Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần kiếm Trạm Lô, thần kiếm Ngư Tràng .

Hai cây thần binh vừa xuất hiện, căn phòng mấy trăm mét vuông phảng phất phát tán một không khí lạnh lẽo, mấy người vốn đang nói chuyện, cũng ngậm miệng lại .

Hai cây kiếm, một thanh sắc bén lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, một thanh khác nhìn như bình thường, nhưng mỗi khi nhìn qua, đều làm cho người ta có cảm giác kinh hãi khiếp đảm.

- Tại sao những hai cây thần kiếm , không phải là chỉ có Kiếm Trạm Lô sao!

Hoàng viện trưởng từ từ đứng lên , ánh mắt còn trừng thật to, thần kiếm Ngư Tràng bởi vì cùng phát hiện ra Thiên Tùng Vân Kiếm, đến nay cũng chưa công bố ra ngoài .

Lưu Cương cười cười, chỉ chỉ Kiếm Trạm Lô :

- Thần Kiếm Trạm Lô, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ kiếm, đứng thứ 2 trong thập đại danh kiếm trong lịch sử Trung quốc cổ đại, anh Lý mua được ử Trịnh Châu.

Lưu Cương rất tâm đắc cầm Kiếm Trạm Lô lên, trên xe đẩy còn có một hòn đá bốn cạnh, Lưu Cương cắt tựa như cắt đậu phụ.

Chỉ có tiếng va chạm nhỏ nhẹ hòn đá trực tiếp bị cắt thành hai nửa, cũng may sức khống chế của Lưu Cương tốt, nếu không xe đẩy phía dưới có thể có thể bị hắn cắt ra .

- Sắc bén quá vậy!

Tất cả những người nhìn thấy màn này cũng cũng hít một hơi khí lạnh, cho dù Hoàng viện trưởng, Tần lão và Bạch Minh đã thấy một lần, tất cả bọn họ đều phản ứng giống nhau.

- Đặc điểm lớn nhất của Kiếm Trạm Lô chính là vô cùng sắc bén, Âu Dã Tử tông sư không hổ là người thầy đúc kiếm nổi danh nhất trong lịch sử, hắn để lại cho chúng ta một thứ vô cùng quý báu!

Lưu Cương từ từ thu hồi Kiếm Trạm Lô, rất cảm thán nói một câu, đi theo lão gia tử và Lưu Cương thời gian dài như vậy, Lưu Cương cũng lây một chút , đối với loại văn hóa cổ đại huy hoàng này tự nhiên rất sùng bái .

Kiếm Trạm Lô bị đặt xuống , chỉ là một màn biểu diễn , sẽ khiến cho bất luận kẻ nào cũng không dám tiếp tục nhìn kiếm này .

Rất nhiều người trong lòng đều có một ý niệm như này: cắt tảng đá mà bén như vậy, cắt trên da thịt người vậy sẽ là cái gì?

Hà Kiệt cũng ngơ ngác nhìn Kiếm Trạm Lô trước mặt, Ngư Tràng Kiếm, Thiên Tùng Vân kiếm hắn đều thấy qua, bất quá so về độ sắc bén, hai cây kiếm này đều không thể so cùng Kiếm Trạm Lô , Kiếm Trạm Lô này mới thật sự là thần kiếm sắc bén nhất.

- San San, đó là tảng đá thật sao ? Nhất định không phải là làm từ đậu phụ đấy chứ?

Nha đầu Hà Hoan nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, lôi kéo cánh tay Hà San San mà hỏi, một kiếm này Lưu Cương cắt quá dễ dàng, đừng nói cô, ngay cả là những chuyên gia kia cũng có người hoài nghi tương tự.

- Nhất định là đá, ngươi cho rằng lão gia lạiđi đùa à?

Hà San San ra sức gật đầu, với sự sắc bén của thanh kiếm nầy cô cũng rất giật mình, thần kiếm sắc bén như thế, không sao miêu tả hết.

Kih mọi người đang nhìn chăm chú, Lưu Cương lại cầm lên một thanh kiếm khác:

- Thần kiếm Ngư Tràng, anh Lý tình cờ có được, cũng là một thanh kiếm trong thập đại danh kiếm Trung Quốc do Âu Dã Tử tông sư làm và rất đắc ý, kiếm Ngư Tràng không giống Kiếm Trạm Lô ánh sáng tỏa ra bốn phía, kiếm Ngư Tràng là thần kiếm ẩn trong bóng tối!

Lưu Cương lại từ từ nói, trên xe đẩy còn có một chậu nước, Lưu Cương trực tiếp bỏ thanh kiếm nhọn vào chậu nước, chỉ chốc lát cả thân kiếm liền tỏa ra một màu đỏ nhạt .

Rất nhiều người còn có vẻ không giải thích được, không hiểu Lưu Cương tại sao đem thần kiếm như vậy bỏ vào trong nước .

Khi tất cả mọi người đang suy đoán, nước từ thanh kiếm Ngư Tràng bắt đầu từ từ chảy ra phía ngoài, nước chảy xuống tựa hồ cũng mang theo chút màu đỏ nhạt, không phải là nước trong như trước đó.

- Này, đây là cái gì ?

Hoàng viện trưởng nói, Kiếm Trạm Lô hắn đã nhìn thấy, nhưng kiếm Ngư Tràng thì cũng là lần đầu tiên, cho tới bây giờ hắn cũng không có nhận được tin tức gì, cũng không biết thần kiếm Ngư Tràng cũng rơi vào trong tay Lý Dương.

Ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không biết, những người khác càng không cần phải nói .

Người thực sự thấy kiếm Ngư Tràng cũng chỉ có lão gia, Lý Dương, Lưu Cương và Hà Kiệt tất cả bốn người .

- Thanh kiếm chém giết!

Cách đó không xa Lương lão bật lên một câu , hắn vừa gọi như vậy, tất cả mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Bọn họ đều không ngốc, người ngốc cũng không thể có được thành tựu cao đến vậy.

Nhìn như động tác khuấy nước, giống như là món đồ chơi, nhưng trong đó ẩn chứa điều kinh khủng cũng là khó có thể tưởng tượng, lúc này khi mọi người nhìn dòng nước chảy xuống màu đỏ nhạt, đều có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Thanh kiếm nầy, phải giết bao nhiêu người, làm chảy máu của bao nhiêu người mới có thể làm được như vậy ? Đi qua nước trong cũng có thể nhuộm đỏ .

Thanh kiếm chém giết, đây mới thực là kiếm chém giết, lúc này cảm giác mà thanh Ngư Tràng mang cho mọi người còn sâu sắc hơn cả Trạm Lô.

Thanh Trạm Lô đại biểu chính là nhân đạo, mà Ngư Tràng lại là đại biểu của sát khí.

Một chậu nước , từ từ cũng dời đi đến khác trống không đích chậu bên trong , Lưu Cương lúc này mới đem Kiếm Ngư Trường lần nữa để xuống .

- Các vị tiền bối, thật ngại, hai cây thần kiếm này quá mức sắc bén , không có cách bảo vệ thích hợp nên cũng không tiện để cho mọi người quan sát khoảng cách gần, xin hãy tha lỗi!

Lưu Cương nhẹ giọng nói , rất nhiều người còn cũng gật đầu theo, kiếm trạm lô sắc bén như vậy, đến gần nó sợ rằng cũng sẽ thấy sợ, Ngư Tràng nhìn không sắc bén bằng Trạm Lô, nhưng sát khí của nó làm cho người ta cũng không dám đến gần , lúc này thật đúng là không ai tiến lên nhìn .

Lưu Cương từ từ đem hai cây thần kiếm đẩy đi ra ngoài, đây là món mà thời gian triển lãm ngắn nhất , cũng là duy nhất một lần không ai tiến lên thưởng thức khoảng cách gần.

Nhưng rung động mà hai cây thần kiếm này lưu lại cũng là không ít, cái này cùng với những vật phẩm sưu tầm ưu nhã nghe cảm động vừa rồi quả thật bất đồng , mỗi người đều cảm nhận được sự bén nhọn của hai cây kiếm này.

Hai cây kiếm bén nhọn, cũng đại biểu sự sắc bén của Lý Dương, mỗi người cũng đều nhớ đến địa vị của Lý Dương, tương lai trong giới sưu tầm, Lý Dương tuyệt đối có một vị trí, hơn nữa còn là vị trí rất cao, thậm chí sẽ là nhân vật quan trọng.

Mỗi người đều không tự nhiên ngồi thẳng người, đầu cũng trở nên yên lặng hơn.

Trong lòng Khổng lão khẽ thở dài một cái, đời này hắn chắc chắn là sẽ không dám tranh giành với Lý Dương.

Lúc này Lỗ Huyên lại chăm chú nhìn chằm chằm cửa chính, không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng trong mắt của cô cũng không có bất kỳ sợ hãi gì, chỉ có tia ghen tỵ thật sâu.

- Ba, cốc dạ quang của chúng ta nên xuất hiện rồi nhỉ?

Lỗ Huyên đột nhiên hỏi một câu , Khổng lão kinh ngạc nhìn cô, không nhịn được gật đầu theo.

Đúng vậy, cốc dạ quang cũng nên xuất hiện, còn có nhiều bảo bối tốt như vậy, còn nữa thì, vậy cũng thật là không còn thiên lý nữa, tại sao nhiều đồ tốt như vậy cũng đều chạy đến trong tay Lý Dương được chứ?

- Cốc dạ quang cũng sắp rồi, nhưng còn có một món đồ chưa thấy xuất hiện!

Lương lão nhàn nhạt nói, còn nhìn Lỗ Huyên một cái .

Với sự khôn khéo của Lương lão, tự nhiên nghe được sự ghen tỵ trong lời nói của Lỗ Huyên, đáng tiếc lúc này hắn không cách nào nhắc nhở được, sau hai lần Lỗ Huyên bị lừa gạt về tình cảm, có một số việc liền thấy cực đoan một chút .

- Thứ gì ?

Lỗ Huyên quay đầu lại, lập tức hỏi .

- Ngô Đạo Tử, Thủy Trung Họa

Lương lão từ từ nói một câu, Lưu Cương lại đẩy xe từ bên ngoài đi tới , đây là món thứ mười hai trong triển lãm hôm nay của Lý Dương.

Vật phẩm Lý Dương sưu tầm, mỗi món một đặc sắc, một món so một món khó được, lần này xe đẩy vừa tiến đến , mọi người cũng không nhịn được ngồi thẳng người , ngay cả mấy con em Hà gia cũng không ngoại lệ .

- Ngô Đạo Tử, Thủy Trung Họa.

Lỗ Huyên lẳng lặng nhìn Lương lão, chuyện bức vẽ này của Lý Dương đã sớm truyền ra trong giới sưu tầm trong nước, đáng tiếc thời gian cũng không lâu, cô cũng chưa nghe nói qua , còn không biết trên tay Lý Dương có một món sưu tầm tốt như vậy.

Lần này sau khi xe đẩy đẩy tới đây, không ai muốn suy đoán rốt cuộc phía dưới che đậy là bảo bối gì nữa, mọi người có chăng, chỉ là tò mò .

Tò mò món này sẽ là bảo bối gì, có phải lại sẽ xuất hiện món quốc bảo thần khí hay không, để cho mọi người mở rộng nhãn giới ra.

Lưu Cương không có để cho mọi người hiếu kỳ bao lâu , rất nhanh mở tấm vải đỏ .

Lần này xuất hiện, đồng dạng là hai món đồ , một hộp gỗ kỳ quái, còn có một khối mười hai tượng đá .

- Ba, cái hộp này không phải là từ nhà cũ của mình tìm được đó sao ?

Nhìn thấy cái hộp gỗ này, Lý Thành hơi sửng sốt, lại vội vàng nói với Lý Quân Sơn bên cạnh, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn Lý Dương.

- Đúng, chính là từ nhà cũ của chúng ta tìm được đó, đây cũng là món bảo bối!

Lý Dương gật đầu cười, cái hộp này giá trị hoặc giả không cao, nhưng lợi ích nó mang cho Lý Dương cũng rất to lớn, không có nó, Lý Dương lại không thể có được thần kiếm Ngư Tràng, cùng với Thiên Tùng Vân Kiếm .

- Thì ra là nhà chúng ta cũng có bảo bối!

Lý Thành hắc hắc cười một tiếng, rất là kiêu ngạo vì bảo bối nhà mình xuất hiện ở nơi này, thật ra thì mới vừa rồi bảo bối được triển lãm cũng là của Lý Dương, nhưng những bảo bối này quá thần kỳ, khiến cho trong lòng Lý Thành không có bất kỳ suy tưởng , căn bản không dám nghĩ tới sẽ là đồ của nhà mình.

Bây giờ nhìn thấy cái hộp này, bởi vì đó không phải lần đầu tiên thấy, cho nên có một loại cảm nhận thân thiết.

- Chỗ của chúng tôi bảo bối nhiều!

Lý Dương cũng cười cười, bên kia Lưu Cương đã bắt đầu giới thiệu:

- Đây là cha của anh Lý tìm được bốn hộp máy chụp hình vô cùng phức tạp, số lượng được lưu truyền cũng không nhiều, nghiêm khắc mà nói chính là bảo bối tổ truyền nhà họ Lý.

Lời của Lưu Cương để cho nụ cười trên miệng Lý Thành lớn hơn, trên mặt Lý Quân Sơn cũng có chút kích động, đây chính là món hàng thật giá trị, bảo bối lưu truyền trong nhà mình.

Rất nhiều người nghe nói qua về hộp chụp hình, cũng có một số người thấy tận mắt, tất cả mọi người yên lặng gật đầu, Lưu Cương đem hộp chụp hình đó cầm lên rồi lại đặt ở đó , sau đó lại cầm lên mười hai tượng đá kia.

Khóe miệng đường tổng còn mang theo một nụ cười, hắn không ngờ tượng đá Lý Dương mua ở Vinh Bảo Trai cũng lấy ra triển lãm, so sánh với những vật phẩm trước đó, mấy bức tượng đá này quả thật không thế nào sánh bằng, chắc là vật phẩm Lý Dương sưu tầm được không nhiều lắm, cố ý lấy cho đủ số.

Cho dù như thế, trong lòng Đường tổng cũng có một chút kiêu ngạo, đây là đồ bọn họ bán ở Vinh Bảo Trai, cùng những bảo bối kia đặt chung mộtt chỗ, chẳng phải cũng muốn nói đồ của Vinh Bảo Trai tốt hay sao.

- Bức tuợng mười hai sinh tiếu này , là anh Lý mua được ở Vinh Bảo Trai, hộp chụp hình đã rất hiếm thấy , thạch điêu thì càng hiếm thấy hơn, trước mắt chúng ta biết, đây là thạch điêu duy nhất.

Nụ cừoi trên mặt Đường tổng từ từ cứng ngắc ở đó, từ từ đứng lên, không dám tin tưởng nhìn bức tượng trên tay Lưu Cương.

- Chờ … chờ một chút, cậu nói, đây là tượng thạch điêu của máy chụp hình?

Đường tổng nhìn chằm chằm mắt mở to, không nhịn được hỏi một câu, Lưu Cương mỉm cười gật đầu, tay trên tượng đá bắt đầu chuyển động:

- Đây chính là thạch điêu của máy chụp hình, tương đương với một hộp máy chụp hình, nhưng bởi vì nguyên nhân lập thể, mức độ phức tạp cũng là vô cùng cao!

Lưu Cương vừa nói vừa theo phương pháp mà trước đó Lý Dương dạy cho hắn thay đổi vị trí mười hai sinh tiếu, nhìn tượng đá không ngừng biến đổi, ánh mắt Đường tổng lần nữa trợn to hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK