Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Lý Dương dậy thật sớm rồi lấy viên ngọc quý xinh đẹp của mình bỏ vào trong túi.

Hôm nay hắn mặc bộ quần áo mới tinh mà ngày hôm qua Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt ép mua, khi mặc bộ quần áo này rồi nghĩ tới những bộ quần áo bình thường vẫn mặc, hắn lắc lắc đầu. Tuy là tài khoản trong ngân hàng của hắn đã lên đến tám con số, nhưng từ trước đến giờ hắn quen sống giản dị như vậy rồi, hắn chỉ thích mặc những bộ quần áo bình thường thôi, mặc như thế sẽ thấy thoải mái hơn.

Lý Dương vừa bước xuống lầu đã thấy chiếc xe màu đỏ của Ngô Hiểu Lỵ đậu ở đó rồi, cô ta nói đi là đi thật.

Ngô Hiểu Lỵ dựa bên chiếc xe cười khúc khích, Lý Dương vội bước đến hỏi:

-Cô đi thế này đã nói trước với Hà Lão chưa vậy?

-Tất nhiên là nói rồi, tôi đâu có mất lịch sự như anh!

Ngô Hiểu Lỵ trừng mắt nói, Lý Dương ngẩn người nhìn cô.

-Nhìn gì ghê vậy, đi thôi, giờ đi xe anh hay xe tôi đây?

Mặt Ngô Hiểu Lỵ hơi ửng đỏ, Lý Dương lập tức cúi đầu nói:

-Đi xe cô đi, xe cô ít tốn xăng!

-Hì hì!

Ngô Hiểu Lỵ không chịu nổi cười lên một tiếng, cái cớ của Lý Dương đúng là vô duyên quá, tuy nhiên cô ta không nhận ra, dù là đi xe ai thì hai người cũng ngồi trên một chiếc xe, có lẽ đây là điều mà cô mong đợi.

Ngô Hiểu Lỵ tự lái xe, một lúc sau xe đã dừng trước ngôi biệt thự cao cấp lần trước, bảo vệ sau khi đăng kí còn gọi một cuộc điện thoại nữa mới cho họ vào, lần trước đến Lý Dương cứ giữ khư khư cái lọ thuốc hít Phỉ Thúy trong tay mà không để ý đến sự quản lý nghiêm ngặt ở đây.

Xe đã dừng trước cửa nhà Hà Lão, hai người vừa bước xuống xe thì cánh cửa cũng được mở ra, vẫn là người phụ nữ trung niên mà Lý Dương đã thấy lần trước, Hà Lão đang ngồi ở trong vườn cười ha ha nhìn bọn họ.

-Chào Hà lão!

Lý Dương kéo Ngô Hiểu Lỵ bước nhanh về phía Hà Lão, ông cũng đứng dậy, cặp mắt lộ vẻ vui mừng nhìn bọn họ.

-Hai người đến rồi hả, mau lại đây ngồi đi!

Người phụ nữ đã mang hai chiếc ghế đến đặt đối diện với Hà Lão, sau khi biết về thân phận của Hà Lão, Lý Dương cảm thấy hơi lo lắng về lời mời của ông.

Hắn không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào nên đã trực tiếp lôi viên Phỉ Thúy ra, viên Phỉ Thúy này có thể trở thành một sợi dây chuyền cũng là một nguyện vọng của hắn, món đồ quý như thế này hắn cũng muốn giữ lại để truyền cho con cháu sau này.

-Hà Lão, đây là miếng Phỉ Thúy mà hôm qua tôi đã nói với ông, nó là vật quý, vì vậy tôi cứ cất mãi, mong tìm được một người chạm trổ giỏi để biến nó thành đồ trang sức.

Lý Dương cẩn thận lấy viên Phỉ Thúy ra, mặc dù biết là nó rơi không vỡ nhưng tính hắn thích cẩn thận như thế

Hà Lão bất ngờ bị thu hút bởi viên Phỉ Thúy, ông đứng bật dậy lấy viên ngọc từ tay Lý Dương, một viên ngọc quý thế này đến Hà Lão cũng hiếm gặp nữa là.

Ngô Hiểu Lỵ càng mở to mắt hơn, dựa vào khả năng quan sát của mình cô ta cũng biết được đây không phải là một viên ngọc bình thường, nhưng cũng không dám chắc lắm. Phỉ Thúy hiện nay mỗi ngày một hiếm, viên ngọc quý như thế này là cực kì khó gặp, đừng nói là Minh Dương, đến cả Hà Nam, thậm chí là cả Trung quốc cũng khó tìm ra được một viên như thế.

-Ồ, ngọc tốt đấy!

Hà Lão cầm viên ngọc trên tay quan sát phải đến vài phút, sau đó mới chậm rãi nói, Ngô Hiểu Lỵ càng mở to mắt hơn nữa.

-Lý Dương, anh có viên Phỉ Thúy này từ lúc nào thế?

-

Ngô Hiểu Lỵ quay lại hỏi Lý Dương, cô ta càng ngày càng không hiểu nổi hắn, hắn trong mắt cô dường như mỗi ngày một vẻ, hôm qua là một chuyên gia cổ ngọc, hôm nay lại mang viên Phỉ Thúy đỉnh này đến, những việc khó mà xảy ra ở người khác thì hình như lại đến với hắn rất dễ dàng.

-Hôm trước tôi có mua một cái máy cắt đá, sau đó lại mua một ít đổ thạch, viên Phỉ Thúy này là nhờ vô tình mà có được!

Về lai lịch của viên ngọc này hắn đã nghĩ từ trước rồi, sẽ quy vào đợt mua đổ thạch vừa rồi của Trương Vĩ, dù sao thì cái bệ đá đó cũng là đổ thạch, nên hắn nói thế cũng không có gì sai.

-Lần trước? Có phải là đợt hàng mua từ Hà Nam không?

Ngô Hiểu Lỵ mở to mắt, cô đang đoán là nhờ đợt hàng mua từ Trịnh Châu lần này mà có được viên ngọc đó, dù sao thì Lý Dương cũng mua hàng từ rất nhiều nơi, có được viên ngọc này cũng không phải là không thể.

-Không phải, đợt hàng lần này tôi vẫn chưa giải nữa!

Lý Dương lắc lắc đầu, đổ thạch từ Trịnh Châu đã được gửi đến chỗ hắn, cộng thêm hai khối mua từ Trương Vĩ hôm trước nữa, chúng đang được để ở phòng riêng của hắn, mấy khối đá này vừa xấu vừa nặng, không phải là người trong nghề thì sẽ không màng để ý đến chúng đâu, vì thế mà không lo bị mất.

Tuy nhiên cứ để mãi như thế cũng không hay, Ngô Hiểu Lỵ vừa nhắc đến chuyện đó làm cho Lý Dương lần nữa nghĩ đến chuyện mua nhà, có an cư thì mới lạc nghiệp được.

-Ư ..hừm!

Hà Lão ho khan một tiếng, hai người bọn họ vội ngồi thẳng người lại, Ngô Hiểu Lỵ hơi đỏ mặt, Lý Dương lại cảm thấy hơi lo lắng, hai người mãi nói chuyện mà quên mất là có Hà Lão đang ngồi trước mặt.

Hà Lão cười hóm hỉnh, ông không thèm để ý đến hành động thất lễ vừa rồi.

-Lý Dương, viên ngọc này của cậu tôi tin là họ sẽ nhận làm thôi, hơn nữa còn làm tốt là khác, nếu không phải Hồng Lão đã gác kiếm thì viên ngọc này ông ta sẽ không giao cho người khác làm đâu.

Hà Lão cười tủm tỉm nhìn Lý Dương, bổng ông chợt hỏi:

-Lý Dương, cậu muốn chạm trổ nó thành cái gì đây? Uyên Ương hay Long Phụng, hay là chạm trổ thành cái khác để tặng bà xã tương lai?

Nói đến đây Hà Lão cố tình nhìn sang Ngô Hiểu Lỵ, cô lập tức cúi đầu xuống, mặt nóng ran.

-Tôi muốn chạm nó thành tượng phật để lưu lại cho con cháu sau này!

Lý Dương cười khổ một tiếng, hắn hiểu ý của Hà Lão, cũng không phải là hắn không nghĩ đến Ngô Hiểu Lỵ, nhưng theo hắn hai người không hợp nhau, sẽ không có tương lai, cách nghĩ của hai người cũng không giống nhau, hơn nữa thuần khiết như Vương Giai Giai mới là kiểu phụ nữ mà hắn thích.

-Chạm thành tượng phật cũng không tồi!

Hà Lão gật gật đầu nói:

-Nếu cậu tin tưởng tôi thì cứ để vật này ở đây, tôi sẽ gọi họ đến lấy về làm, xong việc thì sẽ giao lại cho cậu.

-Được, mọi chuyện nhờ ông sắp xếp giùm!

Lý Dương lập tức đồng ý, hắn tất nhiên là tin tưởng Hà Lão, lần trước khi chưa biết thân phận của ông hắn còn để cái ống hít Phỉ Thúy trị giá 6 trăm vạn ở đây nữa là, bây giờ biết được rồi hắn lại càng yên tâm hơn.

Hà Lão đứng dậy mỉm cười nói:

-Chúng ta đi vào trong nói chuyện nào!

Phòng khách vẫn không có gì thay đổi so với lần trước, tuy nhiên Hà Lão đã dẫn họ đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai có đến mấy phòng, mỗi phòng được bố trí một cánh cửa khác nhau, Lý Dương cũng như Ngô Hiểu Lỵ đưa mắt nhìn xung quanh, cô có đến đây một lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hai người được bước lên tầng hai.

-Hai người vào đây!

Hà Lão đã mở một trong những cánh cửa mời hai người bước vào, từ ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong đặt một chiếc bàn, sau chiếc bàn còn có một kệ sách, chắc có lẽ đây là phòng đọc sách.

Bước vào bên trong Lý Dương càng thấy bất ngờ hơn, đúng là có bàn và kệ sách thật, nhưng ngoài hai cái đó ra trên tường còn bày rất nhiều đồ cổ, đa phần là đồ gốm sứ cổ.

-Hà Lão, đây là phòng trưng bày đồ cổ của ông à?

Vừa bước vào phòng, mắt Ngô Hiểu Lỵ đã sáng lên, cô lập tức bước đến cẩn thận xem những món đồ tinh xảo đặt trên giá.

-Cũng có thể gọi là một phần!

Hà Lão cười gật đầu, mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào Lý Dương.

Lúc mới bước vào Lý Dương cũng cảm thất rất kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lập tức trở về trạng thái bình thường, ánh mắt không có gì lạ cả, không giống như Ngô Hiểu Lỵ mở cả cửa tủ kính ra để xem.

Hà Lão cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, là một người sưu tầm đồ cổ khi bước vào phòng của người khác mà nhanh lấy lại bình tĩnh như vậy quả thật là hiếm thấy, tuy nhiên nếu Hà Lão biết Lý Dương không phải là một người thích sưu tầm đồ cổ hơn nữa còn không hiểu gì về những thứ đồ này thì sẽ biểu hiện như thế nào nữa.

-Lý Dương, cậu thấy thế nào?

Hà Lão không biết là hắn đang nghĩ gì nên hỏi.

-Rất tuyệt, không gì có thể so sánh được!

Nghĩ một lúc Lý Dương mới chậm rãi trả lời, hắn thực sự không biết nên dùng từ gì để diễn tả chúng, gốm sứ cổ đúng là rất đẹp, nhưng hắn không biết chúng mang những ý nghĩa sâu xa gì ở trong đó, bảo hắn đánh giá thì khác gì đàn gãy tai trâu.

Huống chi hắn chỉ mới xem những loại sách liên quan đến cổ ngọc, còn gốm sứ cổ thì hắn không biết nhiều.

Hà Lão nhìn chằm chằm vào Lý Dương rồi chậm rãi hỏi:

-Cậu không nhận ra được điều gì sao?

-Nhận ra điều gì?

Lý Dương hơi sửng người, hắn vội phát huy khả năng đặc biệt của mình, những thứ này so với thứ gốm sứ bán ngoài thị trường thì cũng không có gì đặc biệt, vì vậy chỉ có thể vận dụng khả năng đặc biệt của hắn mới có thể nhìn xuyên thấu được vào bên trong.

Lý Dương tập trung quan sát những món đồ cổ bày trên tường, hắn thấy kinh ngạc. Toàn bộ những thứ này đều được làm vào những năm cận đại, cách đây không quá 60 năm.

-Hà Lão, những thứ này, đều, đều là?

Lý Dương há hốc miệng, nói lắp, ý hắn muốn nói là tất cả đều là đồ giả, nhưng lại không thốt ra được thành lời.

-Tất cả đều là gì?

Hà Lão nhẹ nhàng gật đầu, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Dương.

-Những thứ này đều thuộc thời cận đại!

Lý Dương thở sâu một hơi nhìn Hà Lão rồi chầm chậm nói, Ngô Hiểu Lỵ vội quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Dương.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK