-Băng Chủng, là Băng Chủng.
Trịnh Khải Đạt vui mừng ôm lấy Tư Mã Lâm lắc lắc, Tư Mã Lâm vui đến nổi mặt ửng đỏ, đừng nói là Phỉ Thúy băng chủng, trước đây đến phù dung chủng hắn cũng chưa giải được, thủy tinh chủng thì có giải được môt lần nhưng khổ nổi lại không phải của bản thân hắn.
-Anh Tư Mã, chúc mừng anh, là cao cấp Băng Chủng, xanh màu rau chân vịt, phất lớn rồi.
Lý Dương cũng bước đến, mỉm cười nhìn Tư Mã Lâm, khối đổ thạch này là do chính tay Tư Mã Lâm mua về, Lý Dương không hề giúp anh ta cái gì cả.
-Đúng , đúng, phất lớn rồi, phất lớn rồi.
Một người bình tĩnh như Tư Mã Lâm đến lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, mấy người trong tiếng hò hét điên cuồng lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, người ta nhìn thấy khối đổ thạch được cắt ra trên máy cắt đá mà lòng đầy ngưỡng mộ. Băng chủng, mà lại còn cao băng chủng nữa chứ, loại Phỉ Thúy cao cấp này ở giao dịch Bình Châu hiếm gặp lắm.
-Tư Mã, anh giải tiếp đi, tôi đi mua pháo.
Trịnh Khải Đạt nói xong liền quay người chạy đi, Tư Mã Lâm khựng người lại một lúc, hắn nhìn khối đổ thạch vừa giải mà thèm đến nóng mắt.
Bây giờ mua pháo thì cũng hơi sớm, vẫn chưa ai biết là bên trong đổ thạch có những gì, chỉ khi giải toàn bộ Phỉ Thúy ra thì mới xác định được giá trị của nó.
-Cứ để Trịnh Khải Đạt đi mua pháo đi, lần này nhất định không nhầm đâu.
Lý Dương bước hai bước đến cạnh Tư Mã Lâm nói nhỏ, Tư Mã Lâm lâng lâng trong niềm vui khôn tả.
-Đúng, Lý lão đệ nói không sai, nhất định là sẽ phất lớn, tôi tin là như vậy.
Tư Mã Lâm chợt quay lại gọi với một câu:
-Lão Trịnh, chọn loại pháo càng lớn càng tốt.
Tiếng gọi lớn của Tư Mã Lâm thu hút thêm vài người kéo đến xem nữa, chỉ một lúc mà đã có hơn mười mấy người đứng vây quanh máy giải thạch, người ta nhìn miếng Phỉ Thúy cao băng chủng vừa được giải chỉ chỉ trỏ trỏ, ai cũng đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tư Mã Lâm, có người còn thấy ghen tị với hắn nữa.
Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ thấy Miếng Phỉ Thúy này đã khoảng trên dưới ba trăm vạn rồi, nếu mà giải được nhiều Phỉ Thúy hơn nữa thì có khi lên đến nghìn vạn cũng chưa biết chừng.
Trịnh Khải Đạt đi mua pháo, Tư Mã Lâm cũng không ngồi chơi, hắn nhờ Lý Dương giúp một tay cùng cắt lớp vỏ đổ thạch, người ta nghe nói bên này giải ra Băng Chủng Phỉ Thúy thì kéo đến mỗi lúc một đông.
Chỉ một lúc sau, Trịnh Khải Đạt người thấm đẫm mồ hôi ôm một túi pháo chạy về, hình như đống pháo này cũng không nhẹ cho lắm.
-Mẹ nó, cái bọn gian thương này còn ghê hơn cả mình nữa, chừng này pháo mà dám lấy của mình 8 trăm tệ.
Trịnh Khải Đạt vừa chửi vừa lau mồ hôi, hắn nốc gần nữa chai nước khoáng, Lý Dương kinh ngạc nhìn đống pháo vừa mua về cười ha ha.
Giây pháo này đúng là không đến cái giá đó, nhưng ai bảo mình mua tại hiện trường chứ, những người ở đây chỉ có lúc phất lớn người ta mới đốt pháo thôi, họ đều là những người kiếm được ít nhất mấy trăm vạn, 8 trăm tệ một dây pháo thì có đáng là bao, người ta có khi một ngày không bán được một dây pháo nữa là.
-Ha ha, lão Trịnh, về tôi báo giá cho anh tám nghìn, đừng đứng đó trách móc nữa, mau lại đây giúp một tay đi.
Tư Mã Lâm mắt đeo kính, đầu vẫn không ngoảnh lại cười hi hi nói một câu, Trịnh Khải Đạt uống hết chai nước khoáng, lắc lắc cổ chạy đến chổ Mã Lâm, khối băng chủng lần này đã giúp cho công ty bán đấu giá của họ tăng thêm phần ảnh hưởng.
-Rầm rầm!
Một miếng vỏ được tách ra để lộ Phỉ Thúy ở bên trong, Tư Mã Lâm cứ thế há hốc miệng sung sướng.
-Chào ông, miếng Phỉ Thúy này…
Một người từ xa chạy đến, cẩn thận nhìn khối đổ thạch vừa được cắt định ra giá mua, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt thì ngây người ra một lúc.
-Lý tiên sinh, viên Phỉ Thúy này không bán đâu, ông chờ đến hôm bán đấu giá nhé.
Trịnh Khải Đạt vừa ngẩng đầu nhìn thấy người nói đã lập tức cười ha ha. Quả nhiên là Lý Thanh ở công ty Thiệu Thị. Tên này nắm bắt thông tin cũng nhanh đó chứ, người của các công ty châu báu khác vẫn chưa đến mà hắn đã đến rồi.
-Vâng, vâng, ngài yên tâm, đợt bán đấu giá lần này công ty chúng tôi nhất định không bỏ lỡ.
Lý Thanh cười khổ gật gật đầu, các công ty châu báu không chỉ mua đổ thạch tại các giao dịch nguyên thạch mà còn chăm chăm vào những người chơi đổ thạch giải được Phỉ Thúy, có hàng tốt dễ gì họ bỏ qua. Tại sàn giao dịch Bình Châu rất hiếm gặp thủy tinh chủng, tuy nhiên những Phỉ Thúy băng chủng phù dung chủng thì ngày nào cũng có, mua được cái nào hay cái đó.
Chỉ một lúc sau, người của An Thị và các công ty châu báu khác đã chạy đến, người xem thì mỗi lúc một đông, nhiều người nhìn thấy Trịnh Khải Đạt chạy đi mua pháo, có đốt pháo nhất định là trúng lớn rồi, không thu hút người ta mới lạ.
Người xem càng đông Tư Mã Lâm với Trịnh Khải Đạt càng khoái chí, đặc biệt là người của mấy công ty châu báu, hôm trước bị bọn họ làm cho xấu mặt một lần, có người còn tỏ ra nghi ngờ nữa chứ, hôm nay Tư Mã Lâm đã có cơ hội dội ngược chất vấn về phía bọn họ. Khoảng hơn mười phút sau, nửa miếng Phỉ Thúy còn lại đã được giải xong, chỉ riêng giá trị của nửa miếng ngọc này thôi cũng lên đến 6 trăm vạn rồi, lần này phất lớn là điều khỏi phải bàn cãi.
-Lý lão đệ, chúng ta đốt pháo thôi.
Trịnh Khải Đạt cười ha ha, hắn chưa đợi Tư Mã Lâm giải xong đã kéo Lý Dương đi đốt pháo rồi, mọi người vội tản ra dành cho bọn họ một khoảng đất trống lớn.
-Ầm ầm ầm ầm!
Tiếng pháo vui mừng nổ râm ran, át cả tiếng giải đá, nhìn thấy từng làn khói pháo bốc lên những người chơi đổ thạch cũng không kìm nổi ánh mắt ngưỡng mộ, họ cũng mong muốn có cơ hội được đốt pháo.
Tiếng pháo nổ càng thu hút thêm nhiều người đến xem hơn nữa, phía đằng xa cũng có rất nhiều người đang ngóng nhìn về phía này, lần này là lần đốt pháo thứ hai của buổi sáng hôm nay rồi, điều này cũng đồng nghĩa với việc là đã có hai người trúng lớn.
Tư Mã Lâm giải xong toàn bộ Phỉ Thúy thì người xem đã lên đến trăm người, người ta chăm chăm nhìn vào khối Phỉ Thúy Mã Lâm đang cầm trên tay, chúng có giá khoảng một nghìn một trăm vạn, đúng là trúng đậm rồi.
Con số trên một nghìn vạn làm không ít người nhìn Tư Mã Lâm với cặp mắt đố kỵ, tại sao người trúng lại không phải là bọn họ chứ?
Tư Mã Lâm trúng lớn càng làm cho những người chơi đổ thạch có thêm động lực, họ tranh nhau mua đổ thạch tại các khu vực lân cận, chỉ một lúc sau mà các máy giải đá ở đó đã bắt đầu hoạt động hết năng suất.
Sau khi Tư Mã Lâm giải xong, người ta thấy không có ai giải nữa liền ôm đổ thạch chạy tới định giải, thấy vậy Lý Dương vội vàng đặt khối đổ thạch của mình lên chiếm chổ, hắn có những năm khối đổ thạch cần giải, không nên phí thời gian nữa.
Có người giải rồi thì người khác đành phải đứng chờ thôi, một số người đã bỏ đi, tuy nhiên vẫn còn khoảng hai mươi người đang đứng xem, phần lớn đều là người của công ty châu báu, bọn họ hiếu kì nhìn chăm chăm vào Lý Dương.
Những người phụ trách mua Phỉ Thúy ở đây đều là người ở khu giải thạch phố Ngọc Khí, kể từ khi có sàn giao dịch này thì người ta không đến giải ở khu giải thạch nữa, hơn nữa máy giải đá đều được chuyển đến đây rồi thì người ta việc gì phải giải ở đó nữa.
Những người này đều đã nhìn thấy Lý Dương lập kì tích trong ngày đầu tiên khi hắn liên tục trúng lớn, hôm sau không có mặt Lý Dương thì mấy người Trịnh Khải Đạt rớt thê thảm, Lý Dương xuất hiện và không xuất hiện mang đến hai kết quả hoàn toàn trái ngược nhau, điều này làm cho hắn càng trở nên thần bí hơn.
Hôm nay Lý Dương lại xuất hiện, Tư Mã Lâm lại trúng lớn, điều này càng làm cho người ta hiếu kì hơn. Họ muốn xem Lý Dương sẽ lập nên được kì tích gì tiếp theo, vì vậy mặc dù biết số Phỉ Thúy Lý Dương giải được sẽ không bán nhưng họ vẫn bằng lòng đứng xem.
Chỉ tiếc là họ không biết rằng lần này họ đã đoán sai hoàn toàn, Tư Mã Lâm trúng lớn chẳng có liên quan gì đến Lý Dương cả, tất cả là nhờ vào trực giác của hắn.
Lý Dương đặt khối đổ thạch có thể giải được Phỉ Thúy Kim Ti Chủng lên trước, khối này có nhỏ hơn một chút, nhưng lại tốt hơn một chút.
Tư Mã Lâm đã đứng bên cạnh Lý Dương, còn Trịnh Khải Đạt đang gọi Lưu Cương cùng đi ra ngoài, ban quản Lý giao dịch nguyên thạch có một nơi cất giữ những sản phẩm quý giá, đem Phỉ Thúy đến đó cất trước rồi tính sau.
Máy cắt chầm chậm cắt vào bên trong đổ thạch, ai cũng hồi hộp đứng nhìn nó, đặc biệt là người của công ty châu báu, họ muốn biết người thanh niên đang đứng trước mặt có thể lập nên kỳ tích nữa không.
-Rầm rầm
Đổ thạch nhanh chóng bị Lý Dương cắt ra, Tư Mã Lâm phụ trách rửa sạch mặt cắt, những người đứng xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, trúng rồi, đúng là trúng lớn rồi.
-Cậu Lý, Kim Ti Chủng, lại trúng nữa rồi.
Tư Mã Lâm mừng rỡ kêu lên một tiếng, tuy nhiên không được hào hứng như lúc nãy, dù sao thì Kim Ti chủng cũng không thể sánh với Băng chủng được, hơn nữa miếng băng chủng lúc nãy là do chính tay Tư Mã Lâm giải được.
Lý Dương cười gật gật đầu, khuôn mặt có vẻ rất bình tĩnh, mấy khối đổ thạch của hắn đều trúng cả, miếng Kim Ti chủng này cũng chỉ thuộc loại bình thường thôi.
Phỉ Thúy Kim Ti Chủng tuy là không bằng với Băng Chủng nhưng nó cũng không phải là Phỉ Thúy tồi, nếu tính thêm số Phỉ Thúy giải được mấy ngày trước nữa thì đây đã là miếng Phỉ Thúy Kim Ti Chủng thứ sáu rồi. Mấy người bên công ty châu báu thì sắc mặt mỗi người một vẻ, Kim Ti Chủng như là có duyên với bọn họ vậy, lần nào cũng bị bọn họ giải trúng.
Lý Dương chẳng thèm để ý đến phản ứng của những người xung quanh, hắn tiếp tục công việc của mình, lưỡi dao của Lý Dương lần này không tách khối Phỉ Thúy ở bên trong ra, nó chỉ dừng lại bên mặt ngoài. Làm thế này không chỉ giữ được giá trị của Phỉ Thúy mà còn tiết kiệm được chút thời gian, đồng hồ đã chỉ sang con số 11, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, hắn không muốn ôm hết cả đống đổ thạch này về.
Lưỡi dao lại được ấn xuống một lần nữa, Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương lúc này đã trở về, Trịnh Khải Đạt vẫn đang còn thở hổn hển.
Biết được Lý Dương vừa giải được Kim Ti Chủng thì mặt vui hẳn ra, giao dịch nguyên thạch ngày đầu tiên bắt đầu mà họ đã giải được hai khối Phỉ Thúy tốt rồi, điều này càng làm cho họ tự tin hơn trong buổi bán đấu giá sắp tới.
-Phần phật
Lớp vỏ bị cắt thêm một miếng nữa, cũng giống như những lần cắt trước, Lý Dương không bao giờ cắt ở phần giữa.
-Đoàng đoàng đoàng đoàng
Từ phía xa chợt vọng lại tiếng pháo nổ, còn to hơn lúc nãy nữa, hơn nữa lại kéo dài một lúc rất lâu, đến Lý Dương cũng muốn chạy đến xem rốt cuộc họ đã giải được loại Phỉ Thúy gì.
Ba lần pháo nổ, ba lần trúng lớn, giao dịch Bình Châu đúng là mạnh hơn Nam Dương rất nhiều, chỉ trong một buổi sáng mà có những ba lần trúng lớn.
Không ít người chạy về phía có tiếng pháo nổ, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng giương mắt nhìn về phía đó, Tư Mã Lâm vẫn chưa phục, hắn tin rằng người trúng lớn lần này không thể bằng với Phỉ Thúy Băng chủng của hắn lúc nãy, chỉ là pháo người ta tốt, đốt được lâu thôi.
-o0o-