Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Minh và Mao lão đều nở nụ cười. Thầy Thái lúc này đang nói chuyện giống như trên TV vậy. Khi là người giám định bảo ngọc thì luôn có loại giọng điệu này.

Chu lão cũng gật đầu cười. Ông ta mặc dù không tham dự một tiết mục nào nhưng cũng đã xem qua một ít, cũng biết đây là biểu hiện bình thường của thầy Thái.

Lúc này mọi người không còn cười nữa. Bạch Minh, Mao lão và Chu lão đều ngạc nhiên khi phát hiện thần sắc của thầy Thái trở nên nghiêm túc hơn. Hơn nữa đôi lông mày càng nhíu chặt.

- Thầy Thái, chẳng lẽ cái nghiên mực này còn có điểm nào đáng chú ý phải không?

Bạch Minh vội vàng hỏi một câu. Tính của ông rất nôn nóng, liếc mắt một cái mà không nhận ra điểm nào đặc biệt thì phải hỏi cho ra. Mao lão và Chu lão hiện tại cũng cẩn thận nhìn Lý Dương lấy ra cái nghiên mực bị tổn hại.

- Mọi người nhìn xem hai hình ảnh điêu khắc này.

Thầy Thái vẫn không ngẩng đầu, chỉ vào một con rồng trong hai con vật mà Lý Dương đã tiết lộ. Bạch Minh hơi sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu cẩn thận nhìn.

Mao lão cũng hướng ánh mắt nhìn theo, còn cố ý nhìn về nghiên mực là thầy Thái đang cầm.

Chỉ trong chốc lát, nghiên mực đã được truyền qua tay các vị chuyên gia. Bạch Minh cau mày, có chút nghi hoặc. Mao lão, Chu lão và thầy Thái thì lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Bạch Minh thì tuổi vẫn còn trẻ hơn một chút, lại nghiên cứu phần lớn về đồ sứ. Với loại điêu khắc này thì không quen thuộc lắm nhưng ông vẫn có thể nhận ra hai hình ảnh điêu khắc này không tầm thường.

Giải thích cụ thể thì Bạch Minh không thể, chỉ có thể cảm giác rằng hai hình ảnh điêu khắc này rất tinh xảo, không phàm tục. Và không phải người nào cũng làm được.

- Chu lão, ông có xem ra cái gì không?

Thầy Thái đột nhiên quay đầu hỏi Chu lão một câu, mà không hỏi Mao lão hay Bạch Minh. Bọn họ đã từng làm việc với nhau rất nhiều lần cho nên đã sớm am hiểu lãnh vực của từng người.

- Tôi tạm thời vẫn chưa nhìn ra.

Chu lão lắc đầu. So với Bạch Minh thì ông đã nhận ra nhiều thứ hơn nhưng cũng không dám cam đoan nên không thể nói ra.

- Thầy Thái, hình điêu khắc rồng hổ này có cái gì đáng chú ý sao?

Bạch Minh lại hỏi một câu. Lý Dương cũng mở to mắt nhìn thầy Thái. Kết quả mà hắn nhìn ra trên hai hình ảnh này không khác lắm so với Bạch Minh. Và đây cũng chính là điểm nghi ngờ của hắn.

- Bây giờ khó có thể nói rõ cho mọi người hiểu. Tôi sẽ dùng máy tính để tìm kiếm tư liệu.

Thầy Thái lắc đầu, yêu cầu nhân viên công tác đưa đến chiếc máy tính xách tay. Máy tính vừa đưa tới thì quản lý Thôi trở lại. Nhìn thấy thầy Thái dùng máy tính, quản lý Thôi cũng cảm thấy khó hiểu.

Hỏi người nhân viên công tác bên cạnh thì ông ta mới biết chuyện gì đã xảy ra. Nhìn nghiên mực không trọn vẹn này, quản lý Thôi cũng cảm thấy có hứng thú.

Về phần các chuyên gia vì xem xét đồ vật cho Lý Dương mà làm chậm trễ thời gian giám định vật cho cửa hàng, ông ta cũng cảm thấy không có gì. Có thể thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với Lý Dương, đừng nói chậm trễ một ngày, chậm ba ngày cũng không sao.

Lúc này Lý Dương cũng chẳng giải thích với quản lý Thôi làm gì. Hắn chỉ tò mò nhìn thầy Thái tra tư liệu trên mạng mà thôi. Hiện tại các chuyên gia cũng không giống như hồi xưa. Bây giờ họ hiểu biết về máy tính nhiều hơn, lại chú trọng đến inte. Bằng không thì sẽ không có chuyện ăn may cổ vật qua mạng đâu.

Những chuyên gia lớn tuổi hơn một chút thì rất hiếm khi dùng máy tính. Họ chỉ dùng sách vở là chính. Muốn tìm tư liệu nào đó thì chỉ đi đọc sách mà thôi.

Sau hơn hai mươi phút, thầy Thái mới đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Tìm được rồi, chính là nó.

Những người xung quanh bao gồm cả Lý Dương đều vội vàng ghé đầu nhìn xem, chỉ thấy trên máy tính hiện lên một vật gì đó. Ngay cả quản lý Thôi cũng cảm thấy tò mò mà chạy đến.

- Nghiên mực Thần Long Thần Hổ?

Bạch Minh kêu lên một tiếng. Mao lão và Chu lão đều nhìn vào thầy Thái, trong ánh mắt tất cả đều có sự hoài nghi. Thậm chí cả Lý Dương cũng cảm thấy như vậy.

- Đúng, chính là nó!

Làm cho mọi người không nghĩ đến chính là thầy Thái lại nghiêm túc gật đầu, sau đó cẩn thận cầm lấy nghiên mực nhìn vào hai hình điêu khắc rồng hổ.

- Thầy Thái, ngài không nhìn lầm đấy chứ? Đây là một chuyện thần thoại mà?

Bạch Minh ngơ ngác chỉ vào màn hình. Mao lão và Chu lão cũng đồng thời gật đầu. Lý Dương cũng như vậy.

Tư liệu mà thầy Thái tìm là một truyền thuyết thần thoại. Nhân vật chính trong câu chuyện này chính là Đường Bá Hổ đại danh lừng lẫy.

Câu chuyện kể lại rằng, có một lần Đường Bá Hổ và Chúc Chi Sơn đi dạo trong núi, gặp một cái miếu. Nhìn cảnh vật bọn họ liền vẽ một bức tranh với hình ảnh cảnh miếu đẹp. Đáng tiếc là vẽ thế nào thì bức tranh cũng không làm cho bọn họ hài lòng. Điều này khiến họ cảm thấy rất buồn rầu.

Sau khi phương trượng nghe thấy điều này liền nói với bọn họ rằng. Bọn họ chỉ dùng mực và giấy bình thường để vẽ thì làm sao mà cho ra bức tranh tiên cảnh được. Vì thế phương trượng trước mặt bọn họ vung tay lên, trên không trung lập tức hiện ra một con rồng và một con hổ đang bay lượn. Phương trượng liền đem con rồng và hổ này cất vào trong một hòn đá. Trong nháy mắt, hòn đá này liền biến thành một nghiên mực, mặt trên có khắc hình con rồng và con hổ.

Tiếp theo, phương trượng lại vung tay lên, trên không trung lại xuất hiện kỳ lân và sao kim. Phương trượng lại chế tạo ra nghiên mực kỳ lân kim tinh và đưa cho Chúc Chi Sơn.

Sau đó, phiến đá trắng trước mặt bọn họ biến thành một tờ giấy trắng. Phương trượng lại biến hai cành liễu thành một cây bút thần từ không trung bay xuống. Đường Bá Hổ và Chúc Chi Sơn dùng những thứ mà phương trượng cung cấp làm thành mỗi người một bức tranh. Lần này thì bọn họ đã cho ra một bức tranh có ngôi miếu tiên ở giữa sống động như thật.

Về sau thì phương trượng rất thích bức tranh này nên giữ lại, nhưng lại đem hai nghiên mực thần trao tặng cho hai người kia. Đây chính là truyền thuyết về nghiên mực thần long thần hổ.

Cho đến hôm nay thì các chuyên gia vẫn không tin tưởng vào truyền thuyết thần thoại này. Cho nên họ đều hoài nghi rằng thầy Thái có phải hay không cố ý đùa bọn họ.

Nhìn thấy sự nghi hoặc của mọi người, thầy Thái cười lắc đầu nói:

- Truyền thuyết thì đúng là thần thoại nhưng nghiên mực Thần Long Thần Hổ thì lịch sử đã có ghi lại. Nghiên mực là một tác phẩm tiêu biểu, không giống như truyền thuyết hay thần thoại đâu.

- Tương truyền, Đường Bá Hổ và Chúc Chi Sơn trong một lần ra ngoài du ngoạn thì bị phong cảnh xinh đẹp của kinh thành hấp dẫn, liền tạm thời vừa ở vừa bán tranh chữ mà sống.

Thầy Thái lại hứng thú nói tiếp:

- Có một ngày, người mua tranh rất nhiều nhưng nghiên mực của bọn họ lại không ra mực. Cả hai người đều cảm thấy sốt ruột. Đường Bá Hổ đầu đổ đầy mồ hôi.

- Sau đó có một tráng sĩ đến hỏi bọn họ rằng:

-Các người dùng nghiên mực gì vậy?

Đường Bá Hổ liền trả lời:

-Nghiên mực Thiệu Hưng Việt.

Thanh sam tráng sĩ liền nói:

-Thật khó trách, đây không phải là nghiên mực tốt.

Nói xong tráng sĩ này liền chạy đến một ngôi chùa cổ, rồi đem về hai nghiên mực đưa cho Đường Bá Hổ và Chúc Chi Sơn.

- Đó có phải là nghiên mực Thần Long Thần Hổ và Kỳ Lân Kim Tinh không?

Quản lý Thôi đột nhiên hỏi một câu. Ông ta hiện nay hoàn toàn bị câu chuyện xưa của thầy Thái hấp dẫn. Nhưng Bạch Minh lại bĩu mội, trong lòng thầm nghĩ “Chẳng qua cũng chỉ là một truyền thuyết”.

- Đúng vậy, là hai nghiên mực danh tiếng đó. Đường Bá Hổ cầm nghiên mực Thần Long Thần Hổ. Khi sờ đến có cảm giác rất nhỏ, rất có sinh khí. Sau đó Đường Bá Hổ đề lên nghiên mực dòng chữ” Bảo nghiên mực”, đề danh Đường Dần. Chúc Chi Sơn thì đề là “Nghiên mực giáp thiên hạ”, đề danh Chúc Duẫn Minh. Vị tráng sĩ kia vừa thấy hai người lập tức mừng rỡ, về sau còn kết làm bạn tốt.

Thầy Thái cười gật đầu, đem chuyện xưa kể lại cho mọi người. Tất cả mọi người cũng gật đầu nhưng vẫn không tin. Cho dù là chủ nhân của nó là Lý Dương cũng bán tín bán nghi.

Thầy Thái biết suy nghĩ của mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi biết mọi người không tin. Và lời đồn này cũng chưa có khảo chứng. Nhưng vị thanh sam tráng sĩ này cũng là một nhân vật nổi danh trong lịch sử.

- Là ai?

Bạch Minh lập tức hỏi.

- Uông Triệu!

- Là hắn!

Ngoại trừ thầy Thái thì tất cả mọi người đều nhíu mày. Theo như lời của thầy Thái thì Lý Dương và quản lý Thôi đều biết đây là một họa sĩ nổi tiếng thời nhà Minh, đồng thời cũng là một vị điêu khắc gia nổi tiếng.

Không cần phải là người có chuyên sâu về các nhân vật lịch sử, chỉ cần giao thiệp nhiều thì mọi người cũng sẽ có những hiểu biết nhất định về lãnh vực này.

- Tuy nói là chuyện xưa không có khảo chứng nhưng Uông Triệu và Đường Dần đã hợp tác với nhau cho ra bức tranh nổi tiếng “Tử tiêu cung Huyền đế bài Minh”. Đây là bức tranh có thật và chữ khắc trên đó cũng là nét chữ được khắc trên bức “Đường Diễn thi tập” duy nhất.

Theo lời thầy Thái thì bức “Tử tiêu cung Huyền đế bài Minh” này là thật. Tề Vân Sơn tử trong thời xưa gọi là Huy Châu mà ngày nay chính là thành phố Hoàng Sơn tỉnh An Huy.

- Chữ khắc trên đồ vật thì chúng ta đều biết. Nhưng chỉ dựa trên một truyền thuyết thì không thể kết luận đây là nghiên mực thần long thần hổ.

Chu lão cũng nhíu cặp chân mày lại. Lời nói của ông cũng là suy nghĩ của mọi người. Truyền thuyết là có thật. Nghiên mực Thần Long Thần Hổ cũng thật sự tồn tại. Nhưng ai có thể cam đoan nghiên mực trước mặt là nghiên mực thần trong truyền thuyết chứ.

- Tôi cũng chưa khẳng định mà, chỉ là cảm giác của tôi thôi. Nghiên mực mà Lý Dương mang đến đây, mười phần hết chín là nghiên mực Thần Long Thần Hổ trong truyền thuyết.

Thầy Thái gật đầu, trong giọng nói tràn ngập sự cảm khái. Chu lão và Mao lão đều sửng sốt một chút rồi nở nụ cười khổ.

Cảm giác! Cảm giác chính là thứ quan trọng nhưng cũng không phải là tiêu chuẩn để đánh giá. Nếu nói là dựa trên cảm giác thì bọn họ không thể tin phục. Cho dù là thầy Thái nói cũng không được.

- Thầy Thái, ngài còn phương pháp nào để chứng minh đây là nghiên mực Thần Long Thần Hổ trong truyền thuyết chứ?

Lý Dường sờ sờ cái mũi. Kỳ thật thì hắn tin vào lời nói của thầy Thái. Nếu đây chính là nghiên mực Thần Long Thần Hổ trong truyền thuyết thì khẳng định lần này hắn đã có lời rồi, lại may mắn tìm được một vật quý. Cho dù là phế phẩm thì khẳng định so với giá trị ban đầu phải cao hơn nhiều.

- Đương nhiên là có. Quản lý Thôi, có thể mang cho tôi một cái chậu, tốt nhất là lấy cái chậu rửa mặt thật sạch sẽ và mấy bình thủy tinh đựng nước, được không?

Thầy Thái gật đầu rồi quay lại nói với quản lý Thôi. Quản lý Thôi sửng sốt một chút rồi vội vàng đi ra ngoài, tự mình ra lệnh cho nhân viên công tác đi chuẩn bị những thứ mà thầy Thái cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK