Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Sang Dala, tôi cũng rất muốn đi Myanmar nhưng tôi chưa có chuẩn bị gì, muốn đi cũng không được, muốn đi cũng đi không được a

Suy nghĩ một chút, Lý Dương lắc đầu nói, Myanmar không giống như Hongkong, đi Hongkong thì còn đơn giản nhưng đi Myanmar thì đã xem như thật sự là xuất ngoại rồi, hơn nữa vài ngày nữa đã tới ngày Ruili mời tham dự, bây giờ không tiện để đi.

-Lý Dương, việc này anh không cần lo lắng, chỉ cần anh muốn tôi lập tức cho người đi làm hộ chiếu cho anh

Sang Dala cười khẽ một tiếng, Lý Dương ngẩn người, lập tức lại nghĩ tới thân phận của Sang Dala.

Gia tộc của Sang Dala có lực lượng vũ trang có thể so sánh được với quân đội, nếu hắn muốn làm một cái hộ chiếu thì không có việc gì khó, nếu ngay cả việc này mà cũng không làm được thì hắn không xứng đáng là người kế thừa gia tộc rồi

-Thôi đi, lần này không được, thời gian của tôi quả thật là đang rất gấp

Một lát sau, Lý Dương lại lắc lắc đầu rồi quay đầu lại kỳ quái nhìn Lưu Cương, vừa rồi Lưu Cương lặng lẽ lôi kéo hắn, hơn nữa còn âm thầm lắc lắc đầu.

-Vậy được rồi, thật sự rất tiếc nuối, có điều sau khi rãnh anh nhất định phải tới Myanmar làm khách đó

Sang Dala nhún vai, hắn cũng không để ý việc Lý Dương không đáp ứng, lúc này quả thật cũng không phải là thời điểm thích hợp để đi Myanmar, sau này có cơ hội mời Lý Dương đi cũng được.

Sang Dala cùng ngày rời khỏi Ruili, bên phía Myanmar còn có chuyện chờ hắn về làm, có điều Sang Dala tỏ vẻ khi cá cược ở Ruili bắt đầu hắn sẽ đến.

Lúc đầu Lý Dương không hiểu tại sao Lưu Cương lại ngăn cản mình nhưng sau khi nghe Lưu Cương nói vài câu hắn đã hiểu được. Ngô Độ bây giờ còn đi theo hắn, bên Myanmar thì còn nguy hiểm hơn ở Ruili, Lý Dương cũng không muốn mang theo vị công tử này theo hắn.

Ruili không chỉ nổi danh về đổ thạch mà còn là một thành phố du lịch, tuy biết được vị trí của quảng trường đổ thạch nhưng mấy ngày nay Lý Dương vẫn còn chưa có đến nơi này lần nào mà chỉ để cho Dương Chí Cương dẫn mọi người đi xung quanh Ruili du lịch.

Phong cảnh của Ruili rất xinh đẹp, giữa thiên nhiên thơ mộng, Lý Dương hưởng thụ sự thích ý mà rất lâu hắn chưa có gặp qua.

Mấy ngày nay Ngô Độ vẫn đi theo Lý Dương, y không có hứng thú với đồ chơi nhưng lại rất thích việc săn bắn.

Gần Ruili có khu vực săn bắn tự nhiên, cũng không biết làm thế nào mà y lôi ra mấy cây súng săn rồi lôi kéo Lý Dương đi săn thú, đánh hai ngày đám người Lý Dương săn được vài con mồi không tệ, không phải thỏ hoang thì là gà rừng, động vật cấp quốc bảo tuyệt đối không có trong.

Trong mấy thứ này chỉ có gà rừng là thành quả của Ngô Độ, hơn nữa còn là sau khi bị thương mới bị Ngô Độ bắn trúng, những thứ còn lại đều là công lao của Lý Dương.

Khi săn bắn Lý Dương phát hiện sử dụng năng lực đạc thù có thể bắn bách phát bách trúng, điều kiện là mục tiêu phải nằm torng phạm vi 50 m, chỉ cần nằm trong phạm vị này thì không con mồi nào có thể thoát được.

Phát hiện này làm cho Lý Dương hưng phần đồng thời cũng có chút ngoài ý muốn, trong lòng còn cân nhắc sau khi về có cần ghi danh tham gia đội tuyển bắn sung để đến thế vận hội Ô-lym-pic giật mấy huy chương vàng kiếm chút vinh quang cho quốc gia hay không.

Có điều việc này Lý Dương chỉ nghĩ một chút mà thôi, trên phương diện đồ cổ hắn đã có thành tựu cao như thế, nếu trên phương diện bắn súng mà còn giành chức quán quân thì đoán chừng mấy nhà nghiên cứu sẽ không bỏ qua cho hắn.

... ... ... ...

Một ngày trước lễ quốc khánh, một chiếc xe vận tải màu trắng đậu trước trung tâm triển lãm quốc tế Trịnh Châu, một đám cảnh sát có vũ trang lập tức xuống xe đứng bảo vê chiếc xe, khi thấy chiếc xe này Liễu lão và mấy vị chuyên gia đều có chút kích động.

-Đến rồi

Liễu lão mỉm cười nói một câu, Mao lão và Bạch Minh bên cạnh ông cũng gật gật đầu, ngoại trừ bọn họ, bên cạnh còn có Lưu Tuyết Tùng cùa Minh Dương và Triệu lão của Lật Thành cũng có mặt.

-Những món đồ sứ này là do Hà Nam chúng ta phát hiện, cũng được một năm rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy nó

Triệu lão thở dài, những thứ được vẫn chuyễn không phải thứ gì khác mà là 69 món đồ sứ thời Thanh trong cổ mộ ở Lật Thành, sau khi lấy ra liền được cục văn vật quốc gia tiếp thu, sao đó chúng được đặt ở viện bảo tàng Cố Cung.

-Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận một chút

Cửa xe đã mở ra, Liễu lão nói một câu với những nhân viên trên xe, kỳ thật những món đồ sứ trong xe đều được đặt trong những chiếc thùng có khả năng chịu chấn động rất tốt, chỉ cần không phải cố ý dùng sức thì bên trong sẽ không có gì hư hao cả.

-Sáu mươi chín món, không thiếu món nào, tất cả đều đả trở lại

Lưu Tuyết Tùng thở dài một hơi, những món đồ sứ này khi mới phát hiện đã từng oanh động một lần, trải qua rất nhiều chuẩn bị cộng thêm sự cố gắng của rất nhiều người cuối cùng những món đồ sứ này cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Trong vòng ba tháng những món đồ sứ này sẽ đi triển lãm trong 13 tỉnh thành, bởi vì những món đồ sứ này phát hiện ở Lật Thành cho nên Trịnh Châu là điểm tới đầu tiên, Lưu Tuyết Tùng và Triệu lão cũng được mời tới đây.

-Từ từ, mang chú đi bằng con đường đặt biệt lên lầu 3, khu triển lãm ở lầu ba đã chuẩn bị xong rồi

Tổng giám đốc khu trung tâm triển lãm quốc tế Trịnh Châu-Tô Triệu Hoa tự mình dẫn đường mang những món đồ sứ này vào trung tâm triển lãm, tphòng triển lảm đã chuẩn bị tốt từ một tuần trước, những món đồ sứ này trị giá gần một tỷ, bọn họ không chuẩn bị chu đáo cũng không được. Sau khi biết được nơi này sẽ dùng để tồ chức triển lãm những món đồ sứ này Tô Triệu Hoa đã tự mình dẫn người tới bố trí việc trang trí cho nơi này, chỉ việc này thôi cũng đủ thấy sự coi trọng của Trịnh Châu với lần triển lãm này.

-Những món đồ sứ này có quan hệ rất lớn với Lý Dương

Lưu Tuyết Tùng đột nhiên nói một câu, khi nhắc tới Lý Dương trong lòng ông còn có rất nhiều cảm xúc, lúc trước tên nhóc này khi ở buổi tiệc mừng thọ của ông còn rất ngượng ngùng, hiện tại không ngờ đã trở thành đối tượng mà ông phải ngưỡng mộ rồi.

Cho dù là vật phẩm sưu tầm hay năng lực thì trình độ của Lý Dương đều hơn hắn, đặc biệt là món Trường Sinh Bát kia càng làm cho ông thêm ngưỡng mộ.

Cái chén này khi còn có Vụ Ẩn Pháp hắn cũng đã thấy qua, lúc đó hắn chỉ xem nó là một cái chén men bình thường, không ngờ nó lại có lai lịch lớn như vậy, càng không ngờ nó là quốc bảo cao cấp làm cho mọi người rung động.

-Lý Dương?

Bạch Minh và Mao lão đều quay đầulại, cho dù là Liễu lão đang đảm nhận việc chỉ huy cũng vậy.

-Lưu lão, ngài cũng biết Lý Dương?

Bạch Minh hỏi, từ khi Lý Dương rời Bắc Kinh bọn họ chưa từng gặp lại, Bạch Minh lần này là tới Trịnh Châu là do Lý Dương có điện nói mình vừa vặn ở Trùng Khánh, hắn tới đây là muốn gặp lai Lý Dương một chút.

Khi biết ở đây có triển lãm đồ sứ, Bạch Minh liền lôi kéo Mao lão tới đây góp vui.

-Đúng vậy, thầy Bạch cũng quen Lý Dương hay sao?

Lưu Tuyết Tùng gật gật đầu, nói xong ông cười cười, Bạch Minh và Mao lão đều là chuyên gia cao cấp có thể tham gia hội giao lưu, Lý Dương lại tỏa sáng ở lần giao lưu này, hiện nay những chuyên gia cao cấp trong nước có rất ít người không biết Lý Dương.

-Lưu lão, vừa rồi ngài nói những món đồ sứ này có quan hệ rất lớn với Lý Dương, chẳng lẽ thứ này là do Lý Dương phát hiện ra?

Bạch Minh vội hỏi một câu, Mao lão cũng đi tới tò mò nhìn Lưu Tuyết Tùng, Liễu lão cũng dựng lỗ tai lên chờ nghe Lưu Tuyết Tùng giải thích.

-Chuyện này để cho Triệu lão nói là thích hợp nhất

Lưu Tuyết Tùng cười lắc đầu, Bạch Minh và Mao lão lập tức nhìn về phía Triệu lão.

Triệu lão là ngôi sao sáng torng giới đồ cổ Lật Thành, ở Minh Dương ông cũng có danh tiếng rất cao, nhưng so với chuyên gia nổi tiếng trong nước thì ông còn kém một ít, tính ra thì danh tiếng ông còn thua Lưu Tuyết Tùng chứ đừng nói là Lý Dương.

Dựa theo danh tiếng mà nói Lý Dương đã vượt xa Triệu lão, người ham mê đồ cổ và ngọc ở Lật Thành đã xem Lý Dương là tấm gương, trong lòng họ Lý Dương chính là kiêu ngạo của Lật Thành.

Ngẫm lại lúc trước chỉ là một tên nhóc không có chút thu hút, hiện tại danh tiếng đã vượt qua mình, Triệu lão lúc này cũng đang rất cảm thán.

Thở dài, Triệu lão từ từ nói ra chuyện ở cổ một, cổ mộ tuy không phải là Lý Dương phát hiện nhưng do đội thi công xây trường học của gia đình Lý Dương phát hiện, tính ra thì nó có không ít quan hệ với Lý Dương.

Hơn nữa, lúc phát hiện ra cổ mộ thì Lý Dương cũng có ở hiện trường, nói cổ mộ này có liên quan với Lý Dương cũng không sai.

Nghe Triệu lão nói xong, Bạch Minh và Mao lão nhìn nhau rồi cười lắc đầu.

Trách không được Lý Dương lại may mắn như vậy, thứ vận may này chính là trời sinh, xây dựng trường học mà cũng có thể phát hiện một ngôi cổ mộ rất có giá trị, thật không biết có chuyện gì không thể phát sinh trên người Lý Dương.

-Liễu lão, kết quả khảo chứng của những thứ này ra so?

Một lát sau, Bạch Minh đi tới chỗ Liễu lão hỏi một câu. Một tò cổ mộ nho nhỏ lại có nhiều đồ gốm như thế bên trong, cho dù là ai thì cũng tò mò về lai lịch của chúng.

- Đã có kết quả khảo chứng của những thứ này

Liễu lão gật gật đầu, chậm rãi nói:

-Chủ của ngôi mộ là một vị quan thời Càng Long tên Từ Lộ, trong sách sử cũng có nhắc tới người này, hắn là một vị quan nổi tiếng ở Cảnh Đức trấn, cả đời hắn rất yêu thích đồ sứ, tuy là quan nhưng hắn thường xuyên tới chỗ những công nhân trong lò nun để nói chuyện

Liễu lão nhìn những món đồ sứ này một chút rồi nói tiếp:

-Chúng ta đều biết Càng Long rất để ý tới đồ sứ, cho dù có một chút không đạt chất lượng cũng không được, hơn nữa khi đó Càn Long đã có thói quen là muốn đồ vật càng thêm tốt hơn cho nên mỗi lò nung chỉ có thể chừa lại hai món tốt nhất .

Tất cả mọi người gật gật đầu, thói quen này của Càng Long từ sớm đã được chứng minh, mấy vạn mảnh đồ sứ ở Cảnh Đức trấn chính là chứng cớ tốt nhất. Thời điểm dó mổi lò nun cho dù làm tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ như nhau thì cũng chỉ có thể giữ lại hai cái.

-Từ Lộ là một người rất yêu thích đồ sứ, hki nhìn thấy những thứ này vốn rất hoàn mỹ nhưng lại phải đập bỏ vì dư thừa nên rất đau lòng, cho nên hắn mới hợp tác với những đốc công nơi này vụn trộm giữ lại vài món. Lúc đó đây chính là tôi lớn cho nên Từ Lộ vẫn giữ nó tới già mà không dám lấy ra

Liễu lão nói tới đây, trên cơ bản mọi người đã hiểu được, chỉ cần tìm được chủ nhân ngôi mộ thì có thể biết được nguồn gốc của lô đồ sứ rồi.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK