Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Minh nói xong, lại cảm kích nhìn Lý Dương.

Không có Lý Dương giúp, hắn sẽ không biết phải làm gì, dựa vào mấy người ít ỏi của bảo tàng, thêm hắn và Tiêu Nham hai thầy trò, thì không chết vì mệt, cũng có người tàn phế.

Đâu được như bây giờ, có công ty bảo vệ hỗ trợ, ngoài hội trường đều giao cho bọn họ xử lý, còn mình thì chuyên tâm tiếp đãi khách quan trọng và chăm sóc tốt những bảo bối bên trong hội trường, nói không hết sự thích thú.

Hắn cũng biết lai lịch những bảo bối của Lý Dương, nếu kể lại những chuyện đó, thật dúng là thế mạnh của hắn.

Lý Dương có chút dở khóc dở cười, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lại hỏi:

- Bạch đại ca, tôi muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nơi này của anh sẽ không phát triển theo hướng kinh doanh đồ cổ chứ?

- Bên ngoài?

Bạch Minh sửng sốt, lập tức giật mình, cười lớn nói:

- Những người bày bán hàng rong bên ngoài, cũng có quan hệ rất lớn với cậu đấy!

- Với tôi?

Lý Dương kinh ngạc nhìn Bạch Minh, còn vươn ra ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, những người bán hàng rong hắn chẳng biết ai, hơn nữa hắn vừa rồi cũng chú ý, những người này bán đồ cổ thì hàng giả chiếm đa số, bản thân mình chưa bao giờ có những người bạn như vậy.

- Đúng, chính vì cậu, bọn họ mới đến !

Bạch Minh gật đầu lia lịa, trên mặt còn mang theo một nụ cười bí hiểm, Lý Dương thì hoàn toàn mờ mịt, hoàn toàn không hiểu gì.

- Bạch đại ca, anh nói rõ ràng chút được không, tôi không hiểu gì!

Lý Dương bất đắc dĩ sờ soạng lên mũi, đồ cổ mà những người đó bán đã khiến cho hắn có chút hiếu kỳ, không ngờ còn có quan hệ với mình, lúc này Bạch Minh không giải thích rõ ràng, Lý Dương chỉ sợ sẽ ngủ không yên.

- Kỳ thật rất đơn giản, ngày hôm qua không phải có rất nhiều khách đến đây sao, ngoài một số người trong giới sưu tầm, đại bộ phận đều là đến góp vui, chính là đến xem sự thần kỳ của những bảo bối.

Bạch Minh cười hắc hắc, chậm rãi giải thích ra nguyên nhân.

Những người bán hàng rong đó, tới nơi này thật đúng là có quan hệ với Lý Dương, ngày hôm qua đến thưởng thức những bảo bối này, vô luận là du khách bình thường hay là những người trong ngành hiểu chút ít, đều không ngừng hâm mộ Lý Dương.

Nhìn thấy Lý Dương có nhiều bảo bối như vậy, ngay cả Hoàng viện trưởng bọn họ cũng động lòng, đừng nói là những du khách bình thường.

Bọn hắn hâm mộ, đỏ mắt ghen tỵ, nhưng không có cách nào, bảo vệ nơi này vô cùng nghiêm. Ngoài bảo vệ của Lý Dương và những bảo vệ hắn mời từ bên ngoài, Cục an ninh quốc gia cũng để mắt tới, cũng có thể nói, coi như lượng lớn phần tử khủng bố lại đây, cũng không thể cướp đi bảo bối ở trong này.

Đương nhiên, các du khách bình thường cũng không biết điểm ấy, huống hồ bọn họ cũng không dám đi làm như vậy.

Trong lòng không dám, nhưng ánh mắt thật sự rất khó chịu, không có cách nào, vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể dựa vào vận may của mình đi tìm bảo bối.

Ngày hôm qua, những vị khách đến xem trở về, như ong vỡ tổ đều chạy về các trung tâm kinh doanh đồ cổ tại Bắc Kinh, trong đó có tám phần trong số những người trên đều đã đến Phan Gia Viên.

Dù sao bức tranh Thủy Trung Họa thần kỳ của Lý Dương cũng là mua được từ Phan Gia Viên.

Trong viện bảo tàng, từ ngày hôm qua bắt đầu thêm các bản thuyết minh sơ lược về bảo bối ngay phía dưới, cũng tiện cho các vị khách tìm hiểu về những bảo bối này.

Mấy ngàn người đột nhiên tràn vào Phan Gia Viên, đối nơi đó cũng có một chút chấn động, mấu chốt nhất chính là, những người này phần lớn đều có mua đồ, có nhiều người còn mua không ít.

Điều này khiến các ông chủ kinh doanh đồ cổ kinh ngạc.

Bình thường bọn họ tiếp đãi không ít người mỗi ngày, nhưng đại bộ phận đều là chỉ xem không mua, hoặc là xem nhiều mua ít, đây cũng là thường tình trong kinh doanh đồ cổ, hiện tại khách hàng càng ngày càng lý trí.

Chuyện giống ngày hôm qua, khách đến xem đại bộ phận đều mua đồ, hơn nữa mua nhiều mà lại vô cùng sảng khoái, thì không mấy khi xảy ra.

Những ông chủ này cũng không ngốc, bắt đầu nghe ngóng, rất nhanh biết được chuyện nhà bảo tàng của Bạch Minh triển lãm một số lớn bảo bối, người thông minh lập tức hiểu được đây là một thời cơ kinh doanh, hôm nay đã có người chuyển cửa hàng đến bên này.

Bọn họ là mới vừa mới xuất hiện, hơn nữa người ở đây lại nhiều, thành phố cũng không quản hết, kết quả là như Lý Dương thấy.

Nghe xong Bạch Minh giải thích, Lý Dương cũng có chút dở khóc dở cười.

Con người đều có chút tâm lý điên cuồng, khi nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, lại biết đều là kiểm lậu mà có được, có rất ít người không động lòng, Lý Dương có thể kiểm lậu được nhiều bảo bối như vậy, một số người cũng sẽ nghĩ, biết đâu mình cũng có thể kiểm lậu được một món đồ.

Tâm lý này, không khống chế nổi sẽ lớn rất nhanh, lại càng không cần phải nói, trước mắt còn có nhiều bảo bối kích thích như vậy.

Giống như mua xổ số, anh thấy được người khác trúng thưởng, chính mình cũng nghĩ đi mua thử, trúng hay không cũng không có gì, dù sao cũng mất không đáng bao nhiêu.

Phần lớn các vị khách đều có tư tưởng này, chuyên mua các loại đồ nho nhỏ, không phải bảo bối, lưu trữ làm kỷ niệm, thật sự là bảo bối, thì có thể kiếm một con số nho nhỏ.

Vẻ mặt lại biến thành có chút nghiêm túc:

- Lý lão đệ, lực ảnh hưởng của cậu càng lúc càng lớn , kỳ thật triển lãm chất lượng tốt có thể kéo theo sự phát triển của nó, tôi tin tưởng, sau triển lãm lần này sẽ có thêm không ít người yêu thích sưu tầm !

Lý Dương lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Minh.

Bạch Minh nói cũng không sai, rất nhiều người yêu thích sưu tầm đều là nhìn thấy bảo bối của người khác, cũng sinh ra lòng yêu thích nên mới bước vào. Nếu triển lãm chất lượng tốt, đích xác có thể tăng thêm không ít người yêu thích sưu tầm.

Đây là một lẽ thường trong ngành kinh doanh, chẳng trách các bảo tàng và cửa hàng buôn bán đồ cổ đều nóng lên, điều này cũng không thể nói không bình thường.

Triển lãm lần này, ít nhất cũng có tác dụng xúc tiến rất tốt.

Điều này, cũng làm cho Lý Dương càng thêm kiên định quyết tâm mở bảo tàng của riêng mình, trên tay hắn nhiều bảo bối như vậy, so với chỉ để ở nhà tự mình thưởng thức, và lấy ra cho cộng đồng mọi người cùng thưởng thức, và cùng học tập, ý nghĩa tuyệt đối khác.

Những bảo bối này được triển lãm, mới có thể tạo được tác dụng như mong muốn, chính là chưa đến lúc Lý Dương xây dựng nhà bảo tàng, nhưng Lý Dương tin tưởng, chuyện này sẽ xảy ra trong một ngày không quá xa.

- Bạch đại ca, nơi này đã bình thường lại rồi, tôi ở đây cũng không còn việc gì, tôi nghĩ sẽ đi Phan Gia Viên một chuyến!

Qua một hồi, Lý Dương mới nhẹ giọng nói một câu.

Bắc Kinh tuyệt đối là nơi ngọn lửa sưu tầm nóng nhất, mấy cửa hàng đồ cổ cỡ lớn có thể ý thức rõ nhất chuyện này, nghe Bạch Minh nói như thế, Lý Dương đột nhiên nghĩ nên đến Phan Gia Viên xem một cái.

Chỗ đó, hắn đã thật lâu không tới, lại càng không cần phải nói, mình còn có việc kinh doanh tại nơi đó.

- Cũng tốt, nơi này có công ty bảo vệ hỗ trợ rồi, tôi cũng định như vậy!

Bạch Minh suy nghĩ, liền gật gật đầu.

Nơi này tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng không đến nỗi lộn xộn như ngày hôm qua, những người bên ngoài đó bị công an bắt đi, công việc của Bạch Minh thoải mái hơn rất nhiều.

Trong tình huống này hắn cũng không cần giữ Lý Dương ở lại hỗ trợ.

- Vậy có vấn đề gì, liên hệ ngay nhé!

Lý Dương lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, người ở phía ngoài còn đang tăng lên, có lẽ còn nhiều hơn người ngày hôm nay, căn cứ lời Bạch Minh, ngày hôm nay vé vào cửa cũng đã bán được hơn bốn nghìn vé, ngay cả vé ngày mai và ngày mốt cũng bán hơn ba nghìn, ba ngày cuối cùng này, tổng số khách đột phá một vạn năm ngàn người là không thành vấn đề.

Nếu như có thể tiếp tục bảo trì độ nóng, còn có thể đạt tới hai vạn lượt người.

Hai vạn lượt người cộng thêm hơn năm ngàn người một ngày trước, chính là hơn hai vạn năm ngàn lượt người, đối với bảo tàng cỡ nhỏ như Bạch Minh mà nói, tuyệt đối là một kỷ lục.

Con số này, có thể sánh bằng và thậm chí nhiều hơn lượt khách một năm của bảo tàng.

Đồ triển lãm của bảo tàng này vẫn hết sức bình thường, Lý Dương và Triệu Vĩnh bọn họ đã quan sát. Mấy ngày nay Triệu vĩnh cũng rất vất vả, bọn hắn phải chịu trách nhiệm sự an toàn của nhiều bảo bối như vậy, một chút cũng không dám khinh thường.

Cùng Triệu vĩnh bọn họ hàn huyên một hồi, Lý Dương rời nhà bảo tàng. Triệu Vĩnh bọn họ cũng sẽ có thêm một phần tiền thưởng ngoài tiền lương, nhưng số tiền kia Lý Dương không nói cho bọn họ biết, đến lúc trả lương thì trực tiếp đánh vào thẻ của họ là được.

Ngoài tiền, Lý Dương còn chuẩn bị cho bọn họ, mỗi người một phần quà, những món quà này quý trọng hơn nếu so với tiền tài.

Phan Gia Viên là một trong những nơi mà Lý Dương đi qua nhiều nhất ở Bắc Kinh, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn cũng rất lâu chưa từng tới nơi này.

Nơi này còn có bạn của hắn – ông chủ Ngưu, cùng với cửa hàng đồ cổ hoàn toàn thuộc về hắn, đáng tiếc hắn làm ông chủ thực vô trách nhiệm, sau khi mua lại cửa hàng đồ cổ hắn lại không quản lý nó được một ngày.

Với thân phận Lý Dương hiện giờ, kỳ thật hắn không cần quản lý, cửa hàng này cũng có thể hoạt động đi xuống tốt.

Hôm nay không phải cuối tuần, người ở Phan Gia Viên cũng không coi là nhiều, nhưng hàng vỉa hè cũng không thiếu, có lẽ là chịu một chút ảnh hưởng từ bảo tàng của Bạch Minh, ngày hôm qua không ít ông chủ cũng đã nhận được tin tức.

Khu bày hàng vỉa hè cũng không nhiều đồ lắm, nhưng họ bán cũng không đắt, nếu coi như đó là hàng mỹ nghệ mua về trang trí cũng không sao, đây cũng là nguyên nhân việc Lý Dương của họ có thể tồn tại.

Ít nhất trong lòng bọn họ còn không quá đen tối.

Đi qua khu hàng vỉa hè, đi không bao xa là đến cửa hàng của ông chủ Ngưu, rất xa có thể thấy trong cửa hàng có không ít người, hiện giờ địa vị của cửa hàng ông chủ Ngưu tại Phan Gia Viên tuyệt đối là đệ nhất.

Ngoài việc ông chủ Ngưu này kinh doanh thành thật, quan hệ ông ta và Lý Dương cũng là một trong những nguyên nhân việc Lý Dương của ông ta tốt hơn.

Hiện giờ Phan Gia Viên này, không ai không biết ông chủ Ngưu và ngọc thánh Lý Dương là bạn tốt, lúc trước, khi ông chủ Ngưu gặp khó khăn, chính là Lý Dương đến giúp, hoàn toàn giải quyết xong vấn đề.

Còn nữa, Lý Dương vài lần ở chỗ ông chủ Ngưu giải thạch, còn giải được ngọc thiên nhiên, đây đều là chuyện người khác nói say sưa.

- Có đi chỗ ông chủ Ngưu không?

Vương Giai Giai kéo tay Lý Dương, mỉm cười hỏi một câu.

Cô biết quan hệ của Lý Dương và ông chủ Ngưu, không thể nói rõ là bạn rất tốt, nhưng tuyệt đối rất hợp tính, đặc biệt giữa hai người lại có hai cái dây ràng buộc.

- Đi!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, đến nơi đây, hắn thật đúng là vô cùng muốn gặp ông chủ Ngưu và con gái ông ta, cô bé tên Ngưu Linh.

Cũng không biết tiểu nha đầu kia hiện tại học tập thế nào, lúc trước thường quấn quít lấy Lý Dương, muốn bái hắn ta làm thầy.

Nhưng Lý Dương mà nhận thực sự thì tiểu nha đầu này cũng nổi danh , ngọc thánh Lý Dương, chính là người đứng đầu trong giới Phỉ Thúy, so với Phỉ Thúy Vương còn mạnh hơn.

Chuyện Lý Dương ở Myanmar đánh bại Phỉ Thúy Vương và Trác lão, đã sớm truyền vào quốc nội, những người từng quen Lý Dương, đều biết được tin tức này.

- Thanh kiếm này, cửa hàng chúng tôi không mua, đi chỗ khác đi!

Lý Dương mới vừa đi tới cửa cửa hàng, chợt nghe tiếng của con gái ông chủ Ngưu, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo chút mất hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK