Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mở ra hộp cơ quan, cuộc sống của Lý Dương yên tỉnh trở lại.

Hà lão cố ý vì Lý Dương chuẩn bị một đống tư liệu nước ngoài, hơn nữa Lý Dương cũng bắt đầu học một ít Nhật ngữ đơn giản, lần này tìm kiếm chính là thần khí, Hà lão không cần Lý Dương có thể nói được tiếng Nhật nhưng ông yêu cầu Lý Dương phải hiểu được tiếng Nhật.

Chuyện Thiên Tùng Vân kiếm chỉ có Hà lão và Lý Dương biết, ngay cả Lưu Cương hắn cũng không có nói, chờ khi tìm thấy thanh kiếm thì nói cho Lưu Cương cũng không muộn, bây giờ không cần thiết phải nói ra.

Tốc độ học tập của Lý Dương làm cho Hà lão rất kinh ngạc, cho dù là tiếng Nhật hay tri thức nước ngoài hắn cũng tiếp thu rấtnhanh, ngắn ngủn vài ngày thời gian Lý Dương đã có thể nhận thức sơ bộ tiếng Nhật rồi.

Với việc này hắn cũng có chút buồn bực, hắn cho tới bây giờ cũng không biết mình có thiên phú học tiếng nước ngoài như vậy. Đương nhiên, thứ này và việc hắn gặp qua là không quên có quan hệ rất lớn, tiếng Nhật lại được diễn xuất ra từ tiếng trung nên học cũng dễ hơn không ít.

Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt là đã tới ngày 20, Lý Dương cũng đã học được 20 ngày, hiện hắn không cần từ điển cũng đã có thể đọc được báo tiếng Nhật, Lý Dương thậm chí còn lên mạng chạy tới internet tiếng Nhật dạo vài vòng nữa.

Có điều kết quả là cho hắn rất tức giận, một ít diễn đàn có rất nhiều ngôn luận làm thấp đi giá trị văn vật Trung Quốc, nói văn vật Trung Quốc không tốt bằng văn vật của Nhật.

Lý Dương tức giận còn nói lại vài câu, nếu văn vật Trung Quốc không tốt, vậy thì Nhật còn muốn trăm phương nghìn kế mua văn vật Trung Quốc làm gì? Hơn nữa hàng năm Nhật Bản đấu giá rất nhiều văn vật Trung Quốc, thường thường chúng đều có giá trên trời.

Đáng tiếc là câu mà Lý Dương phản bác lại rất nhanh bị dư luận Nhật nhấn chìm, còn có rất nhiều người nói Lý Dương có dụng tâm kính đáo nữa.

Sau khi xảy ra vài lần như vậy, Lý Dương không có tâm trạng lướt internet Nhật nữa, nhưng mà việc hắn học tiếng Nhật càng thêm chăm chỉ hơn. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, chờ khi tìm được Thiên Tùng Vân kiếm rồi trở lại nhìn xem bọn này còn vênh váo nữa không.

Sáng ngày 20, Lý Dương gọi Lưu Cương cùng nhau lái xe đi Trịnh Châu, ngày 25 công ty đấu giá sẽ khai trương, 23 và 24 có tổ chức triển lãm, ngày mai thì phải dự họp để xác định hạng mục công việc cần làm, làm một trong những cổ đông quan trọng, Lý Dương không thể vắng mặt được.

Với việc Lý Dương tạm thời rời đi Hà lão cũng không có ý kiến gì, thiên tài không cần đối đãi như người bình thườnghơn nữa tốc độ học tập của Lý Dương có chút làm cho Hà lão chết lặng, chỉ cần Lý Dương không đi làm chuyện nguy hiểm thì Hà lão sẽ không phản đối.

Cửa tòa soạn báo, Lý Dương đang nhìn 4 phía xung quanh, vừa mới vào Trịnh Châu thì Lý Dương đã chạy ngay tới nơi này.

Lưu Cương vụn trộm quay đầu sang nơi khác cười cười, biểu hiện của Lý Dương hiện giờ giống như người đang trong tình yêu cuồng nhiệt vậy, vài ngày không thấy thôi thì đã nhớ mong.

-Giai Giai

Lý Dương đột nhiên dùng sức phất phất tay, Vương Giai Giai mặt một thân váy liền áo màu trắng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Lý Dương, Vưng Giai Giai lập tức cười sáng lạng, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

-Lý Dương, anh đến khi nào vậy?

Vương Giai Giai đi đến bên người Lý Dương rồi chủ động kéo tay hắn, đây là lần đầu tiên Lý Dương yêu, Vương Giai Giai cũng vậy, cách nhiều ngày như vậy không gặp nên trong lòng cô cũng rất nhớ Lý Dương.

Một vài người torng tòa soạn báo quen biết Vương Giai Giai đều cảm thấy kinh ngạc, Vương Giai Giai tuy mới đến nhưng đã trở thành bong hoa của tòa soạn, bên trong tòa soạn có không ít người đeo đuổi cô, người thầm mến càng nhiều nhưng chưa có ai có thể thân cận với cô cả.

Ai cũng không ngờ Vương Giai Giai lại kính trọng một người nam nhân như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng của hai người thì dường như bọn họ đã tiến đến rồi thì phải.

Rất nhanh, tin tức Vương Giai Giai có bạn trai đã truyền khắp tòa soạn báo, có điều lúc này Lý Dương đã mang Vương Giai Giai ra ngoài rồi.

-Lý Dương, em đã đem chuyện chúng ta nói cho người nhà, bọn họ hy vọng muốn nhìn thấy anh

Trong phòng uống cà phê, Vương Giai Giai ngồi trước mặt Lý Dương rồi nòi nói, bon họ đến nơi này ăn cơm trưa, buổi chiều Vương Giai Giai còn phải trở lại đi làm, hôm nay không thể đi cùng Lý Dương được.

-Nhanh như vậy?

Lý Dương đột nhiên sửng sốt, người thân của Vương Giai Giai hắn chỉ mới thấy qua Vương thị trưởng, vợ chồng của Vương thị trưởng đều rất tốt, có điều hắn lại không biết gì về cha mẹ Vương Giai Giai, bây giờ nghe thấy bọn họ muốn gặp hắn nên torng lòng của hắn có chút không yên.

-Mau sao? Vậy thì anh cho rằng bao giờ mới không mau?

Vương Giai Giai hừ nhẹ một tiếng.

-Không, anh không có ý này, vậy được rồi, chờ khi hội đấu giá kết thúc chúng ta sẽ cùng đi

Lý Dương cuống quít lắc lắc đầu, lúc Vương Giai Giai tức giận cũng rất đáng yêu, cái mũi nhếch lên càng thêm đáng yêu hơn.

Có điều Lý Dương cũng hiểu được ý Vương Giai Giai, Vương Giai Giai đã chủ động đến gặp ba mẹ hắn, hai người đã xác định quan hệ, cha mẹ Vương Giai Giai yêu cầu gặp hắn cũng không phải là đề nghị gì quá mức cả.

-Cũng không cần gấp như vậy, em đã nói với ba mẹ là anh gần đây bận việc, chờ khi anh không bận rồi tới cũng không muộn

Vương Giai Giai cười cười, Lý Dương yên lặng gật đầu, trong lòng dâng lên sự cảm động.

Kỳ thật Lý Dương hiểu cô rất hi vọng hắn có thể sớm đến gặp người nhà cô, đây là truyền thống Hoa Hạ, mặc kệ là ai, chỉ cần làm quen thì phải dẫn về cho người thân xem qua một chút, cho dù là tói thời đại này nhưng truyền thống vẫn không thay đổi.

Hai giờ chiều, Lý Dương đưa Vương Giai Giai trở lại tòa soạn báo, hắn thì cùng Lưu Cương đến công ty đấu giá.

Đi vào tòa soạn, rất nhiều người chạy tới hỏi bạn trai của Vương Giai Giai là ai, chuyện bạn trai của Vương Giai Giai trên cơ bản tất cả mọi người đều muốn biết.

Bên trong công ty đấu giá, Lý Dương vừa mới rat hang máy thì cô gái phụ trách việc tiếp đón đã tiến lên chào hỏi.

Cô gái này chính là cô gái lần trước Lý Dương gặp, Lý Dương không chỉ đến công ty có một lần nên trên cơ bản mọi người đều biết vị đổng sự trẻ tuổi của công ty này.

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu rồi đi vào bên trong, mới vừa đi không vài bước thì đã có hai người đi tới, hai người này không phải ai khác mà chính là Lý Xán và Liễu Tuấn. .

-Tiểu Xán, tiểu Tuấn, hai người muốn đi đâu?

Lý Dương vội vàng gọi hai người lại.

-Lão đại, anh đến khi nào vậy?

Hai mắt Lý Xán lóe sáng, hắn lập tức đi đến trước mặt Lý Dương, Liễu Tuấn cũng cười cười đi tới, trên người hắn còn có mang theo một cái túi, vừa nhìn là biết muốn đi ra ngoài rồi.

-Vừa mới tới, hai người gấp như vậy là có chuyện gì ư?

-Cũng không phải, có người muốn bán hàng nên định đến xem, tiểu Xán vừa lúc có việc cần ra ngoài nên hai người cùng nhau đi

Liễu Tuấn cười lắc lắc đầu, trên mặt Lý Dương lộ ra sự nghi hoặc, Liễu Tuấn hiện nay là chủ quản, hiện giờ lại tới ngày đấu giá, hiện giờ hắn không nên chạy ra ngoài mới đúng chứ.

-Lão đại, thời gian sắp đến rồi, khi về chúng tôi kể lại cho anh nghe

Lý Xán nhìn nhìn đồng hồ rồi nói với Lý Dương một câu, nói xong hai người liền rời khỏi.

-Khoang khoang, buổi chiều tôi không có việc, tôi sẽ đi cùng hai người

Lý Dương vội vàng kéo Lý Xán lại, hắn tới công ty trước một ngày là để gặp Vương Giai Giai, trở lại công ty hắn cũng không có việc gì làm, thấy hai người bận rộn như vậy nên hắn cũng hiếu kỳ đòi theo.

-Lão đại cũng đi? Vậy thì tốt quá, có điều anh cần nói với Trịnh Tổng một tiếng không?

Liễu có chút sững sốt rồi nói, có Lý Dương đi theo, Liễu Tuấn lại có cơ hội tiếp xúc Lý Dương, có thể học được thêm vài thứ mới.

-Cũng tốt, hai người đợi tôi vài phút, tôi sẽ trở lại ngay

Lý Dương gật gật đầu, không tới đây hắn không chào hỏi cũng không sao, nhưng mà đã tới công ty thì ít nhất cũng phải chào hỏi một tiếng mới được.

Vài phút sau Lý Dương đã đi ra, Trịnh Khải Đạt cũng đi theo bên cạnh hắn.

Trịnh Khải Đạt tự mình đưa đám người Lý Dương tới thang máy, Lý Xán và Liễu Tuấn biết nếu không có Lý Dương thì bọn họ không thể nào có đãi ngộ như thế.

Đi trên đường, Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được tại sao một người chủ quản như Liễu Tuấn cũng phải tự thân ra tay.

Trịnh Khải Đạt mới lập công ty đấu giá lần đầu nên cũng không hiểu biết nhiều về thứ này cho lắm, bình thường người bán thường đợi tới thời gian công ty sắp sửa đấu giá mới gửi bán, hắn không biết nên tổ chức đấu giá cùng ngày với khai trương công ty, chính vì vậy mọi người trong công ty lúc này có thể nói là cực kỳ bận rộn, hiện tại trong công ty không có ai là rãnh rỗi cả.

Gần tới thời gian mới bán hàng hóa có rất nhiều chỗ lợi, cái lợi lớn nhất là có thể nhanh chóng thu được tiền, sau khi hội đấu giá tổ chức xong thì trong vòng một tháng là có thể lấy tiền, như vậy thì người cần dùng tiền sẽ không phải đợi quá lâu.

Mặt khác còn có phí thủ tục, khi gần tới buổi đấu giá thì thủ tục càng dễ nói chuyện, bọn họ có thể ép xuống giá thấp nhất, công ty Lợi Đạt mới khai trương nên đã hạ giá xuống thấp nhất, vì để tạo nên danh tiếng nên thậm chí lần này Trịnh Khải Đạt đã nghĩ tới việc không cần kiếm tiền lời rồi.

Cứ như vậy nên hiện giờ có nhiều người đang chú ý tới Lợi Đạt, người trên tay có hàng cần bán cũng đi tìm Lợi Đạt, có người trực tiếp tìm tới cửa cũng có người gọi điện thoại yêu cầu tới nhà, vì vậy đoạn thời gan này tuy công ty bận rộn nhưng hàng hóa kiếm được thì lại không ít.

Với việc này Trịnh Khải Đạt vừa vui lại vừa sầu, vui chính là vì công ty có thể tăng thêm danh tiếng, buổi đấu giá sẽ càng thêm náo nhiệt, sầu chính là vì do có quá nhiều hàng hóa nên chưa chắc một lần có thể đấu giá hết mà phải chừa lại tới đợt sau.

Liễu Tuấn phải tự mình ra ngoài chính là vì trong công ty không còn người rãnh rỗi nữa nên hắn phải tự mình đi. Cũng may là địa điểm không xa, từ Trịnh Châu đ tới đó chỉ mất một giờ, cả đi và về cũng không mất bao nhiêu thời gian cả.

Việc của Lý Xán là đi phát thiệp mời, hội trưởng hiệp hội đồ cổ Vương Đức Phong là người quen cũ của chú hắn nên đã phát thiệp mời trước, Lưu Tuyết Tùng cũng đã nhận được thư mời, người gửi thư chính là Ngô Hiểu Lỵ.

Trên chiếc Volvo, Lý Xán hưng phấn nói về chiếc xe của hắn.

Lý Xán rốt cục cũng đã mua xe, nhưng không mua BMWs mà chỉ mua một chiếc xe bình thường, Lý Xán vẫn không muốn tốn quá nhiều tiền để mua xe, trải qua nhiêu chuyện như vậy hắn càng thích một cuộc sống ổn định hơn.

Có Lý Dương đi theo, Lý Xán sẽ không lấy xe của hắn vì dù sao chiếc Volvo của Lý Dương cũng nhanh và thoải máy hơn chiếc xe của hắn nhiều.

Trước hết đưa Lý Xán tới nơi, Lý Dương và Liễu Tuấn lập tức đi tìm chủ hàng, Lý Xán và Vương lão đoán chừng còn phải tán gẫu một hồi, như vậy mới có vẻ tôn trọng, Lý Dương và Liễu Tuấn không cần thiết phải ở lại đó chờ.

Nhà của người bán hàng nằm trong một tiểu khu bình thường, Lý Dương còn tưởng rằng người này là giáo viên, nhưng khi hỏi lại thì mới biết không phải.

Người bán hàng là một đôi vợ chồng bảy mươi tuổi, con đang bệnh nặng, hiện đang rất cần tiền để chữa bệnh, nghe nói công ty bán đấu giá Lợi Đạt sắp bán đấu giá nên bọn họ liên lạc với Lý Xán, bọn họ hy vọng có thể sớm một chút bán thứ này đi đổi thành tiền chữa bệnh.

Dánh giá hoàn cảnh của nơi này, Lý Dương cũng không nói gì thêm, tuy rằng tiểu khu này chưa chắc đã có đồ tốt, có điều rút kinh nghiệm lần trước nên không thể làm qua loa được, cái chén men xanh lần trước không phải cũng được tìm thấy ở một nơi bình thường hay sao.

Nhà của người bán hàng ở lầu ba, nó là một căn nhà rất bình thường, sau khi mở cửa, người trong nhà nhiệt tình mới đám người Lý Dương vào, lần này Lưu Cương cũng đi theo.

Trong phòng không có gì là đồ mới, hai ông bà lão một người tiếp đón bọn họ một người thì đi pha trà.

-Bác Hoàng, bác không cần khách khí như vậy, bác cứ lấy vật kia ra đi, bác cũng biết mà, vài ngày nữa là công ty đã đấu giá rồi, thời gian hiện nay đang rất gấp

Liễu Tuấn đứng lên gọi ông lão lại, hắn quả thật là còn rất nhiều việc cần làm, không có thời gian để lãng phí.

-Không có việc gì, nước thì vẫn phải uống, bà à, đem đồ vật ra cho họ xem đi

Bác Hoàng lắc lắc đầu rồi vẫn tiếp tục pha trà, ông lão quá nhiệt tình nên Liễu Tuấn cũng không biết phải nói gì.

-Các người xem, chính là cái chén men này, chúng tôi đã tìm người xem qua, thứ này là đồ được là từ lò nun Quan gia, rất đáng giá có phải không?

Sau khi bác Hoàng mang nước ra thì bà lão cũng cầm một cái chén ra ngoài, Lý Dương và Liễu Tuấn nhìn thoáng qua rồi trên mặt xuất hiện nụ cười khổ.

-Như thế nào, cái chén này không tốt sao?

Bác Hoang hỏi một câu, torng lòng ông lúc này đang rất khẩn trương, thứ đáng tiền nhất trong nhà chính là cái chén này, cũng là bảo bối mà ông đã cất giữ mấy chục năm. Thứ này lúc còn trẻ một người bạn đã đưa tặng ông rồi nói thứ này là đồ tốt, rất đáng giá, nếu không phải lần này cần tiền chữa bệnh ông cũng sẽ không bán cái chén này.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK