Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh đấu giá có không ít người, lúc Lý Dương đến thì phía trước đã không còn chỗ nên chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Thiệu Ngọc Cường đến còn trễ hơn Lý Dương, nhưng mà hắn lại đi lên phía trước, khi thấy Thiệu Ngọc Cường đến thì ngay lập tức có người nhường chỗ cho hắn, Lý Dương lắc đầu cười khổ một tiếng, công tử của gia tộc lớn có khác, làm cái gì cũng có người vì bọn họ phục vụ.

"Lý cố vấn, các người cũng muốn tham gia đấu giá hay sao?"

Phía sau Lý Dương đột nhiên truyền tới một giọng nói, hai chị em An Văn Quân không biết khi nào mà đã tới nơi này, phía sau bọn họ còn có Cao lão - chuyên gia đổ thạch của An Thị.

Người nói chuyện với Lý Dương là An Văn Quân, An Văn Bình thì do buổi chiều tới chậm không thể tìm thấy Lý Dương nên chỉ có thề đi theo chị mình đến đây.

"Buổi chiều buồn quá nên tới đây một chút"

Lý Dương gật đầu chào, người của công ty châu báu chú ý nhất chính là đổ thạch, tiếp theo đó mới là đấu giá. Nhưng mà bây giờ đấu giá xuất hiện không ít Phỉ Thúy tốt nên công ty châu báu cũng không hề xem nhẹ những buổi bán đấu giá thế này. Mỗi khi có tổ chức đấu giá thì người của công ty châu báu sẽ mang theo một chuyên gia đến.

"Lý cố vấn, vị trí của mọi người không tốt, có muốn đi cùng chúng tôi lên phía trên hai không?"

An Văn Quân nói, Lý Dương do dự một chút rồi quay đầu lại nhìn, Tư Mã Lâm đều đi theo hắn, không thể để bọn họ ở lại một mình được.

Suy nghĩ xong Lý Dương lắc đầu nói: "Không được, tôi cùng bạn mình cùng một chỗ tốt hơn"

"Vậy được rồi, hy vọng Lý cố vấn sẽ đổ ra một ít Phỉ Thúy tốt"

An Văn Quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Dương xuất hiện ở chỗ này làm cho cô có một dự cảm không tốt. Năng lực của Lý Dương cô biết rất rõ, có Lý Dương ở đây thì An Thị hôm nay muốn có thu hoạch tốt nhất là rất khó.

An Văn Quân mang theo Cao lão đi tới phía trước, giống như Thiệu Ngọc Cường, khi An Văn Quân tới thì cũng có người nhường chỗ cho họ, An Văn Bình không có đi theo An Văn Quân mà tiếp tục ngồi lại chỗ Lý Dương, việc này là cho Ngô Hiểu Lỵ rất không vui.

Mới vừa ngồi xuống không lâu thì bên ngoài lại có vài người trẻ tuổi đi vào, phía sau họ còn có bốn bảo tiêu lực lưỡng, vừa nhìn là biết bọn này là đám con cháu nhà giàu ra đường khoe của rồi.

Người trẻ tuổi này đi tới hàng ghế đầu tiên, khi đến thì cũng có người nhường chỗ cho hắn, bốn tên bảo tiêu kia cũng không có đi tới ngồi mà đứng một bên lối đi nhỏ chuẩn bị ứng phó mọi tình huống.

Lý Dương cẩn thận nhìn toàn bộ đại sảnh đấu giá, đại sảnh không nhỏ, chỗ ngồi có sáu bảy trăm cái, bên trên còn có một cái đài phát biểu.

Sau khi đám người Lý Dương ngồi xuống thì phía sau không ngừng có người đi vào, rất nhanh toàn bộ đại sảnh đã ngồi đầy, những người đi sau không có chổ ngồi chỉ có thể đứng, việc này làm cho Lý Dương rất kinh ngạc.

"Tư Mã ca, không phải anh nói là có rất nhiều người không thích nhà bán đấu giá Minh Tiêu hay sao, vậy thì tại sao nơi này lại co nhiều người như vậy?" Lý Dương lặng lẽ hỏi Tư Mã Lâm một câu.

"Lý lão đệ à, người tới chưa chắc đã đấu giá, hơn nữa người bình thường không coi trọng không có nghĩa là công ty đấu giá không coi trọng, những công ty châu báu có quy mô lớn đa số đều tham gia lần đấu giá này, bọn họ không phải tới một mình mà mang theo nhiều người tới, trong số này người đấu giá không tới một nữa đâu"

Tư Mã Lâm nhỏ giọng giải thích, Lý Dương gật đầu tỏ ý hiểu, khuôn mặt thì có chút giật mình, biểu hiện của hắn giống Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ, hắn thuần túy tới đây góp vui thôi.

Cho dù là là Tư Mã Lâm thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ tham gia đấu giá, bọn họ đến đây thuần túy là vì Lý Dương, nếu không phải Lý Dương vào đây thì không đời nào bọn họ đi vào.

Trên đài chủ tịch đột nhiên phát ra một tiếng vang, khu đài đột nhiên sáng lên nhưng phía trên vẫn chưa có ai xuất hiện.

Mọi người xung quanh nhanh chóng nắm chặt thanh báo giá trên tay, sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm lên khu đài phía trên, có một ít người quá mức tò mò nên nhìn dáo dác xung quanh.

"Lý lão đệ, đây là của cậu "

Tư Mã Lâm giao thanh báo giá cho mọi người, ngay cả Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương cũng có một cái, hai người mê man nhìn khắp nơi xung quanh.

"Một hồi trên đài chủ tịch sẽ hiện ra một số khối nguyên thạch được đánh số và báo giá, nếu cậu thích khối nào thì trả giá, nữa giờ sau ai ra giá cao nhất thì số đổ thạch được đánh số đó sẽ thuộc về người đó"

Tư Mã Lâm kiên nhẫn giải thích cho Lý Dương, Tư Mã Lâm đã tham gia một lần nên cũng hiểu được một chút quy định ở đây, không giống như Lý Dương lần đầu tới cái gì cũng không biết.

"Lý ca, nếu có khối nhìn trúng thì đừng vội ra giá, đợi tới gần cuối thì mới ra giá, nếu ra giá quá sớm thì người khác sẽ coi trọng nó, nêu để người khác chú ý thì chưa chắc anh mua được đâu"

An Văn Bình bổ sung thêm một câu, Lý Dương gật gật đầu, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được một chút về hội đấu giá Minh Tiêu.

Quy định của hội bán đấu giá Minh Tiêu không giống như của những hội đấu giá bình thường khác, hội đấu giá bình thường thì mỗi lần chỉ bán một món, bán xong món này thì mới tiếp tục bán món khác.Hội bán đấu giá Minh Tiêu thì đặt tất cả những thứ bán đấu giá ra cùng một lúc, mọi người cùng nhau ra giá, trong thời gian quy định ai ra giá cao nhất thì sẽ thuộc về người đó.

Lúc trước Lý Dương luôn suy nghĩ không biết tại sao mà chỉ trong nữa giờ nhà đấu giá Minh Tiêu lại có thể bán ra hơn nghìn khối nguyên thạch, hiện tại xem ra nếu dùng cách này thì đừng nói là một nghìn khối, cho dù là một vạn cũng có thể bán được, điều kiện tất nhiên là phải có người mua.

"Bắt đầu rồi "

Tư Mã Lâm đột nhiên cúi đầu nói nhỏ một tiếng, Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn, bên trên khu đài những vật phẩm đấu giá đánh số từ 1 tới 200, phía sau nó có ghi những con số khác nhau, bốn chữ số có, năm chữ số có, thậm chí là sáu và bảy chữ số cũng có, trên cơ bản là không có cái nào giống cái nào.

Trong những vật phẩm bán đấu giá thì năm số và sáu số chiếm đa số, bảy chữ số có bốn cái, bốn chữ số là ít nhất, chỉ có ba cái. Bốn chữ số đại diện cho đơn vị nghìn nguyên, trong hội đấu giá Minh Tiêu thì vật phẩm giá trị tính bằng đơn vị nghìn nguyên là rất thưa thớt, bảy chữ số với đơn vị trăm vạn cũng rất ít.

Sau khi nghe Tư Mã Lâm và An Văn Bình giải thích, Lý Dương cũng không sốt ruột báo giá, hắn nhìn trúng khối số 605, đây là một khối Băng Chủng rất lớn, đây là thứ hắn bắt buộc phải có, những khối khác buông tha cũng không có vấn đề gì.

Bảng báo giá một phút thay đổi một lần, trải qua năm lần thay đổi, hầu hết những khối nguyên thạch đều đã có người báo giá.

Khối nguyên thạch số 605 mà Lý Dương chú ý chỉ có giá mười lăm vạn, bề ngoài của khối đá này quả thật là đã lừa gạt không ít người, ngay cả chủ nhân của khối nguyên thạch này cũng không thấy no có gì đặc biệt.

Giá không cao, biểu hiện bên ngoài cũng không tốt nên không có ai chú ý tới nó, việc này làm Lý Dương thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, những con số trên màng hình liên tục thay đổi, mọi người đã bắt đầu ra giá tranh giành khối nguyên thạch mà mình để ý, lúc này hội đấu giá đã diễn ra hơn mười phút, Lý Dương ngẫn đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện không ai tiếp tục trả giá nữa.

Có không ít người quan sát xung quanh giống như Lý Dương, sau khi không phát hiện ra ai là người cạnh tranh với mình nên bọn họ quay người lại chăm chú nhìn màng hình, những con số trên màng hình một lần nữa thay đổi. Trên màng hình khối nguyên thạh đứng thứ nhất là khối số 366, Lý Dương nhớ là khối nguyên thạch này bên trong có một khối Băng Chủng.

Khối số 366 đang có giá 280 vạn, lại có một người báo giá làm giá của nó tăng lên 281 vạn.

"Thiệu Ngọc Cường, cậu để ý khối nào? Có dám nói cho tôi biết không?"

Ở hàng ghế đầu đột nhiên có một người cười to nói, ngay sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn.

"Sang Dala, cho dù tôi nói cho anh biết thì anh tranh lại tôi sao?"

Giọng nói thản nhiên của Thiệu Ngọc Cường vang lên, Lý Dương lúc này mới chú tới, người vừa nói chuyện không ngờ là người trẻ tuổi mang theo bốn tên bảo tiêu, nghe ngữ khí thì dường như hắn và Thiệu Ngọc Cường không hợp nhau.

Hơn nữa, tên của người trẻ tuổi này cũng rất kỳ quái, Sang Dala, nghe rất giống tên của người nước ngoài.

"Giành lại hay không không quan trọng, nghe nói anh sau khi về nước đã thua một người trẻ tuổi gọi là Lý Dương phải không?"

Người thanh niên kia cười nói, Lý Dương kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn, người này không ngờ lại kéo hắn vào câu chuyện, hắn nhớ là mình chưa từng gặp người này bao giờ.

"Hừ "

Thiệu Ngọc Cường hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang không thèm nhìn người thanh niên này nữa, người thanh niên nở nụ cười, tiếc là do quá xa nên Lý Dương không thể thấy được sắc mặt của người này.

Một lát sau, bảng báo giá tiếp tục thay đổi, khối đứng đầu không phải là khối số 366 nữa

Khối đứng đầu bây giờ là khối số 605 mà Lý Dương nhìn trúng, việc này làm hắn hoảng sợ nên vội vàng nhìn xung quanh.

Nhìn một hồi nhưng không có phát hiện gì, Lý Dương chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nữa ngồi xuống, cũng may là khối số 605 đã bị khối khác vượt qua, hơn nữa cũng không còn ai báo giá.

Nhìn biến hóa của bảng báo giá, trong đầu Lý Dương đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, hắn vội vàng tới gần bọn người Tư Mã Lâm.

"Tư Mã ca, có giấy bút không, tôi viết cho mỗi người một dãy số, mọi người căn cứ theo giá này mà cạnh tranh, chỉ cần không vượt qua giá mà tôi đưa thì hãy mua nó"

Nếu đến cuối cùng mới có kết quả thì Lý Dương cũng không cần nhìn chằm chằm vào, những khối mà Lý Dương ghi có hơn hay mươi khối sẽ tăng giá, những khối còn lại đều không có gì, nhưng mà việc này cũng không quan trọng, thứ Lý Dương cần là dời đi sự chú ý của người khác để bọn họ không chú ý tới mục đích của mình là được.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK