Tư Mã Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Cường, bô dáng giống như không thể tin được.
Tư Mã Lâm vừa định nói chuyện thì cảm thấy Lý Dương đang kéo hắn lại, khối Phỉ Thúy bên torng bị Tư Mã Lâm cắt phạm, bề mặt lộ ra khối Phỉ Thúy rất lớn nhưng bên trong thì lại rất ít, chỉ có thể làm mặt dây chuyền linh tinh mà thôi.
Độ trong suốt của Băng Nhũ Chủng không bằng Băng Chủng và Thủy Tinh Chủng, nó thậm chí có chút thua kém Phù Dung Chủng, hơn nữa khối Phỉ Thúy xanh biếc này cũng không rực rỡ gì, tính ra thì giá trị của nó bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng mà nếu nguyên vẹn thì có thể làm thành một cái vòng tay, giá trị sẽ tăng lên, tiếc là Tư Mã Lâm đã cắt phạm làm cho khối Phỉ Thúy này không còn nguyên vẹn nữa.
-Anh là ai?
Người muốn mua khối nguyên thạch cùa Tư Mã Lâm tức giận nhìn Thiệu Ngọc Cường hỏi, nếu người nói là Tư Mã Lâm còn đỡ, chủ nhân dù sao cũng có quyền nói nhưng mà Thiệu ngọc Cường dù sao cũng chỉ là người xem, vậy mà lại xen vào, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ tức giận như hắn mà thôi.
-Tôi là ai không quan trọng, nếu anh không muốn thì tôi có thể ra giá hai trăm vạn để mua
Thiệu Ngọc Cường nhún vai, Lý Thanh bên cạnh hắn muốn nói cái gì nhưng lại thôi, không có ý của Thiệu Ngọc Cường hắn không thể tùy tiện nói được, vị tam công tử này tính tình không được tốt cho lắm.
-Anh, hừ, tôi ra giá hai trăm mười vạn
Người kia hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái rồi nhìn Tư Mã Lâm nói, hiển nhiên hắn đã xem Thiệu Ngọc Cường là đối thủ cạnh tranh.
Thiệu Ngọc Cường lắc đầu cười mà không nói gì, đám người Tư Mã Lâm thì cảm thấy nghi ngờ, Thiệu Ngọc Cường không ngờ lại cạnh tranh khối nguyên thạch của bọn họ, mặt trời hôm nay có phải là mọc tư hướng Tây không nhỉ?
-Bán đi
Lý Dương lặng lẽ nói nhỏ vào tai Tư Mã Lâm, giọng rất nhỏ nên những người khác không hề nghe thấy nhưng Tư Mã Lâm thì nghe rất rõ ràng.
Lý Dương có chút hiểu hành động của Thiệu Ngọc Cường, đoán chừng là Thiệu Ngọc Cường cũng đã nhìn ra thứ này có vấn đề nên mới nâng giá giúp Tư Mã Lâm, về phần Thiệu Ngọc Cường tại sao làm như vậy thì hắn không biết, cũng không muốn biết.
Nếu không phải Tư Mã Lâm cắt ngay chỗ dầy nhất của viên Phỉ Thúy thì không thể nào bán được với giá hai trăm mười vạn cả, nếu có thể giải ra một khối Phỉ Thúy đầy đủ thì viên Phỉ Thúy có giá khoảng ba trăm vạn. Nhưng dựa theo tình huống bây giờ mà nói cho dù là lấy hết Phỉ Thúy ra thì giá của chúng cũng chỉ còm 150 vạn, với cái giá hai trăm mười vạn Tư Mã Lâm đã lời 60 vạn rồi.
Về phần tổn thất này chỉ có thể để cho người chơi kia chịu mà thôi, khối nguyên thạch này là do hắn muốn mua chứ không ai ép buộc hắn cả.
Đổ thạch chính là như vậy, hắn muốn mua vì hắn cảm thấy có thể giải ra Phỉ thúy tốt, muốn kiếm tiền thì phải chịu phiêu lưu, ít nhất thì biểu hiện của khối nguyên thạch trước mắt là không tệ, theo hiểu biết của hắn thì hắn cho rằng giá trị của khối nguyên thạch này còn lớn hơn.
Tư Mã Lâm ngoài ý muốn liếc nhìn Lý Dương một cái, đây chính là lần đầu tiên Lý Dương khuyên bảo ngừng việc giải thạch lại.
Trầm ngâm một hồi, Tư Mã Lâm chậm rãi gật gật đầu:
-Tốt, cho anh
Người kia lập tức ký trả chi phiếu hai trăm mười vạn, hơn nữa hắn còn cao hừng liếc nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái.
-Ông chủ, máy giải thạch này có thể cho tôi mượn để tôi giải khối nguyên thạch này không?
Nhìn về phía hai nữa nguyên thạch đã thuộc về hắn, người bán nhìn Tư Mã Lâm nói, Tư Mã Lâm lập tức nhường chỗ, nơi này vốn dùng để giải thạch, hiện tại nguyên thạch đã chuyển nhượng cho người khác, máy giải thạch đương nhiên là phải nhường lại.
Mang kính mắt vào, người kia đắc ý liếc nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái, hai khối đều có Phỉ Thúy chứng minh khối Phỉ Thúy này sẽ không nhỏ. Chỉ cần khối Phỉ Thúy bên trong giống như biểu hiện bên ngoài thì hắn sẽ không bị lỗ, hơn nữa còn có thể lời một chút, nếu khối nguyên thạch bên trong lớn hơn nữa thì hắn sẽ lời càng nhiều.
Hiện tại, người chơi nguyên thạch kia đang suy nghĩ rất lạc quan.
Thấy Lý Dương còn ôm khối nguyên thạch, Tư Mã Lâm nói:
-Lý lão đệ, hay là húng ta đi nơi khác giải thạch đi?
-Không cần, chờ hắn giải xong rồi dùng là được
Lý Dương lắc lắc đầu, máy giải thạch này là do vài thương nhân cùng nhau thuê, hôm nay Lý Dương có vài khối nguyên thạch mua ở chỗ bọn họ, dùng máy giải thạch của bọn họ đương nhiên là không có cấn đề gì.
Phỉ Thúy bên trong khối nguyên thạch kia vốn không nhiều hơn nữa lại bị cắt thành hai nữa nên càng dễ cắt, không bao lâu sau người kia đã lấy ra Phỉ Thúy bên trong.
Sau khi lấy ra Phỉ Thúy bên trong, sắc mặt của người nọ biến thành khó coi, nữa khối nguyên thạch này chỉ có giá trị bảy mươi vạn, còn không cao bằng giá khối nguyên thạch lúc đầu nữa.
Nhưng mà hắn vẫn còn có hi vọng, nữa khối nguyên thạch kia chỉ cần giải ra Phỉ Thúy, chỉ cần khối Phỉ Thúy trong này lớn hơn một nữa khối vừa giải thì hắn vẫn có thể lời không ít.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, người chơi đổ thạch buồn bả ôm hai khối nguyên thạch rời đi. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tuy bên torng có Phỉ Thúy nhưng giá trị thì không đủ tiền vốn, lần này hắn bị thua lỗ khá nhiều rồi.
Tư Mã Lâm sửng sốt một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Khi thấy rõ ràng Phỉ Thúy bên trong hai khối nguyên thạch hắn liền âm thầm cảm thấy may mắn, khối nguyên thạch này vốn có thể đổ tăng nhưng một đao của hắn đã phá hoại tất cả, cũng may là có người chịu thiệt mua lại của hắn hai khối nguyên thạch, nếu không thì hắn đã thua lỗ rồi.
Lúc này hắn đã hiểu ra, Thiệu Ngọc Cường khi nãy chính là nói giúp hắn, ít nhất thì cũng đã giúp hắn buôn bán lời được ba mươi vạn.
Mọi người xung quanh lúc này cũng đã nhìn ra nên có nhiều người trừng mắt nhìn Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Ngọc Cường sở dĩ nói như vậy chắc là hắn đã nhìn ra một đao của Tư Mã Lâm có vấn đề
Đồng thời Thiệu Ngọc Cường làm như vậy rõ ràng là đang giúp Tư Mã Lâm, An Văn Quân và An Văn Bình nhìn nhau, Sang Dala cũng quay đầu lại nhìn bốn tên bảo tiêu của hắn, trong mắt bọn họ đều hiện ra sự không thể tin, Thiệu Ngọc Cường không ngờ lại có thể đi giúp người? Hơn nữa còn là bạn của Lý Dương nữa.
Đồng thời người nhìn ra khối nguyên thạch có vấn đề còn có Lý Dương, nếu không thì Lý Dương cũng không khuyên Tư Mã lâm bán khối nguyên thạch đi, không có câu nói của Lý Dương thì cho dù Thiệu Ngọc Cường nâng giá cao tới đâu Tư Mã Lâm cũng không bán.
Nhưng mà Lý Dương nói rất nhỏ nên không có ai nghe thấh cũng không có ai cho rằng Lý Dương nhìn thấy khối nguyên thạch có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ Thiệu Ngọc Cường mới là người lợi hại nhất, với chuyện này Lý Dương cũng không có giải thích, chỉ cần hắn và Thiệu Ngọc Cường hiểu là được rồi.
-Anh Lý, chúng ta giải mấy khối nguyên thạch này đi?
An Văn Bình có chút kiêng kị nhìn Thiệu Ngọc Cường nên lập tức chạy tới chỗ Lý Dương nhỏ giọng nói, An Văn Quân cũng có biểu tình giống như An Văn Bình. Với An Thị mà nói có một đối thủ mạnh như Thiệu Ngọc Cường không phải là chuyện tốt gì, căn cứ theo hiểu biết của cô thì năm vị chuyên gia của An Thị không thể nào bằng Thiệu Ngọc Cường được.
-Tốt
Lý Dương gật gật đầu rồi đem khối nguyên thạch đặt lên, khi nhìn thấy con số 5927 trên khối nguyên thạch, đôi mi của Thiệu Ngọc Cường nhíu lại thành một đường thẳng. Lần này một khối Băng Chủng lớn bị Lý Dương mua được, hôm nay lại thêm khối nguyên thạch trước mặt này, hắn tới bây giờ vẫn chưa biết khối nguyên thạch này rốt cuộc có gì mà Lý Dương lại quyết phải mua nó như vậy.
Thiệu Ngọc Cường lúc này có một dự cảm xấu, khối Phỉ Thúy này chỉ sợ là sẽ không kém nếu không thì Lý Dương cũng sẽ không dùng cái giá lớn như vậy để mua nó, đối với suy đoán "khối nguyên thạch này chỉ có Băng Chủng" Thiệu Ngọc Cường đã có chút không tự tin.
Mang kính mắt, nắm thiết đao, Lý Dương trong lòng đột nhiên xuất hiện sự hưng phấn.
Vài ngày không giải thạch hơn nữa ngày hôm nay sắp giải ra Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, loại cảm giác này càng thêm khác thường.
Bên trong có Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy nên chắc chắn là Lý Dương sẽ không tùy tiện cắt, này như phá hỏng viên Phỉ Thúy bên trong thì đây sẽ là tổn thất không thể chịu nổi.
Hia ba phút sau, Lý Dương mới chọn xong nơi cắt, nắm chặt thiết đao rồi đè xuống, Thiệu Ngọc Cường yên lặng gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lý Dương giải thạch nhưng thủ pháp cùa Lý Dương quả thật là không tệ chút nào.
Sang Dala tò mò nhìn Lý Dương giải thạch, trước đó hắn đã thấy Lý Dương giải thạch, lúc Lý Dương giải ra khối Băng Chủng hắn cũng ở đó. Lúc giải khối Băng Chủng kia Lý Dương cũng không có thận trọng như bây giờ, dường như khối nguyên thạch này đối với Lý Dương quan trọng hơn viê Băng Chủng Phỉ Thúy kia nhiều vậy
Thiết đao từ từ cắt xuống khối nguyên thạch, đây là khối nguyên thạch có hoa văn da rắn bên ngoài, bên trong có thể sẽ có viên Phỉ Thúy thật lớn, hơn nữa còn là Phỉ Thúy có màu, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa thấy có chút màu sắc nào.
"Rầm "
Khối nguyên thạch rốt cuộc cũng bị tách thành hai, mọi người xung quanh đều ngẩn đầu lên nhìn ngay cả Thiệu Ngọc Cường cũng không có ngoại lệ.
Tư Mã Lâm vội vàng rửa bề mặt vết cắt, khi nhìn thấy bề mặt vết cắt mọi người đều có chút sững sốt.
Bề mặt có một lớp màu trắng và lộ ra một tầng đá nhỏ chứng minh tầng đá của khối nguyên thạch này rất dày. Loại này hiện tượng này với nguyên thạch mà nói không phải là chuyện tốt, bên trong nguyên thạch có thêm tầng đá chứng minh tầng ngọc bên trong vẫn chưa hình thành, bên trong cho dù có Phỉ Thúy cũng sẽ không phải là Phỉ Thúy tốt.
An Văn Quân và An Văn Bình đều lộ ra sự lo lắng, bọn họ không hi vọng Lý Dương giải ra khối nguyên thạch không có gì, huống chi hiện tại Thiệu Ngọc Cường còn đang ở bên cạnh, bọn họ lại càng không muốn Lý Dương trước mặt Thiệu Ngọc Cường giải thạch thất bại.
Biểu hiện của Thiệu Ngọc Cường không giống mọi người, lúc đầu thì hắn gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bộ dáng như có gì đó không hiểu vậy.
Lý Dương không có chút để ý nào tới mọi người xung quanh mà tiếp tục mang khối nguyên thạch tới chỗ máy mài, Lý Dương bắt đầu mài khối nguyên thạch, một tầng vụn rớt xuống, nước chảy vào chỗ vừa mày, một tầng màu xanh xuất hiện.
-Có màu xanh, có màu xanh rồi
An Văn Bình hét to một tiếng, mọi người xung quanh đều tập trung lại, hiện tại đã nhìn thấy được màu xanh nhưng viên Phỉ Thúy bên trong thuộc về loại nào vẫn chưa biết rõ, phải chờ Lý Dương dừng lại mới được, đáng tiếc là Lý Dương vẫn tiếp tục mài mà không có ý dừng lại.
Thiệu Ngọc Cường nhíu mày, sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, một lát sau, Lý Dương rốt cục cũng dừng mài lại, Thiệu Ngọc Cường là người thứ nhất xem xét chất lượng viên Phỉ Thúy bên trong, khi xem xong sắc mặt của hắn trở nên cứng đờ rồi hắn đứng ngây ra đó.