Lý Dương cố định khối đá một lần nữa.
Trọng lượng của nửa khối đá còn lại của hắn là hơn 20kg, nhỏ hơn một chút so với nửa vừa giải lúc nãy. Nhưng mắt thường cơ hồ rất khó phân biệt được sự khác nhau này.
Phỉ Thúy Vương đứng ở một bên, trên mặt còn nở nụ cười rực rỡ.
Ông cũng không nhớ lần giúp người khác xuống tay là khi nào nữa, quay về khi ông ta bắt đầu nổi tiếng, sau khi thành danh trong giới cược thạch, ông ta chưa bao giờ xuống tay giúp người khác, thời gian đó ít cũng phải vài chục năm rồi.
Trác lão cũng như vậy, sau khi bị mất đi ánh sáng, thậm chí số lần Trác lão tự mình giải thạch cũng có giới hạn.
Mắt của ông không còn nhìn thấy nữa, nên giải thạch có chút nguy hiểm, người khác về căn bản cũng không để cho ông tự mình đi giải thạch.
Còn về việc giúp người khác xuống tay, thì càng không thể. Ai dám để cho Trác lão thay mình mà xuống tay chứ? Cho dù là tướng quân Tang Đốn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đấy.
Mà lúc này, hai người mấy chục năm nay chưa từng làm qua việc này, cùng đứng bên cạnh Lý Dương.
Bọn họ đứng ở đó, cũng không hề tỏ ra cao ngạo, mà ngược lại hết sức hòa hợp, điều này khiến cho tất cả những chuyên gia cược thạch trong đại sảnh đều cảm thấy hết sức xúc động. Trên thế giới này, người khiến cho cả Phỉ Thúy Vương và Trác lão đồng thời đứng bên cạnh quả thật không nhiều.
Trừ Lý Dương ra, chỉ e rằng cũng chỉ có cụ Trần Trùng ở Canada mà thôi. Đáng tiếc là bây giờ người biết đến sự tồn tại của cụ Trần Trùng không nhiều, cũng có thể nói là rất ít.
Ba vị đại sư hàng đầu cùng nhau đứng giải thạch, khiến cho tạp âm tại hiện trường và bên ngoài nhỏ đi hơn nhiều.
Lúc trước ba người cũng đứng trên đài, nhưng họ phân cách ra rồi lại hợp lại cùng nhau mang đến cho mọi người cảm giác hoàn toàn khác biệt. Khi ấy mỗi người đều mang trong mình cảm giác kích thích sục sôi, ba bị đại sư hàng đầu cùng nhau giải một khối đá, chuyện như vậy e rằng cả đời này chỉ xuất diện duy nhất một lần mà thôi.
Lý Dương trực tiếp đặt dao cắt lên.
Nơi hạ dao do Lý Dương lựa chọn, vị trí mà hắn chọn rất lạ, khoảng cách so với mặt vừa cắt rất ngắn.
Với khoảng cách này, cũng chỉ có cách nhau mấy tấc thôi, Lý Dương vẫn muốn cắt theo hướng đấy.
Nhìn thấy vị trí này, vua Phỉ Thúy gật đầu nhưng có vẻ suy tư, lại chạy sang nói vài câu bên tai Trác lão.
Không ai biết họ nói với nhau điều gì, đến Lý Dương cũng không biết. Đúng là Lý Dương nghe thấy họ nói chuyện với nhau nhưng họ lại dùng tiếng Vân Nam nên cụ thể nội dung như thế nào thì đến một chữ hắn cũng không hiểu được.
-Hưng phấn!
Máy giải thạch lại được quay vòng lên, nửa khối đá này không phải là nhỏ, cần một chút thời gian mới giải được.
Nhìn thấy vị trí mà Lý Dương hạ dao, một vài người lại nhỏ tiếng thảo luận, những điều mà bọn họ nói với nhau thực ra không phải là thể lệ của Lý Dương có điểm gì không tốt, mà là đoán xem dụng ý của Lý Dương là gì.
Đối với khối đá Phỉ Thúy cao cấp giải ra Thủy Tinh chủng Lam Tinh Linh này, không ai hoài nghi gì cả.
Càng không cần phải nói người giải thạch lại là ba vị đại sư hàng đầu. Ba vị đại sư hàng đầu đứng cùng nhau, sức ảnh hưởng vượt qua tất cả mọi người ở đây hợp lại, e rằng đến tướng quân Cuba và cả tướng quân Tang Đốn cũng kém xa.
Cao Bá, Mã Tuấn Đào cùng tiến lên trước mấy bước, đứng bên cạnh Lưu Cương.
Ba người nhìn nhau, không ai nói câu nào. Hôm nay công việc của ba người họ không nhiều, lúc nãy cũng đều có cảm giác thân thiết, còn lúc này cũng có chung một cảm giác.
Một nửa khối đá còn lại này, bên trong nhất định có Phỉ Thúy, hơn nữa còn là Phỉ Thúy rất quan trọng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thời gian giải thạch ngày hôm nay đã mất hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng không ai tại đây có ý kiến gì cả, thậm chí đối với bọn họ thời gian còn trôi quá nhanh.
Một cuộc cược thạch tuyệt vời thế này, chắc chắn là cầu cũng không gặp được, còn hiếm gặp hơn cả nhìn thấy Phỉ Thúy cao cấp.
Ai cũng hiểu rằng Lý Dương và Phỉ Thúy Vương đến Myanmar lần này thực không dễ dàng gì, còn Trác lão tuổi tác cũng cao rồi, thời gian trước còn trải qua một thời kì nguy cơ, sau này một cuộc đối cược có cả ba vị đại sư hàng đầu thế này có thể không bao giờ gặp được nữa.
Nói cách khác, đây có thể là một thứ thất truyền.
Mà lúc này đây, không không khiến mọi người thất vọng, mỗi người đến hiện trường hoặc bên ngoài trang viên, những người trước màn hình lớn đều không hề thất vọng, chín khối đá, chín lần đổ tăng. Thêm vào đó quá trình đổ thạch đầy ngoạn mục này khiến cho mỗi người đều có cảm giác sảng khoái, mê hoặc như đang hút thuốc phiện vậy.
Đừng nói là bọn họ e rằng đến cả mấy người Bạch Minh là những người không hiểu lắm về đối cược lúc đó cũng đều mê mẩn.
Vài người thậm chí còn cân nhắc xem lát nữa tự mình có nên đi mua vài khối đá để thử tay nghề. Một khối đá giải ra Phỉ Thúy có giá trị vài trăm triệu, số tiền này kiểm lậu cũng ghiền.
Lãi hơn trăm triệu, bất luận là ở đâu cũng đều là tốt cả, khi giá trị của đồ cổ đạt hơn trăm triệu đã là rất khó rồi, mấy người bọn họ rất hiếm khi có được bảo vật như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
-Rầm!
Mười mấy phút sau, nhát cắt này của Lý Dương cuối cùng cũng đã xong, vua Phỉ Thúy thuần thục giúp phân chia đá, hơn nữa còn lau rửa sạch mặt tiếp xúc.
Đao này cắt xong, khiến cho mọi người trong đại sảnh và ở ngoài yên tĩnh hẳn, tất cả đều nhìn về phía bọn họ, đều muốn biết kết quả của lần chém này thế nào.
Mặt tiếp xúc được rửa sạch, lộ ra tầng sương trắng như tuyết, cũng không khác gì nhiều so với nửa đá của Lý Dương lúc trước.
Lại là sương trắng, nhưng lần này cảm giác mọi người nhìn thấy sương trắng hoàn toàn khác so với lúc trước. Nửa khối đá này lại hiện ra sương trắng, chứng tỏ khả năng bên trong có Phỉ Thúy là rất cao.
Có khi Phỉ Thúy mà họ giải ra lúc trước cũng tương đương.
-Bên dưới lớp sương trắng nhất định là có Phỉ Thúy, Lý Dương thắng chắc rồi.
-Tôi cho là Ngọc thánh thắng, lại xuất hiện sương trắng rồi!
-Phiếu cược của tôi…
Bên ngoài nhiều người kêu lên, thái độ của mọi người lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Người không cược cho Lý Dương ngay từ đầu thay đổi ý kiến một cách phức tạp, chỉ có một vài người vẫn kiên trì với cách nghĩ của mình.
Kì thực thì tình hình đã sắp được làm sáng tỏ. Cuộc cược đổ này, khả năng thắng cược của Lý Dương là rất lớn.
Nhân tố quyết định thắng thua lớn nhất chính là việc giải một nửa khối đá này, một nửa bị tất cả mọi người đều không chú ý đến.
Nhắc tới khối đá này không có Phỉ Thúy là có thể giải thích được, chỉ e rằng người không hiểu lúc đó sẽ không tin, một khối đá không có khả năng nào thì ba vị đại sư hàng đầu cũng sẽ không coi trọng, lại cùng nhau đứng giải ra như vậy.
Càng không cần phải nói đến khối đá này lại cắt ra tầng sương, bản thân điều này chính là khả năng giải ra Phỉ Thúy.
-Lý Dương, có cần phải lau đá không?
Vua Phỉ Thúy cười haha hỏi Lý Dương, còn Lý Dương lại ngẩng đầu mỉm cười trả lời.
Thực lực của vua Phỉ Thúy quả thực rất cao, chỉ là cắt một đao, lại hiện ra lớp sương, ông liền biết tiếp theo Lý Dương muốn làm gì, năng lực phân biệt của Lý Dương là tự cảm thấy không bằng.
Trác lão không nói lời nào, nhưng cẩn thận sờ khối đá, đồng thời cũng lập tức gật đầu cười.
Lý Dương một lần nữa nhấc lên đá mài, nhìn thấy Lý Dương muốn mài đá, mọi người trong đại sảnh về những người phía ngoài cũng trở nên kích động, khối đá vừa nãy của Lý Dương có thể mài ra Phỉ Thúy cao cấp như Thủy Tinh chủng Lam Tinh Linh.
-soạt soạt!
Tiếng mài thạch nhanh chóng vang lên, người nói chuyện trong đại sảnh rất ít, mọi người đều chăm chú nhìn lên phía trên, muốn nhìn thấy chuyển biến đầu tiên của khối đá.
Mài đá rồi, chứng minh rằng Phỉ Thúy cũng sắp xuất hiện rồi.
Đừng nói là đại sư hàng đầu, đến ngay cả những đại sư cược thạch bình thường thời khắc đó lựa chọn mài thạch, sau nhát cắt đầu tiên mà đã chọn cách mài thạch nếu là mài không ra thì tự nhiên sẽ khiến mình trở nên khó coi.
Huống hồ mấy vị đại sư hàng đầu này bây giờ đang công khai giải thạch, bọn họ càng phải chú ý điểm này. Không nắm chắc trong lòng bàn tay sẽ không bao giờ làm điều đó.
Chính vì những điều đó, mọi người mới đều tin rằng sắp xuất hiện Phỉ Thúy.
Những người ngoài màn hình hiện tại cũng như vậy, An Văn Quân đã hồi phục lại, nhưng lúc này lại có chút kích động, đôi mắt rực sáng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Người phụ trách truyền thông tin ra ngoài thật lanh lợi, lúc đó những gì được truyền ra ngoài là mặt khối đá đang được mài.
Trên màn hình lớn chỉ có một mặt khối đá, cũng có thể khiến mọi người nhìn càng rõ hơn, còn rõ hơn cả những người ở bên trong đại sảnh dùng mắt mình để nhìn.
-Có màu xanh!
-Không phải mũi!
Mấy âm thanh đó dường như vang lên cùng một lúc, phía dưới lớp sương trắng mà Lý Dương đang mài bắt đầu mơ hồ hiện ra một màu đậm.
Màu này có vẻ không giống với Lam Tinh Linh mà Lý Dương vừa giải ra lúc nãy, hình như là đậm hơn.
Màu sắc hiện ra lần này còn không giống màu xanh hơn vừa rồi, vì vậy bị mọi người kêu lên rất nhanh.
-Ồn ào!
Lý Dương ngừng đá mài lại, vua Phỉ Thúy xem kĩ mặt vừa cắt, khẽ gật đầu.
Ông lại nói nhỏ vài câu bên tai Trác lão, Trác lão lần này không sờ khối đá, nhưng trao đổi với vua Phỉ Thúy, chỉ tiếc là những gì họ nói Lý Dương không hiểu một câu nào cả.
Dừng một lúc, Lý Dương lại điều khiển đá mài, tiếp tục mài đá.
Lần này Lý Dương mài cẩn thận, vua Phỉ Thúy và Trác lão đứng hẳn dậy, Trác lão nói lần này sẽ xuống tay giúp thực ra việc có thể làm được là có hạn, chỉ có thể làm được những công việc đơn giản, mắt không nhìn thấy gì chính là trở ngại lớn nhất của ông.
-Lả tả.
Tiếng mài thạch lại vang lên, người phía trong và ngoài đại sảnh đều hết sức phấn khích, chắc chắn là nửa khối đá này sẽ có thể giải ra Phỉ Thúy rồi, cụ thể là loại Phỉ Thúy nào rất nhanh sẽ biết được.
Ở bên ngoài cũng có người đoán là sẽ giải ra Lam Tinh Linh, nhưng cũng nhanh chóng bị những người bên cạnh bác bỏ.
Vừa rồi chính là Lam Tinh Linh, nhưng màu sắc mài ra giữa lần này với lần trước rõ ràng là khác nhau, màu sắc của Phỉ Thúy ở bên trong không thể lại là Lam Tinh Linh được.
Không phải là Lam Tinh Linh cũng không giống màu xanh, ngoài một số ít đại sư lớn cược thạch ra những người khác đều đang tranh luận, dự đoán xem bên trong rốt cuộc là gì.
Có người nói là Phỉ Thủy màu đỏ, cũng có người nói là Phỉ Thúy màu tím và màu vàng.
Thậm chí có người còn nói bên trong là Phỉ Thúy màu trắng hoặc màu đen, dự đoán của mọi người rất đa dạng, một vài người là cao thủ cược thạch chân chính nghe thấy mọi người xung quanh nói là màu đen và màu trắng còn không khỏi lắc đầu.
Màu đen và màu trắng căn bản là không có khả năng, màu trắng hắn không nhìn ra là bởi vì mặt trên là lớp sương trắng, màu đen thì càng rõ ràng hơn, người đoán ra hai màu sắc này thực chất là lòe thiên hạ.
-Hiện ra rồi! Hiện ra rồi!
Đột nhiên có người hét lên, những người đang mải tranh luận đều trật tự, cùng nhìn lên phía trên khán đài, màu sắc Phỉ Thúy mà Lý Dương giải ra dần dần lộ ra ngoài.
Nhìn thấy màu sắc đẹp tuyệt vời này, miệng ai cũng há ra hết cỡ.