các người đến đây lúc nào?
Bạch Minh bước nhanh đến, thuận thế ngồi bên cạnh thầy Thái, ở bàn hội nghị. Xem ra thì nhóm chuyên gia đều đến cùng một chỗ để thẩm định.
- Chúng tôi đến đây được một lát rồi. Sao các người lại đến chỗ này?
Người trả lời chính là Chu lão. Chu lão cười tủm tỉm nhìn Lý Dương. Mỗi lần nhìn thấy hắn, Chu lão đều có cảm giác đặc biệt. Chàng thanh niên trẻ tuổi này, tương lại sẽ mạnh hơn nhiều so với bọn họ. Thậm chí còn có thể đạt tới trình độ mà bọn họ không thể đạt tới được và trước đây cũng chưa hề có.
- Chúng ta chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi.
Bạch Minh gãi đầu. Lý Dương đảo cặp mắt trắng dã. Hắn chính là bị đám người Bạch Minh gọi tới, nhưng lúc này ngay cả Mao lão cũng có vẻ ngượng ngùng. Nhưng Lý Dương cũng không nói bất cứ điều gì.
- Thầy bạch, thầy Thái đều đến kiểm tra vật phẩm giùm chúng tôi. Chu lão đến là để xem xét Thanh Đồng khí. Bọn họ đều là hôm nay có thời gian nên thuận tiện ghé qua.
Quan lý Thôi vội vàng giải thích một câu. Bạch Minh gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa mà ngồi xuống bên cạnh thầy Thái.
Mao lão cùng tìm một cái ghế ngồi xuống. Lý Dương vốn định ngồi cạnh Mao lão nhưng lại bị Chu lão gọi đến ngồi cạnh bên còn lại.
Cái bàn không nhỏ. Mọi người sau khi ngồi xuống vẫn còn rộng nhưng có vẻ náo nhiệt hơn so với vừa rồi. Trước khi bọn họ vào thì chỉ có thầy Thái và Chu lão ngồi ở chỗ này. Những nhân viên mang đồ tới căn bản không dám ngồi xuống.
Sau khi sắp xếp xong cho các vị chuyên gia, quản lý Thôi lập tức rời khỏi. Bạch Minh và Mao lão phải kiểm tra, phân biệt những đồ vật thuộc nhà Minh – Thanh và một số đồ cổ sứ bị hỏng. Những thứ này đều đã được chuẩn bị từ trước chờ nhóm chuyên gia đến.
Lúc này quản lý Thôi còn đang suy nghĩ, lát nữa có nên nhờ Lý Dương hỗ trợ xem xét cổ ngọc giùm bọn họ hay không. Lý Dương sau khi có giấy chứng nhận thẩm định cổ ngọc, thanh danh đã có sự ảnh hưởng thật lớn.
Thầy Thái và Chu lão cũng không tiếp tục xem xét đồ vật của bọn họ mà trò chuyện cùng đám người Bạch Minh. Bạch Minh đúng là người hay nói, chỉ một hồi là đã thông suốt thiên nam địa bắc rồi.
Một lát sau, khi thầy Thái và Chu lão tiếp tục xem xét đồ vật thì Lý Dương lại nhìn đến hai món đồ được bày trên bàn.
Trước mặt Chu lão sư là một pho tượng thú Thanh Đồng, màu sắc tự nhiên. Xem hình dáng và công nghệ chế tạo thì thuộc loại Thanh Đồng khí thời Hán, được chưng trong lửa nóng vài năm. Thanh Đồng khí là đồ cổ có niên đại lịch sử lâu đời, được những người sưu tầm đồ cổ yêu thích.
Tượng thú Thanh Đồng thời Hán hẳn là được dùng trong lễ hiến tế nào đó, hơn nữa còn được quý tộc hoàng thất sử dụng, chế tác rất tốt. Hiện tại giá của nó không thấp. Dựa vào sự đánh giá của Lý Dương thì hẳn là vượt ngoài ba trăm ngàn.
Trước mặt thầy Thái chính là nghiên mực cổ. Căn cứ theo tạo hình thì có thể suy đoán nó là nghiên mực giai đoạn giữa thời nhà Thanh, làm nền cho thời đại nghiên mực Đoan Khê.
Đấy chính là nghiên mực Đoan Khê. Hình điêu khắc hoa mai và các hoa văn trang trí đều rất tinh xảo, cho thấy xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc. Ngoài ra nghiên mực cũng đã bị hao mòn một chút chứng mình chủ nhân lúc trước của nó thường xuyên sử dụng. Chỉ có thường xuyên sử dụng mới làm cho nghiên mực bị mòn như vậy. Cái nghiên mực trong tay Lý Dương thì không bị hao mòn chút nào.
Nhìn thấy nghiên mực cổ này, Lý Dương trong lòng hơi động. Hắn lại nghĩ đến cái nghiên mực có chạm khắc hình con rồng và con hổ mà hắn đã mua ở Quang Vinh Bảo Trai.
Hôm nay hắn có mang nghiên mực theo chính là muốn nhờ người của Phan Gia Viên xem xét là nghiên mực này có cái gì đặc biệt hay không. Lý Dương đối với việc che giấu hình con rồng và con hổ có sự tò mò vô cùng.
Có thể nói, chuyên gia nổi danh nhất của Phan Gia Viên chính là thầy Thái.
Do dự một chút, nhìn bên ngoài không thấy có người mang đồ tới. Lý Dương vội vàng lấy từ Lưu Cương cái nghiên mực ra. Nơi này là Tụ Nhã Trai, người ta mời chuyên gia đến để giúp họ kiểm tra. Lý Dương không đến hỗ trợ cái gì, ngược lại còn nhờ họ xem giúp đồ của mình. Da mặt của Lý Dương không dày nên cũng có chút ửng đỏ lên.
- Thầy Thái, hôm qua tôi ở Ngọc Lưu Ly Hán không có việc gì làm nên đã mua được một nghiên mực cổ. Ngài có thể xem giúp qua hay không?
Lý Dương đem cái nghiên mực không trọn vẹn đẩy qua. Nghe được Lý Dương mua được cái gì đó thì mọi người lập tức vây quanh lại. Ánh mắt Bạch Minh có chút hưng phấn.
Sau khi nhìn nghiên mực cổ một lúc, Bạch Minh sửng sốt một chút, lập tức hỏi:
- Lý lão đệ, vật này là do cậu mua à?
Nguyên bản Bạch Minh còn tưởng rằng Lý Dương mua được thứ gì tốt, nhưng lại không nghĩ đến là cái nghiên mực không trọn vẹn như vậy. Nghiên mực này có thể liếc mắt một cái cũng nhận ra được giá trị của nó không cao. Bạch Minh hiện tại biết giá trị con người Lý Dương. Cái vật đó và sự chờ mong của ông là hoàn toàn khác nhau.
- Đúng vậy, thầy Thái có thể xem giúp qua giùm không?
Lý Dương cười gật đầu, không để ý đến phản ứng của Bạch Minh. Đây quả thực là một nghiên mực bình thường. Nếu không có điểm nghi hoặc thì Lý Dương không bao giờ mang đến nơi đây, lại càng không nhờ thầy Thái kiểm tra giúp.
- Đây quả là nghiên mực thời nhà Minh. Lý tiên sinh đã mua nó bao nhiêu tiền?
Thầy Thái cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức gật đầu. Cái nghiên mực thời nhà Minh này mọi người đều có thể nhìn ra. Từ vẻ ngoài, cho đến hình thức đều phù hợp với các đặc điểm thời nhà Minh. Đích thực là đồ cổ.
- Hơn ba nghìn đồng, thầy Thái. Ngài có thể nhìn qua hình điêu khắc con rồng và con hổ xem chúng có cái gì khác lạ không?
- Ba nghìn đồng, không nhiều lắm, có thể cất giữ...
Thầy Thái theo thói quen nói một câu. Nhưng sau đó ông lại có chút sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên bức hình điêu khắc con rồng và hổ. Ông không nhận ra thủ pháp điêu khắc này là của ai nhưng nó lại mang đến cho ông một cảm giác không bình thường.