Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Cái gì, có từ thời kỳ sau?

Trịnh Khải Đạt vội tiến lên cẩn thận quan sát, thanh kiếm này sở dĩ có giá cao khi nó đầy đủ, nếu như thanh kiếm và viên ngọc không cùng một bộ thì giá sẽ giảm mạnh, tới lúc đó hắn sẽ lỗ lớn.

Hai người khách kia cũng tới xem nhưng đều không nhìn ra cái gì, mặt ngoài khối ngọc rất thuần khiết, không hề có dấu hiệu mới được thêm vào.

Mọi người ngẩn đầu lên tiếc nuối nhìn Lý Dương.

Tô Triển tuy không phải chuyên gia nhưng đã ở Quang Vinh bảo trai hơn mười năm nên cũng có nhãn lực nhất định, hắn thấy khối ngọc và thanh kiếm là một thể, hắn tự cho rằng dù sao thì nhãn lực của mình cũng hơn Lý Dương, Lý Dương bây giờ được bao nhiêu tuổi chứ.

-Nực cười, còn gì thì nói luôn đi? Cậu mới bao nhiêu tuổi, có tư cách gì mà mạnh miệng

Hầu lão căn bản không thèm nhìn, hắn đối với nhãn lực của mình rất tin tưởng, hơn nữa từ đầu hắn cũng không tin Lý Dương có thể lấy được chứng cứ gì ra. Cho nên khi Lý Dương vừa nói hắn lập tức nhạo bán Lý Dương ngay, theo hắn thì cái gọi là chứng cứ của Lý Dương là một thứ vô cùng buồn cười, căn bản không thể nào tin được.

Thái độ khinh thường của Hầu lão làm Lý Dương vô cùng tức giận, Lý Dương lạnh lùng nhìn hầu lão rồi từ trong túi tiền móc ra một vật, thứ này hắn mới có được từ hôm qua, không ngờ là hôm nay đã có thể dùng tới.

-Tôi có tư cách gì? Đây là tư cách của tôi, tôi thừa nhận ở phưng diện chữ cổ tôi không bằng ông nhưng ở phương diện cổ ngọc thì ông không thể nào so với tôi được

Lý Dương nói làm Hầu lão càng khó nhìn, hắn đã muốn bùn nổ rồi, giấy chứng nhận của Lý Dương hắn không thèm liếc nhìn một cái nào.

Tô Triển vội vàng cầm lấy tấm giấy xác nhận của Lý Dương, trong lòng thì đang tính toán làm thế nào để đuổi Lý Dương ra, hiện tại Lý Dương đã triệt để đắc tội Hầu lão, đặc biệt câu cuồi cùng có tính khiêu khích rất mạnh, Hầu lão có thể chịu được mới lạ.

-Lý tiên sinh, ách...

Tô Triển đang muốn nói gì với Lý Dương thì cả người giống như trúng tà đứng yên ở đó, ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

Thái độ của Tô Triển làm cho Trịnh Khải Đạt và hai người khách phòng bên hiếu kỳ tới gần xem thứ được ghi trong tờ giấy.

Ngay sau đó, Trịnh Khải Đạt cũng sửng sờ, sắc mặt cũng y như Tô Triển.

Hắn và Tô Triển khác nhau, hắn hiểu rất rõ Lý Dương, lần này là lần đầu Lý Dương đến Bắc Kinh, hơn nữa chỉ mới đến từ tối qua, từ khi nào hắn trở thành chuyên gia cổ ngọc của viện bảo tàng Cố Cung thế này?

Sắc mặt của hai người khách phòng bên cũng không khác là bao, hơn nữa họ còn sợ hãi liếc mắt nhìn Lý Dương một cái.

Thái độ của bốn người làm Hầu lão quan tâm, mấy tên nhân viên xung quanh đều tò mò nhưng họ không dám tiến lên xem nên chỉ có thể thầm đoán trong lòng mà thôi.

-Không có khả năng, điều này không thể xảy ra, nó nhất định là giả

Hầu lão rốt cục cũng thấy nội dung bên trong, hắn so với người khác còn khiếp sợ hơn.

Vui đùa gì thế, viên bảo tàng Cố Cung làm gì có một chuyên gia trẻ tuổi như thế? Huống chi chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung hắn biết gần như mọi người, că bản là không có ai như Lý Dương.

-Không ngờ cậu dám giả mạo giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung? Tô Triển, không thể để hắn đi, nhanh báo cảnh sát, tôi nghi ngờ người này có mục đích khác

Nét mặt của Hầu lão hung tợn hẳn lên, Tô Triển có chút sửng sốt rồi mất tự nhiên lui ra phía sau. Hắn lựa chọn tin tưởng Hầu lão, viện bảo tàng Cố Cung đều là những ông lão hơn bảy mươi, tuyệt đối không có người trẽ tuổi như Lý Dương vậy, hơn nữa bọn ở lầu ba của họ còn có một người là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung.

Ngay cả Trịnh Khải Đạt cũng nghi ngờ nhìn Ly Dương, hắn cũng nghi ngờ tấm giấy này là giả, cho dù Lý Dương thực sự có trình độ này nhưng hắn chưa bao giờ làm qua công việc của môt chuyên gia, đây lại là giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung, nó cũng không rẽ tiền như giấy chứng nhận của hiệp hội châu báu.

-Giấy chứng nhận của viện bảo tàng Cố Cung dễ tạo như vậy sao? Các người có thể nhìn kỹ xem nó có giả hay không, hoặc là trực tiếp tìm người kiểm tra cũng được, cho dù giấy chứng nhận có thể giả nhưng mã số trên đó hẵn là không thể giả tạo được phải không?

Lý Dương cười lạnh lắc đầu, giấy chứng nhận này là Hà lão đưa cho hắn, tuyệt đối không có khả năng giả tạo, hơn nữa công việc của chuyên gia Lý Dương quả thật là đã làm qua một lần.

-Lý tiên sinh đã nói vậy thì Hầu lão đừng vội tức giận, chờ tôi đi nghiệm chứng, một lát sẽ có kết quả ngay thôi mà

Tô Triển liên tục gật đầu, thái độ của Lý Dương làm cho hắn có chút hoài nghi, Lý Dương vô cùng tin tưởng vào mình, chẳng lẽ hắn thật sự là người của viện bảo tàng Cố Cung? Nhưng mà giấy chứng nhận này là thật hay giả thì hắn cũng không dám tự mình làm chủ, nếu là giả thì cùng lắm Lý Dương chỉ lên đồn công an một chuyến, nếu như nó mà là thật thì đắc tội với một chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung còn khó sống hơn đắc tội Hầu lão nhiều.

Tô Triển nói xong liền vội vả đi khỏi, nghiệm chứng kỳ thật rất dễ dàng, trên lầu ba có một chuyên gia cũa viện bảo tàng Cố Cung, tìm ông ta là biết ngay thôi.

-Lý Dương, nói thực đi, cậu thật sự có là chuyên gia hay không?

Tô Triển rời đi, Trịnh Khải Đạt liền lặng lẽ tới bên cạnh Lý Dương rồi nhỏ giọng hỏi, giấy chứng nhận kia cũng quá dọa người rồi, chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, là chuyên gia cấp quốc gia đó.

-Tôi cần giả mạo sao? Kỳ thật trước dó tôi cũng không biết, thứ này là Hà lão chuẩn bị cho tôi, tối hôm qua vừa mới tới tay

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu rồi trả lời, vừa nghe thứ này là do Hà lão chuẩn bị thì sắc mặt Trịnh Khải Đạt lập tức thay đổi, từ nghi ngờ liền chuyển sang tin tưởng. Đồng thời Trịnh Khải Đạt còn liếc nhìn Hầu lão một cái, nếu như biết trước Lý Dương còn có một thân phận như vậy thì hắn cần gì phải sợ Hầu lão, cái danh chuyên gia này của Lý Dương còn lợi hại hơn người tự phong là chuyên gia như Hầu lão nhiều.

Một hồi nữa phải đề nghị trách phạt Hầu lão khinh người quá dáng này mới được, hắn biết Quang Vinh Bảo Trai sẽ không dám đắc tội người của Cô Cung. Lý Dương có thân phận chuyên gia thì không khác gì người của viện bào tàng, đến lúc đó cho dù Lý Dương không truy cứu thì chỉ sợ người của viện bảo tàng Cố Cung cũng sẽ truy cứu.

Không đến năm phút đồng hồ, Tô Triển đã vội chạy trở vè, trên trán của Tô Triển còn đang lắm tắm mồ hôi, hắn quá khiếp sợ rồi, thân phận chuyên gia của Lý Dương không ngờ lại là thật. Lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu ra tên của lý Dương tại sao lại quen thuộc như vậy, trước đó không lâu chuyện Lý Dương tỏ sáng ở Nam Dương đã truyền tới Bắc Kinh, tin tức này Tô Triển cũng có nghe thấy.

-Thế nào?

Vẽ mặt của Tô Triển làm cho Hầu lão có một dự cảm xấu nên ông vội vàng hỏi, Tô Triển cũng không quay đầu lại trả lời mà tiếp tục đón tiếp một ông lão đi xuống.

-Liễu lão, sao ngài cũng xuống đây?

Nhìn thấy ông lão này, Hầu lão ngay lập tức cười nịn nọt rồi cúi đầu chào hỏi.

-Lão Hầu, sao ông lại ở đây?

Liễu lão kinh ngạc liếc mắt nhìn Hầu lão một cái, ông lão này cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đến đây chỉ là để gặp Lý Dương thôi.

-Một hồi nói tiếp

Liễu lão đột nhiên khoát tay rồi nhìn mấy người trước mặt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên người Lý Dương.

-Cậu chính là Lý Dương? Người đầu tiên nhận ra Tử Cương Ngọc bị làm giả? Đồ đệ của Hà lão?

Liễu lão cẩn thận đánh giá Lý Dương, chuyện viện bảo tàng Cố Cung xuất hiện một chuyên gia trẻ tuồi hắn cũng biết, hắn còn cùng vài người bạn thảo luận vài lần về Lý Dương. Nhưng mà Lý Dương có thể nhận ra được chiếc vòng Cương Ngọc là giả trong khi bọn họ không phát hiện ra, lại là đệ tử củaHà lão nên tuy bọn họ có nghi ngờ nhưng không có hành động gì, bọn họ chỉ muốn âm thầm tìm hiều xem người thanh niên này rốt cuộc là người như thế nào.

Cho nên, khi Tô Triển Tìm hắn để xác nhận thì hắn không cần thăm dò mã số mà trức tiếp chạy xuống tìm Lý Dương.

Sắc mặt của Hầu lão trong nháy mắt trắng bệch, việc Lý Dương nhận ra vòng giả Cương Ngọc không quan trọng, quan trọng là câu cuối cùng của Liễu lão.

Có thể được Liễu lão gọi là Hà lão thì chỉ có một , người này trong giới đồ cổ có danh tiếng rất lớn, hơn nữa còn có quyền thế tuyệt đối, nếu người thanh niên này thật sự là đồ đệ cũa Hà lão thì sẽ rất phiền phức.

Hai người khách hàng ở phòng bên cũng khiếp sợ nhìn Lý Dương, Hà lão là ai bọn họ không biết, nhưng mà chuyện vòng cổ giả Cương Ngọc bọn hắn lại biết. Chuyện này có thể là chuyện lớn nhất trong giới đồ cổ những năm gần đây, là người ham mê đồ cổ nên việc này bọn họ cũng đã nghe nói.

Chỉ là bọn hắn lại không ngờ người trẻ tuổi trước mặt này lại là diễn viên chính của việc đó, người gọi là Lý Dương này thật đáng sợ

-Chào ngài, tôi chính là Lý Dương

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời cũng hơi khom người chào, cảm giác mà Liễu lão mang cho Lý Dương rất khác so với Hầu lão, khuôn mặt đầy tang thương mang theo sự hiền lành của Liễu lão làm cho Lý Dương vừa nhìn thấy là biết ngay ông là một người đức cao vọng trọng.

-Tốt, thật sự là rất trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Lý Dương, cậu rất không tệ

Liễu lão mỉm cười gật gật đầu, tuổi tác của Lý Dương làm hắn rất giật mình, vốn nghe nói Lý Dương còn rất trẻ nhưng hắn vẫn cho là dù trẻ thế nào đi nữa thì cũng hơn ba mươi, không ngờ bộ dáng của Lý Dương chỉ là mới hơn ba mươi, người như vậy phần lớn vẫn còn đang học tập, ai mà ngờ lại có người làm tới chức chuyên gia như Lý Dương.

-Ngài quá khen, tôi chỉ mới vào nghề mà thôi, vẫn còn phài nhờ vào các bậc tiền bối chỉ dạy nhiều

Lý Dương vội vàng lắc đầu, lời hắn nói đều là bọn người Trịnh Khải Đạt trợn mắt nhìn hắn, đã là chuyên gia thì cũng bớt khiêm tốn lại một chút chứ, nêu cậu mà mới vào nghề thì bọn tôi là cái gì?

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK