Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngài phải đi?

Quản lý Ngô ngẩng đầu kinh ngạc, sau hội đấu giá, rất nhiều người còn muốn khen ngợi hắn vài câu, để hắn có chút lâng lâng, cảm thấy địa vị của mình trong này tăng thêm không ít.

Lúc này Lý Dương đột nhiên muốn đi, làm quản lý Ngô chợt sửng sốt.

Đồng thời Lý Dương cũng là khách đến tham gia tiệc rượu, người khách đầu tiên sớm muốn bỏ đi.

- Tôi có chút không khỏe, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút!

Lý Dương gật đầu, Lâm Lang từ phía sau đi tới, cũng nói theo:

- Quản lý Ngô, cơ thể Lý tiên sinh quả thật không khỏe, tôi đưa ngài ấy về trước.

- Lý tiên sinh, nếu ngài không khỏe thì về sớm nghỉ ngơi, đợi bên này kết thúc, tôi sẽ đến thăm ngài!

Quản lý Ngô hơi do dự một chút, rồi lập tức gật đầu, y không biết tại sao Lý Dương không muốn ở lại chỗ này, nhưng ông lại rõ, lúc này tuyệt đối không thể kiên quyết giữ Lý Dương ở lại, ông cũng không có bất cứ lý do gì để giữ, càng huống hồ, hôm nay Lý Dương đã mua món đồ với giá rất cao, như vậy cũng đã đủ rồi.

- Cảm ơn quan tâm của quản lý Ngô, vậy chúng tôi đi trước!

Đích thân quản lý Ngô tiễn Lý Dương ra ngoài, bọn Lý Dương vừa đi không lâu, Cụ Đông Thành mang đồ triển lãm của y tới hội trường, chuyện Lý Dương đi được quản lý Ngô để lại sau nói, những đồ triển lãm này của Cụ Đông Thành trở thành tiêu điểm của ngày hôm nay, các đồng liêu trên thế giới đều giật mình khen ngợi, Cụ Đông Thành bắt đầu trở vào phòng khách, trước tiên liếc nhìn xung quanh, sau khi không tìm thấy bóng dáng của Lý Dương, còn hơi sửng sốt một chút, bảo bối triển lãm lần này có kiếm Truy Tinh, y còn muốn để chính mắt Lý Dương nhìn thấy kiếm Truy Tinh, sau đó để Lý Dương thưởng thức, nhân cơ hội đó tẩn cho Lý Dương một trận.

Từ khi biết Lý Dương có hứng thú đối với kiếm Truy Tinh, trong lòng y bắt đầu muốn lễ triển lãm trong hội tiệc rượu nhanh được bắt đầu, từng chiếc từng chiếc được bày ra, để rất nhiều khách không ngừng xem, không ngừng tán thưởng.

Ở phía trên, trong căn phòng cao cấp của khách sạn, Lâm Lang đang vây quanh cái tủ của Lý Dương mới vừa mua, xem tỉ mỉ mỗi một nơi, sau khi từ buổi tiệc rượu ra về, Lâm Lang theo Lý Dương về khách sạn của hắn, không nói gì, mãi tới khi nhân viên công tác đưa cái tủ đến, chậm rãi quan sát tỉ mỉ, Lâm Lang rất rõ, dưới con mắt nhà nghề của Lý Dương, đây không phải là món đồ thật sự tốt, hắn tuyệt đối sẽ không ra giá cao như vậy.

- Đây rõ ràng là cái tủ bình thường, là thời Cao Ly không sai, sớm nhất cũng không qua thời kỳ đầu Cao Ly, không thể lọt vào mắt của Lý đại nhân à?

Nhìn khoảng hai mươi phút, Lâm Lang mới lắc đầu mạnh, hỏi một câu nghi ngờ, tầm nhìn của Lâm Lang rất tốt, niên đại của cái tủ này có thể nhận ra từ một chỗ rất nhỏ, chính xác là thời kỳ đầu Cao Ly, qua quan sát bằng năng lực đặc biệt của Lý Dướng, đây đúng là món đồ thời kỳ đầu Cao Ly.

- Cái này tôi cũng không rõ, nhưng lúc tôi nhìn thấy nó, thì có cảm giác tim đập nhanh không tự nhiên, loại cảm giác này, từng có ở bát Trường Sinh.

Lý Dương nhẹ lắc đầu, Lâm Lang ngẩng đầu kinh ngạc:

- Cảm giác, chẳng phải anh nói là linh khí sau?

Lý Dương bất lực trợn tròn mắt

- Cảm nhận được linh khí món đồ này lan tỏa ra rồi, bất luận là gì, đều là một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác làm tim đập nhanh không tự nhiên.

Lý Dương cũng không ngờ, lý do tùy ý trước đây của hắn lại được Lâm Lang cho là thật, còn hỏi ra, làm Lý Dương không ngờ nhất chính là, Lâm Lang lại gật đầu theo rất nghiêm túc, lại nói:

- Cái cảm giác này, chắc là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết, những vận may này của anh không phải là đến không, tin đồn người có giác quan thứ sáu là người may mắn, xem ra anh là một trong số đó, đang nói, Lâm Lang còn nhìn Lý Dương ngưỡng mộ, sự rất ngưỡng mộ trong dáng vẻ nghiêm túc của y, lại làm Lý Dương dỡ khóc dỡ cười, không ngờ Lâm Lang cũng nói như vậy.

- Có thể chứ?

Lần này Lý Dương không có phản đối, Lâm Lang nghĩ thế này thì nghĩ thế ấy, dù sao trên bản thân mình chuyện này không phải xảy ra một lần, rất nhiều người sớm đã dự đoán qua như vậy rồi.

Vấn đề này ông cụ đã từng hỏi qua Lý Dương, Lý Dương cũng không trả lời như vậy, lúc đó ông cụ phân tích, nói không khác gì với Lâm Lang.

- Không phải không thể, là nhất định, nếu đã như vậy, cái tủ này tôi phải xem kỹ lại, Lâm Lang gật đầu khẳng định, nói xong lại vây quanh cái tủ, lần này y không chỉ xem, còn mở cái tủ ra, chui vào bên trong cái tủ xem, động tác của y, làm Lý Dương có chút khẽ động, chỗ dày nhất trong cái tủ này, có một kẹp giữa, cái kẹp giữa lúc nhìn đã thấy, sau đó phong kín ở bên trong, cho nên từ bên ngoài không nhận ra dấu tích gì.

Lịch sử của bảo kiếm này phải lâu hơn cái tủ đó, có thể là có người nào đó cố ý giấu gì đó trong này, Lý Dương cơ hồ có thể quả định, vì thanh kiếm này có văn tự của Tân La, hơn nữa không chỉ một chỗ, từ những văn tự này có thể thấy, đây tuyệt đối là đồ của hoàng thất thời Tân La, thậm chí là chí bảo hoàng thất, ở Trung Quốc, là Thượng Phương bảo kiếm, thậm chí còn quý hơn Thượng Phương bảo kiếm, giống như là kiếm Thiên Tùng Vân tượng trưng cho hoàng thất.

Mà thời đại Tân La, lại là vương triều trước đây của Cao Ly, giống như triều Minh và triều Thanh của Trung Quốc, lúc bạn ở triều Thanh, có Thượng Phương bảo kiếm của Đại Minh rêu rao khắp nơi, rất nhanh có thể bị mời vào nhà giam ăn cơm miễn phí, làm chuyện không tốt rất nhanh đến nhà giam, giải quyết tất cả phiền não, chế độ phong kiến của bán đảo Triều Tiên, còn tồi tệ hơn cả Trung Quốc, trong tình huống này, muốn bảo tồn bảo bối của triều đại trước, chỉ có thể là cất dấu, được dấu trong cái tủ này có khả năng rất lớn, đang suy nghĩ, Lý Dương nghe được tiếng “tùng tùng”, Lâm Lang đang xem quanh cái tủ, nhìn không ra vấn đề gì, cuối cùng gõ nhẹ lên cái tủ này, vừa gõ, vừa dừng lại lắng nghe âm thanh.

Con mắt của Lý Dương hơi có chút đờ ra, hắn đang nghĩ có thể dẫn dạy Lâm Lang không, để y phát hiện bảo bối trong này, như vậy chính mình thấp điệu một chút, tuy đồ là của mình mua, nhưng phát hiện bảo bối lại là Lâm Lang.

Thậm chí trước đây, Lý Dương hoàn toàn không biết trong tủ này có bảo bối, chỉ là có cảm giác.

Bây giờ Lý Dương không cần nghĩ nữa rồi, sự thông minh của Lâm Lang hơn sự tưởng tưởng của hắn, lúc này Lâm Lang đã tìm được điểm này, chỉ cần y gõ kỹ lại, nhất định sẽ gõ ra chỗ khác thường, dù sao chỗ trống có âm thanh phát ra rất khác chỗ dày đặc.

- Tùng tùng, hai âm thanh truyền lại, Lâm Lang hơi sửng sốt, gõ lại thêm mấy cái, trên mặt có có kinh hỉ.

- Lý Dương, Lý Dương, trong này có vấn đề, thật là có vấn đề! Nghe rõ mấy tiếng, Lâm Lang đột nhiên la lên, y đã có thể xác định, trong cái tủ này có một chỗ là trống không, chỉ có một khối nhỏ, còn được khoảng trống trực tiếp làm thành, nếu là bớt xén nguyên liệu, thì không thể một khối nhỏ thế này, nếu thật là thợ mộc làm, cũng sẽ không ai làm ra cái tủ có khoảng trống, cộng thêm lời nói của Lý Dương trước đó, lúc này Lâm Lang đã có một loại dự cảm.

Một dự cảm rất mãnh liệt, trong cái tủ này, nhất định chứa một bí mật khác, có thể, chính là cất dấu một bảo bối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK