Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hình ảnh lập thể, những bộ phận của chụp đèn đã được phân giải ra, những tấm đồng của chụp đèn đều có một chút chồng lên nhau, sau khi chúng kết hợp lại sẽ có hiệu quả như một hình ảnh lập thể.

Lý Dương từ đầu cũng không có chú ý tới điểm này, trong hình ảnh lập thể xuất hiện một hình ảnh lập thể khác bị Lý Dương trùng hợp bỏ qua, cho tới khi hắn cẩn thận quan sát thì mới phát hiện có sự kỳ lạ trong đó.

-Lý tiên sinh, ngài định để tạm ở chỗ này hay là mang đi trong ngày hôm nay?

Làm xong vụ mua bán với Lý Dương và Trịnh Khải Đạt, chỉ tiêu mua bán của hắn trong ngày hôm nay đã tăng thêm hơn trăm vạn, đối với Tô Triển mà nói thì đây quả là thành tích không tệ. Lầu hai mổi thứ đều là đồ tốt, nhưng nó tiêu thụ lại không được tốt cho lắm, mỗi ngày chỉ bán được khoảng ba mươi vạn mà thôi, hôm nay chỉ thoáng một cái thì chỉ tiêu tiêu thụ của hắn đã bằng cả lầu hai ba ngày cộng lại, hắn không vui sao được.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu mỗi ngày mà bán ra những món đồ cổ có tổng trị giá tới mấy trăm mấy nghìn vạn thì cho dù là Quang Vinh Bảo Trai có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào có hàng để cung cấp cả.

-Hôm nay sẽ mang đi

Lý Dương vừa lòng cười cười, nếu như cái đèn cổ này thật sự là thứ mà Lý Dương nghĩ tới thì tám mươi vạn hắn tuyệt đối có lời.

-Tốt, tôi lập tức đóng gói cho ngài

Tô Triển lập tức gật đầu, khi quay đầu lại nhìn ra cửa thì hắn sửng sốt đứng ở đó vài giây rồi chạy ra cửa.

-Đường tổng, sao ngài lại đến đây?

Bên ngoài có một người trung niên đeo kính hơn năm mươi tuổi đang đứng, người này thoạt nhìn rất có uy nghiêm, khí thế trên người hắn thuộc loại người đã làm lãnh đạo lâu năm.

Trịnh Khải Đạt và Lý Dương đều nhìn về phía người này, Trịnh Khải Đạt sửng sốt một chút rồi vội vàng bước lên chào:

-Đường tổng, ngài khỏe

Người trung niên này gọi là Đường Xuân Vinh, người đứng đầu Quang Vinh Bảo Trai, Trịnh Khải Đạt nếu muốn mở công ty đấu giá thì phải tạo dựng quan hệ với Quang Vinh Bảo Trai, vì vậy hắn mới bước lên chào hỏi người này.

-Ông chủ Trịnh khỏe chứ

Đường Xuân Minh lập tức chào hỏi, khuôn mặt hơi cười cười nhưng ánh mắt lại đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn ngừng lại trên người Lý Dương. Vừa thấy Đường Xuân Minh như vậy Trịnh Khải Đạt lập tức hiểu ra mọi thứ, hắn lập tức mang Dường Xuân Minh tới chỗ Lý Dương.

-Đường tổng, tôi giới thiệu với ngài một chút, vị này chính là người hợp tác với tôi, chuyên gia Cổ Ngọc của viện bảo tàng Cố Cung-Lý Dương

Trịnh Khải Đạt trực tiếp đem cái chức chuyên gia của Lý Dương ra nói, hơn nữa khi nói còn vô cùng kiêu ngạo.

-Lý Dương, vị này chính là tổng giám đốc của Quang Vinh Bảo Trai-Đường tổng Đường Xuân Minh

Trịnh Khải Đạt vừa dứt lời, Đường Xuân Minh liền chủ động bước lên bắt tay Lý Dương, thái độ vô cùng nhiệt tình:

-Lý tiên sinh, nghe danh đã lâu, không ngờ hôm nay lại gặp được ngài, nếu biết ngài đến thì tôi đã nghênh đón rồi

Trịnh Khải Đạt và Tô Triển đều sửng sốt, Lý Dương tuy là chuyen gia của viện bảo tàng Cố Cung, nhưng mà Đường Xuân Minh dù sao cũng là danh nhân có tiếng, hắn cũng không kém bao nhiêu so với chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, huống chi hắn còn là ông chủ của Quang Vinh Bảo Trai, không ngờ hắn lại nhiệt tình với Lý Dương như vậy.

-Đường tổng, ngài quá khách khí, tôi chỉ cùng anh Trịnh tới lấy đồ, thuận tiện nhìn xem có thứ gì tốt để mang về mà thôi

Lý Dương cũng có chút sững sốt, hắn vội vàng trả lời, hắn có chút nghi ngờ về thái độ của Đường Xuân Minh, Dường Xuân Minh làm hắn có chút cảm giác cổ quái.

-Nghe nói ngài và chuyên gia của chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi xin đại diện cho Hầu lão xin lỗi ngài

Đường Xuân Minh cười khẽ lắc đầu, nhưng mà lời nói của hắn làm mọi người kinh ngạc, tuy Đường Xuân Minh nói là thay Hầu lão xin lỗi nhưng trên thực tế là thay Quang Vinh Bảo Trai xin lỗi, bọn họ không ngờ Lý Dương lại có mặt mũi lớn như vậy.

-Không, kỳ thật không có gì, vừa nảy chúng tôi chỉ tranh luận bình thường mà thôi, không cần giải thích, hơn nữa cũng không cần ngài phải đích thân tới giải thích

Lý Dương cuống quít xua tay, nếu như không phải Hầu lão nói chuyện khó nghe thì chuyện này quả thật chỉ là tranh luận bình thường trong giới đồ cổ mà thôi.

Tô Triển có chút trợn mắt há mồn, Đường Xuân Minh là cấp trên của cấp trên hắn, trong mắt hắn thì Đường Xuân Minh chính là một người cao tao tại thượng, hắn không ngờ là Đường Xuân Minh lại hạ mình xin lỗi Lý Dương, điều này thật sự làm cho hắn không hiểu nổi.

Kỳ thật bọn họ không biết là Đường Xuân Minh làm vậy là có nguyên nhân, nhưng mà nguyên nhân này thì sao này Lý Dương mới biết được.

Quang Vinh Bảo Trai rất lớn, nó không chỉ có tiệm đồ cổ mà còn có viện bảo tàng và một công ty đâu giá ở Bắc Kinh, Quang Vinh Bảo Trai chính là một torng những nhà bán đấu giá lớn ở Bắc Kinh.

Chuyện Cổ Ngọc bị làm giả lần trước có ảnh hưởng không ít tới Quan Vinh Bảo Trai, trên tay bọn họ có mấy viên ngọc cổ rất có giá trị nhưng không ai dám mua, Đường Xuân Minh biết lần này Hà lão phái Lý Dương tới chính là để giám định những miếng ngọc cổ đó. Lý Dương là người đầu tiên chứng minh được khối ngọc kia là giả, hơn nữa lại có Hà lão đảm bảo, mọi người chắc chắn sẽ tin tưởng, chờ sau khi lấy được giấy chứng minh từ Lý Dương thì việc bán những khối ngọc cổ này không còn khó khăn như trước nữa.

Cũng bởi vì thế hắn mới khách khí với Lý Dương như vậy.

Nhưng mà hắn khách khí còn vài nguyên nhân khác, Lý Dương còn rất trẽ mà đã có thành tựu như thế, giao hảo tốt với người này thì sau này rất có lợi, Dường Xuân Minh đã từng hỏi qua Liễu lão về Lý Dương, lúc đó Liễu lão đã khen Lý Dương không dứt miệng.

Thái độ tốt đã làm xong, không cần tiếp tục nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị người khác cho là ra vẻ.

-Lý tiên sinh, hôm nay tìm được bảo bối gì thế?

Ánh mắt của Đường Xuân Minh dừng trên tay Lý Dương, trên tay Lý Dương còn đang cầm giấy chứng nhận và hóa đơn của Quang Vinh Bão Trai, những thứ này Đường Xuân Minh biết rất rõ, chỉ là hắn không biết Lý Dương đã mua cái gì thôi.

-Cũng không có gì, một cây đèn mà thôi

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, nhưng mà trong lòng hắn thì rất đồng ý với cách nói của Đường Xuân Minh, cây đèn này quả thật là một món bảo bối.

-Đèn à, cho tôi xem thử

Đường Xuân Minh nói, Tô Triển ở một bên liền cầm cây đèn lại.

-Quả thật là một cây đèn tốt, có từ thời Minh, bảo tồn tốt như thế này quả thật là không dễ, khó nhất chính là thân đèn và chụp đèn là cùng một bộ, loại đồ vật này rất khó bảo tồn nguyên vẹn như vậy

Đường Xuân Minh vừa nói vừa gật đầu, hắn đối với những thứ mình bán vẫn có tin tưởng, cây đèn này nếu có lịch sử lâu thêm một chút, chế tác tinh xảo thêm một chút là có thể đưa lên lầu ba rồi, những thứ trên lầu ba hắn đều tự mình xem qua, chúng đều là những trân phẩm có giá trên mười vạn.

"Di "

Đường Xuân Minh vừa định đặt cây đèn xuống nhưng ngay lập tức sững sờ, hắn ngơ ngác nhìn chụp đèn, cuối cùng không ngờ lại không nhịn được đưa tay sờ thử.

-Những tấm đồng này có gì đó kỳ lạ

Đường Xuân Minh có chút kinh ngạc, từ đầu hắn chỉ nhìn những bộ phận khác nhưng lại bỏ qua chụp đèn, cho tới lúc này hắn mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, càng xem hắn càng kinh ngạc.

-Ai xem xét thứ này?

Đường Xuân Minh đột nhiên quay đầu lại hỏi Tô Triển.

-Là Hầu lão, ông ta xem xét xong rồi định giá tám mươi vạn

Tô Triển lập tức trả lời, lãnh đạo hỏi hắn không dám qua loa.

-Lý tiên sinh, vận may của ngài thật tốt

Đường Xuân Minh tiếc hận nói một câu, hắn đã nhìn ra chỗ kỳ lạ, chỉ mới nhìn một chút mà đã phát hiện, Lý Dương rất khâm phục Dường Xuân Minh, hắn phải dùng năng lực đặc thù nhìn rất lâu mới phát hiện được, Dường Xuân Minh thì chỉ mới nhìn qua một chút là phát hiện ngay, không hổ là ông chủ của Qung Vinh Bảo Trai.

Lý Dương cười khẽ rồi nói:

-Đường tổng quá khen, nhưng mà quả thật tôi rất may mắn, nếu để Đường tổng xem trước thì cây đèn này chỉ sợ là không dễ mua như vậy

Đường Xuân Minh có chút kinh ngạc rồi lập tức gật gật đầu, nói:

-Thì ra là Lý tiên sinh đã nhìn ra, khó trách Liễu lão lại khen ngợi ngài nhiều như vậy

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu mà không nói gì.

Lý Dương có thể nhận ra cây đèn này có kỳ lạ, Đường Xuân Minh quả thật là có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không thấy có gì không đúng, Lý Dương nếu không có chút tài năng thì cũng không thể làm được chức chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung. Tuy đồ gỗ không phải ngọc, nhưng ít nhiều cũng có chỗ giống nhau, Lý Dương giỏi trong lĩnh vực cổ ngọc thì những lĩnh vực khác cũng không kém quá nhiều.

Tô Triển và Trịnh Khải Đạt đều ngẩn người, hai người khách kia cũng vậy, bọn họ lúc thì nhìn Lý Dương, khi thì nhìn Đường Xuân Minh, cuối cùng lại cẩn thận nhìn cây đèn, nhưng mà nhìn một hồi bọn họ cũng không thấy cây đèn này có chỗ gì không đúng.

-Tiểu Tô, đi tìm hai cây nến tới đây, nhớ lây cây to một chút nhé

Đường Xuân Minh đột nhiên nói, Tô Triển sửng sốt một chút rồi vội chạy ra ngoài, đây chính là công tác mà ông chủ an bài, dù thế nào thì cũng không thể qua loa được.

Một lát sau Tô Triển cầm theo hai cây nến đỏ trở lại, bọn họ kinh doanh chính là đồ cổ nên những thứ này cũng không thiếu.

-Tiểu Tô, tắt hết đèn trong phòng đi

Đường Xuân Minh nói tiếp, Tô Triển lộ ra chút khó xử, nhưng mà vẫn kiên quyết làm theo mệnh lệnh của Đường Xuân Minh. Việc này cũng không phải là chuyện tốt, bên trong phòng đều là những bào bối có giá xa xỉ, nếu bị hỏng món nào thì hắn sẽ không gánh vác nổi, nhưng đây lại là mệnh lệnh của Đường Xuân Vinh, hắn không thể không làm theo.

Không bao lâu sau, đèn trong căn phòng đã được tắt, Đường Xuân Minh tự mình đóng cửa lại, căn phòng lập tức tối lại, nhưng mà cũng may là có thể thấy được những người xung quanh.

Đường Xuân Minh đưa ngọn đèn cho Lý Dương rồi nói:

-Lý tiên sinh, ngài đốt đèn đi, để cho chúng ta kiểm tra xem nó có phải là thứ đó hay không

-Tốt

Lý Dương lập tức nhận lấy ngọn nến, kỳ thật hắn cũng rất muốn kiểm tra một chút, Lý Dương trong hình ảnh lập thể có thể thấy được chổ kỳ lạ của ngọn đèn, nó rất có thể là Nguyệt Đăng đã thất truyền từ lâu, nếu thật sự là nó thì tám mươi vạn này rất có giá trị.

Lý Dương đặt ngọn đèn vào, căn phòng đã sáng lên rất nhiều, ngay sau đó, mọi người liền đứng đó há hốc mồm nhìn, ngay cả Lý Dương và Đường Xuân Minh cũng vô cùng rung động.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK