Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ông cứ yên tâm. Có tôi ở đây thì không có việc gì đâu.

Vị Chu sư phó là người Ninh Ba, Chiết Giang. Từ nhỏ đã học nghề chạm trỗ ngọc, coi như là cũng có chút tay nghề. Chỉ tiếc là khả năng thiên phú quá bình thường. Ba mươi tuổi mới ra nghề. Sau khi ra nghề rồi cũng vẫn không có danh tiếng gì.

Mười mấy năm trước, lão Chu nhận thấy phố buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên không có ngành điêu khắc ngọc. Cho nên đã mang toàn bộ gia đình đến đây để mở một cửa hàng nhỏ. Tuy hơi vất vả nhưng kiếm tiền nhiều hơn so với trước kia.

Tay nghề của lão Chu ở đây cũng bình thường. Khi đến đây, ông cũng bắt đầu kinh doanh một ít. Trong vài năm đã tích cóp được một số vốn, mua được căn nhà ở Bắc Kinh. Và hiện tại cũng xem như là người Bắc Kinh.

Ông chủ Ngưu nghe xong lời nói của lão Chu, tự nhiên gật đầu.

Khả năng chạm ngọc của lão Chu cũng bình thường. Nhưng ông cũng lả một người linh hoạt, thông minh. Nếu không thì đã không có quyết tâm đến Bắc Kinh lập nghiệp rồi. Bình thường thì mọi người cũng rất tin phục lão Chu.

- Lão Hoàng, ông trước gọi mọi người lui ra xa một chút.

Lão Chu lại hô to ra ngoài một tiếng. Bên ngoài, lão Hoàng bắt đầu sơ tán người ngoài cửa. Ở đây có ít nhất hai trăm người. Người sống bên trong phố buôn bán ngọc không nhiều. Con phố buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên cũng không lớn. Do đó người cũng không có khả năng nhiều như vậy.

Có những người không phải là người trong này. Họ chỉ đến đây giúp vui mà thôi. Sự hiếu kỳ luôn đặt lên hàng đầu mà.

Nhiều người như vậy lại vây xung quanh một cửa hàng. Có những người đang có việc gấp cũng dừng lại hỏi thăm rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

Sau vài phút, bên ngoài đã sơ tán được một khe hở nhưng người rời đi cũng không nhiều. Những người không hiểu về Phỉ Thúy mà nghe nói đến giá cả cũng cảm thấy hiếu kỳ rồi.

- Ông chủ Ngưu, ông cho tôi đi ra ngoài. Sau đó ông ở đây đóng cửa lại.

Lão Chu quay đầu nói với ông chủ Ngưu một câu. Ông chủ Ngưu gật đầu. Lão Chu là người rất cơ trí. Nếu ông ấy đã nói có biện pháp thì khẳng định sẽ có biện pháp.

Ông chủ Ngưu chậm rãi mở ra một cánh cửa, không đợi người bên ngoài hướng vào bên trong. Lão Chu liền vội vàng chui ra ngoài.

Chờ cho lão Chu ra ngoài xong, ông chủ Ngưu lập tức đóng chặt cửa lại.

Bên ngoài lại truyền đến những âm thanh huyên náo. Không biết lão Chu nói gì với bọn họ mà một hồi sau những âm thanh đó liền nhỏ đi rất nhiều. Sau vài phút, những người đó đều đi ra ngoài. Gần hai trăm người này cơ hồ đã đi theo lão Chu.

Chờ cho những người này đi xa, ông chủ Ngưu mới mở hé cảnh cửa cửa hàng. Bên ngoài chỉ còn lác đác một vài người. Những người này chỉ là những người bình thường đến xem náo nhiệt mà thôi. Có mở cửa thì họ cũng không vào.

- Đi rồi, lão Chu.

Ông chủ Ngưu nhìn ra xa, cười ha hả lầm bầm nói một câu. Nói xong lại yêu cầu cô bé Ngưu Linh đóng cửa lại, rồi cùng với những ông chủ khác bỏ đi rất nhanh.

Trong sân, Vương Thịnh Cường ghen tỵ và hối hận nhìn khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng trên tay Lý Dương.

Nghĩ sai thì hỏng hết mà nghĩ gần sai cũng hỏng. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này bọn họ vốn đã gặp qua. Nếu không phải vì lòng tham muốn lấy lại tiền thì bọn họ đã tiếp tục giải thạch rồi. Như vậy thì khối thủy tinh này nhất định là sẽ thuộc về bọn họ.

Vương Thịnh Cường với giá của Phỉ Thúy trên thị trường cũng có sự hiểu biết. Ông biết khối Thủy Tinh Chủng này mà bán cho các công ty châu báu thì giá ít nhất cũng khoảng sáu mươi triệu đồng.

Sáu mươi triệu, như vậy thì ít nhất cũng có ba mươi triệu là thuộc về ông ta. Trơ mắt nhìn tiền thuộc về tay người khác thì cái cảm giác này khó chịu vô cùng.

Nếu không phải ông ta còn tự chủ được thì đã hộc máu rồi không chừng. Dù sao thì kìm nén lại cũng tạo cho ông ta cảm giác không thoải mái.

- Lý tiên sinh, khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này của ngài có thể cho tôi xem được không?

Những người ở phố buôn bán ngọc cũng tỏ vẻ tức giận. Bọn họ không ai dám làm chuyện gì điên rồ. Lý Dương không phải là người đơn giản đâu.

- Không thành vấn đề!

Lý Dương hào phóng đưa khối Phỉ thúy Thủy Tinh Chủng cho người đàn ông trung niên. Đây không phải là lần đầu tiên hắn giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Nhưng số lần giải ra không nhiều. Lần trước ở Ruili xem như là lần thành công nhất rồi.

Cũng may là người khác không biết suy nghĩ của Lý Dương lúc này. Nếu mà biết thì chắc là sẽ khinh thường hắn. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng người khác giải ra được thì cũng kiêu ngạo cả đời rồi. Hắn giải ra được vài lần thì việc gì lại không kiêu ngạo hơn.

Người tiếp nhận Phỉ Thúy có vẻ rất hưng phấn, liên tục nói lời cảm ơn Lý Dương. Những người vây xung quanh đều mở to mắt thưởng thức khối Phỉ Thúy xinh đẹp.

Một số người còn lấy điện thoại cầm tay ra chụp ảnh. Vài người còn tranh nhau chụp ảnh chung với khối Phỉ Thúy. Có thể có được bức ảnh chung với khối Phỉ Thúy này thì bọn họ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

- Lý tiên sinh!

Vương Thịnh Cường trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ. Nhớ đến điều này, tim Vương Thịnh Cường không khỏi nhảy lên.

Lúc trước ông ta chỉ biết người thanh niên này họ Lý nhưng lại không nghĩ đến anh ta đến từ địa phương khác. Cho nên khi Lý Dương giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đã làm cho ông ta thay đổi cái nhìn về Lý Dương rất nhiều.

Trong giới đổ thạch trẻ tuổi, họ Lý có tay nghề cao như vậy thì chỉ có một người. Nghĩ đến cái tên này, Vương Thịnh Cường cảm giác hít thở không thông, ánh mắt nhìn Lý Dương cũng khác trước.

Hít một hơi thật sâu, Vương Thịnh Cường đột nhiên hỏi Lý Dương:

- Lý tiên sinh, ngài có phải tên là Lý Dương?

Trẻ tuổi, họ Lý, trình độ giải thạch phi thường, trong cả nước chỉ có một nhân vật, người mà đã tỏa sáng tại Bình Châu, được trao tặng danh xưng Ngọc Thánh Lý Dương. Sau khi hỏi xong, Vương Thịnh Cường căng thẳng nhìn Lý Dương.

Lý Dương quay đầu lại nhìn Vương Thịnh Cường rồi mỉm cười gật đầu:

- Phải, tên của tôi là Lý Dương.

Lý Dương, thật đúng là cậu ta?

Vương Thịnh Cường trong giây lát có một loại cảm giác mê muội. Nét mặt của ông ta cũng không kích động, cũng không phải là hưng phấn mà là nét mặt cầu xin. Ông ta nếu biết là Ngọc Thánh Lý Dương nhìn trúng khối nguyên thạch của ông thì nói cái gì ông cũng muốn đánh cuộc một phen, không ít hơn chín chục triệu. Đối với người có tài sản hơn tỷ thì ông không thể sánh bằng.

- Anh Cường, anh làm sao vậy?

Hoa Tử đứng một bên kỳ lạ hỏi một câu. Lúc này vẻ mặt Vương Thịnh Cường thật sự là rất kỳ lạ.

- Tôi không sao.

Vương Thịnh Cường lắc đầu, vẻ mặt có chút thay đổi. Ông ta liếc mắt nhìn Hoa Tử một cái. Cuối cùng thì ông ta đã hiểu tại sao khi Hoa Tử nói ra những lời đó thì những người có mặt ở đây đều cười vang lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ ngu ngốc.

Nếu ông ta biết thân phận của Lý Dương thì khẳng định cũng đã cười to rồi. Nói Ngọc Thánh không hiểu về đổ thạch thì chắc là chuyện nực cười nhất thế gian.

Nhưng lúc này ông ta cười không nổi. Hoa Tử đã ngốc nhưng ông ta lại càng ngốc hơn. Thử tưởng tượng xem khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng đã ở trong lòng bàn tay của ông ta nhưng lại bị tuột mất. Ông ta hận mình không thể trốn xuống dưới đất. Ít nhất thì có thể thoải mái chứ không cảm thấy đau khổ và hối hận như vậy.

- Anh Cường, anh làm sao vậy?

Một người đồng hành nghi hoặc nhìn ông ta. Thần sắc của Vương Thịnh Cường quả thật là rất kỳ quái.

- Tôi không sao. Vị tiên sinh này là một trong những người lợi hại nhất trong giới đổ thạch chúng ta, cùng với Thiệu Ngọc Cường ở Nghiễm Châu xưng thành Nam Vương Bắc Thánh, Ngọc Thánh Lý Dương Lý tiên sinh.

Vương Thịnh Cường thở dài thật mạnh. Những lời ông ta nói khiến cho ba người bạn đồng hành đều trở nên ngây dại.

Những người đứng ở nơi khác nghe được câu chuyện cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Đúng là cho các người biết mặt mà!

- Cái gì, cậu ấy chính là Ngọc Thánh Lý Dương?

Hoa Tử đầu tiên hét to lên một tiếng. Vừa rồi, y nghe được Vương Thịnh Cường kêu tên Lý Dương nhưng lại không nghĩ nhiều đến như vậy. Cuối cùng thì y cũng đã hiểu.

Y hiểu vì sao Vương Thịnh Cường lại có thần sắc như vậy. Y cũng hiểu được vì sao lại có người cười y. Nói Ngọc Thánh Lý Dương không hiểu về nguyên thạch thì chắc chỉ có mình y dám nói ra.

Giờ phút này, Hoa Tử cũng có cảm giác xấu hổ vô cùng. Thời gian Lý Dương vang danh không nhiều nhưng thành tích lại được vô số người ngưỡng mộ. Đặc biệt là khi ở Bình Châu giải ra được ba khối Thủy Tinh Chủng. Đến giờ cũng không một ai phá được kỷ lục đó. Ba khối Thủy Tinh Chủng, trong đó có một khối là Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân.

Nét mặt của những người này Lý Dương đều nhìn thấy được. Hắn chỉ cười mà không nói gì thêm.

Vương Giai Giai kiêu ngạo xích lại gần Lý Dương. Đây là bạn trai của cô, một nhân sĩ đứng đầu trong ngành sản xuất trong nước, tuyệt đối không ai giỏi bằng.

Bên ngoài, lão Chu cùng với một số lớn người đã trở lại, trên tay cầm rất nhiều pháo. Thậm chí còn có mấy người cầm theo chiêng trống, cũng không biết là từ đâu đến.

Ông chủ Ngưu trở về sau lão Chu một chút. Ông chủ Ngưu sau khi trở về mới biết được lão Chu mang những người này đi mua pháo. Ông dùng một phương pháp rất đơn giản. Ông nói cho những người bên ngoài biết Ngọc Thánh Lý Dương đang ở bên trong, vả lại còn giải ra được một khối Phỉ thúy Thủy Tinh Chủng tăng giá.

Nhưng nếu muốn gặp Ngọc Thánh thì phải có lễ vật ra mắt thích hợp. Cái tốt nhất lúc này chính là mua bánh pháo lớn đến để chúc mừng. Nghe ông ta nói như vậy thì tất cả mọi người của con phố đều đi theo ông ta.

Mọi người ở con phố này đều hiểu được quy củ. Cách chúc mừng tốt nhất chính là đốt pháo.

Những người đến xem náo nhiệt, có rất nhiều người không biết Lý Dương là ai. Nhưng bọn họ chỉ đi theo góp vui. Thấy những người này vừa đi thì bọn họ cũng đi theo, trên đường mới từ từ hỏi thăm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Cũng bởi vì bọn họ mà tất cả pháo của các cửa hàng và siêu thị đều được mua hết. Ông chủ Ngưu lại đi sau nên thời gian trở về cũng chậm hơn một chút.

Chờ sau khi đám người lão Chu trở về, cánh cửa cửa hàng ông chủ Ngưu vẫn đóng như cũ. Nhưng mọi người đều không cảm thấy sốt ruột nữa. Bọn họ biết rằng ông chủ Ngưu vẫn còn ở bên ngoài, khẳng định cánh cửa sẽ còn mở ra lần nữa.

Chỉ trong chốc lát, ông chủ Ngưu cũng trở về, trên tay còn cầm một bánh pháo rất lớn.

- Ông chủ Ngưu, đừng nóng vội. Chúng ta đốt pháo lên trước đi.

Lão Chu một phen ngăn cản ông chủ Ngưu gõ cửa muốn đi vào, cười ha hả nói một câu. Ông chủ Ngưu hơi sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý của lão Chu, cười khẽ gật đầu.

Ông chủ Ngưu, lão Chu, lão Hoàng đều đứng ra xa cánh cửa. Phố buôn bán ngọc không rộng, nên không thể đồng thời đốt nhiều pháo như vậy, phải tách ra mà đốt. Nhưng lúc này đây cũng có đến hơn mười bánh pháo. Nếu châm ngòi đồng loạt thì con phố buôn bán ngọc này bình thường ngoại trừ lễ mừng năm mới thì đây là lần đầu tiên náo nhiệt đến như vậy.

Bên ngoài Phan Gia Viên dừng lại một chiếc xe Audi. Hà Kiệt mặc bộ trang phục màu trắng từ trên xe bước xuống. Anh ta đã từng theo cha mình đến Phan Gia Viên vài lần nên nhớ rõ. Về sau lớn lên, đặc biệt là lúc học đại học thì đã không còn đến nơi này. Nơi này đã có sự thay đổi rất lớn. Ít nhất là khác xa trong trí nhớ của anh ta.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK