Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dương nhìn Thường Phong một cái rồi lắc đầu nói tiếp:

-Hoa văn hình rắn và một phần màu trứng muối phối hợp với những thứ khác không tệ, hai thứ này phối hợp lại thì tỉ lệ ra cao cấp Phỉ Thúy rất lớn

Trong mắt Thường Phong hiện ra một tia khinh miệt, những thứ Lý Dương nói mọi người đều có thể nhìn ra, nếu Lý Dương mà chỉ có chút trình độ như thế thì hắn cũng có thể làm Ngọc Thánh rồi].

-Nhìn một chút những khe nứt này, mọi người có để ý hay không, tuy những khe nứt này rất khó thấy bên trong nhưng mọi người nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong có những hoa văn

Lý Dương vừa dứt lời thì ông chủ Ngưu vội vàng tới xem, Thường Thịnh và Thường Phong đều có chút sửng sốt, sắc mặt của Thường Phong có chút nghiêm túc, người trung niên kia thì kinh ngạc nhìn Lý Dương.

-Thật là có hoa văn, Lý tiên sinh, ngài chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra?

Ông chủ Ngưu kinh ngạc kêu lên, những vết nứt này rất nhỏ, lại xuất hiện trên phần có màu đen, không nhìn kỹ thì mọi người không thể nào nhìn ra.

Cái khe đã rất nhỏ, những ho văn bên trong thì càng khó nhìn thấy, ông chủ Ngưu căn cứ theo lời Lý Dương hơn nữa phai nhờ ánh sang mặt trời chiếu vào mới có thể nhìn thấy, Lý Dương vạy mà có thể tùy ý phát hiện, việc này làm cho hắn rất kinh ngạc.

Thường Thịnh và Thường Phong cũng có cảm giác này, những hoa văn bên trong khe nứt này lúc đầu bọn họ đều không có phát hiện, phải tới khi cao thủ mà bọn họ mới tới nói thì bọn họ mơi biết. Người cao thủ của bọn họ chính là người trung niên đang đứng bên cạnh, người này tuổi không lớn nhưng đã có hai mươi năm kinh nghiệm đổ thạch, có thể nói là kinh nghiệm rất phong phú.

-Lý tiên sinh thật sự làm cho tôi bội phục, lúc trước chúng tôi cũng không có phát hiện ra những hoa văn này

Người trung niên thở dài, hắn và hai anh em họ Thường không dám khinh thường Lý Dương nữa.

-Nếu các người tới bây giờ mới phát hiện chứng tỏ người bán khối nguyên thạch cũng không phát hiện, các người đã chiếm được tiện nghi

Lý Dương khẽ cười một tiếng, ba người đều gật đầu, trên mặt Bạch Minh có chút mờ mịt, Phỉ Thúy hắn còn biết chút ít chứ nguyên thạch thì hắn chẳng biết gì, khi nói tới chuyện này thì hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

-Lý Dương, tôi nhớ trên Phỉ Thúy mà xuất hiện thứ này thì là biểu hiện không tốt mới đúng, sao cậu lại nói là bọn họ chiếm được tiện nghi?

Mao lão đột nhiên hỏi một câu, Mao lão biết nhiều hơn Bạch Minh một chút, nhưng ông cũng không chơi đổ thạch nên khogn6 biết nhiều, thứ ông quan tâm chinh là cổ ngọc.

-Dưới tình huống bình thường thì là như vậy, hao văn có ảnh hưởng tới nguyên thạch, những kẽ nứt cũng vậy, nhưng mà hai thứ này xuất hiện cùng một chỗ thì lại khác, nếu như cùng xuất hiện một chỗ thì lại có trợ giúp cho khối nguyên thạch

Lý Dương mỉm cười giải thích, Bạch Minh còn có chút mờ mịt, có điều Mao lão thì đã hiểu được một ít, ông chủ Ngưu bên cạnh cũng đã hiểu ra.

Trong quá trình hình thành nguyên thạch, bề ngoài xuất hiện khe nứt rất có thể sẽ tạo thành sự hư tỗn cho khối nguyên thạch, khe nứt có lực xuyên thấu rất mạnh, ai cũng không biết những khe nứt này bên trong có bao nhiêu.

Hoa văn cũng giống như vậy, chỗ không giống là những hoa văn này phá hủy từng mảnh từng mảnh một, có thể nói là một cái phá hủy theo chiều dọc một cái phá hủy theo chiều ngang.

Khe nứt này xuất hiện không lâu thì bên trong xuất hiện những hoa văn, phá hư một ngang một dọc như thế nên không cái nào có thể tạo thành ảnh hưởng mà là trực tiếp giằng co như vậy, cuối cùng lục phá hoại biến mất.

Thứ này giống như là độc dược vậy, có thể dùng độc để trị độc, hai thứ này cũng giống như là hai loại độc giống như, hai thứ gặp nhau vừa lúc triệt tiêu nhau.

Những thứ này chỉ có nhân tài mới có thể hiểu được, Lưu Cương nghe mà chẳng hiểu cái gì, Bạch Minh mơ hồ, Mao lão thì cái hiểu cái không, chỉ có những người đổ thạch chân chính thì mới thật sự hiểu được thứ này.

Có điều Lý Dương có thể liếc mắt là nhận ra, còn phân tích chuẩn xác như vậy thì quả thật là lợi hại.

-Lý tiên sinh, lợi hại, theo Lý tiên sinh thì khối nguyên thạch này cuối cùng sẽ như thế nào?

Lần này người hỏi là Thường Thịnh, hắn cũng không có ý gì khác mà thật lòng hỏi Lý Dương. Khối nguyên thạch này chỉ mới cắt ra một phần Kim Ti Chủng, trước mắt xem ra là đổ thăng, nhưng mà cuối cùng thì bọn họ cũng không biết được, trong giới đổ thạch trước tăng sau thua lỗ có rất nhiều, họ cũng không dám chắc điều gì cả.

-Khối nguyên thạch này không tệ, có thể là Kim Ti Chùng, từ biều hiện bên ngoài thì khối Phỉ Thúy bên trong khá lớn. Các người giải đi, tôi đoán là khối Phỉ Thúy có giá ngoài bảy mươi vạn nhưng rất khó vượt qua 100 vạn, giá trị sẽ nằm trong khoảng 70-90 vạn

Lý Dương gật gật đầu, lời hắn nói rất tự tin, khối Phỉ Thúy bên trong có giá bao nhiêu hắn rât rõ.

Nói xong hắn quay đầu lại nhìn ông chủ Ngưu nói:

-Ông chủ Ngưu, hôm nay cảm ơn ông, sau này nếu có cơ hội thì tôi sẽ tới thăm ông, tôi có việc nên đi trước nhé

Mục đích của Lý Dương tới nơi này là để tẩy đi lớp sơn, hiện tại đã đạt được mục đích nên hắn không muốn tiếp tục ở đây nữa. Hắn nhớ rõ sự trợ giúp của ông chủ Ngưu, sau này nếu có cơ hội thì hắn sẽ chỉ điểm một chút cho Ngưu Linh, hiện tại trình độ của Lý Dương vẫn chưa đủ để chỉ cho cô bé.

-Lý tiên sinh quá khách khí rồi, sau này có cơ hội thì thường đến nhé

Ông chủ Ngưu cười lớn gật đầu, Lý Dương hôm nay tới đây đã là cho hắn mặt mũi rồi.

Nhìn theo bọn người Lý Dương rời đi Thường Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Dương quả nhiên lả lợi hại, không hỗ là Ngọc Thánh.

-Anh, chúng ta giải khối nguyên thạch này đi. Em cảm thấy khối Phỉ Thúy này sẽ có giá hơn trăm vạn chứ không phải như hắn nói

Thường Phong đột nhiên nói.

Thường Phong trên thực tế đã thừa nhận năng lực của Lý Dương, nhưng trong lòng lại còn một chút không phục nên phản bác lại câu nói của Lý Dương.

-Hôm nay chúng ta tới đây là để giải thạch, trước hết phải giải cho xong khối nguyên thạch này

Thường Thịnh gật gật gật đầu, hắn cũng có chút chờ mong việc giải khối nguyên thạch này, hắn rất muốn biết sự việc có giống như lời Lý Dương nói hay không.

Ba người tiếp tục giải thạch, ông chủ Ngưu sau khi trở về cũng đứng một bên nhìn, trong lòng hắn cũng rất tò mò không biết khối nguyên thạch này có giống như lời Lý Dương nói hay không.

Khối nguyên thạch không lớn, hai mươi phút sau thì đã giải xong, nhìn viên Phỉ Thúy bên trong, mọi người đều trừng to mắt, trên mặt người trung niên kia hiện ra dự không dám tin.

Viên Phỉ Thúy trước mắt này bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể biết được giá của nò chỉ khoảng 80 vạn, cái đó vá lời Lý Dương nói không có chút sai lệch nào, bảy mươi tới 90 vạn, giá của nó là 80 vạn.

-Hạ vô hư sĩ nổi danh*, hắn, mạnh hơn tôi nhiều lắm

*Một người đột nhiên xuất hiện rồi nổi danh

Người trung niên đột nhiên thở dài, hắn lắc mạnh đầu, trên mặt còn có chút cô đơn. Thời gian hắn tiếp xúc với đổ thạch lâu hơn Lý Dương nhiều, vậy mà lại bị một người trẻ tuổi vượt qua, trong lòng hắn tất nhiên là không thể thừa nhận.

-Thầy Liêu, ngài cũng đừng quá để ý, Lý Dương là thiên tài, trong cả nước chỉ có một, Bình Châu có nhiều chuyên gia như vậy cũng không so lại hắn, hắn có biểu hiện như vậy cũng là bình thường

Thường Thịnh vỗ vai người trung niên, vị cao thủ này cuối cùng cũng có một chút khôi phục, Thường Thịnh nói đúng, Bình Châu có nhiều chuyên gia như vậy mà cũng thua Lý Dương, hắn thua cũng là chuyện bình thường thôi.

Thường Phong nhìn ra ngoài cửa thật lâu nhưng không nói gì, không ai biết hắn đang nghỉ gì torng lòng cả

Sau khi rời khỏi Phan Gia Viên, Lý Dương liền tách ra với hani người Mao lão và Bạch Minh, khối đá này hắn rất thích, hắn thường xuyên đco sách, vừa lúc còn thiếu một cái chén giấy.

Nếu là Bạch Minh biết ý tưởng của Lý Dương chỉ sợ sẽ rất cảm thán, một thứ trị giá mấy nghìn vạn ai mà không cẩn thận che chở, Lý Dương thì lại chuẩn bị đem nó làm thành vật dụng hàng ngày.

Về đến nhà, Lý Dương lập tức gọi điện thoại cho Hà lão dem chuyện ngày hôm nay báo cáo một lần, lần này xem ra hắn đi đúng rồi, thu hoạch được một bức cổ họa lại thu được một khối Điền Hoàng Ngọc, có thể nói là thu hoạch vô củng lớn.

Cho dù là bức cổ họa hay Điền Hoàng Ngọc đều là thứ mà hiện giờ Lý Dương không có sưu tầm, từ từ, vật sưu tầm của hắn đã tăng lên, tương lai hắn còn có thể lập một viện bảo tàng tư nhân cũng không chừng.

Có điều yêu cầu của Lý Dương rất cao, hắn muốn làm thì phải làm cho tốt nhất, hắn muốn làm một cái viện bảo tang có thể làm cho mọi người khiếp sợ, hơn nữa còn có thể triễn lãm lưu động để cho càng thêm nhiều người biết. Nhưng mà bây giờ uốn đạt thành mục tiêu này thì còn lâu mới đủ.

Hai ngày này Lý Dương không có đi ra ngoài mà an tâm ở torng phòng đọc sách, không có việc gì thì thưởng thức những thứ của Hà lão sưu tầm, Hà lão sưu tập cả đời nên thứ tốt của ông nhiều hơn Lý Dương nhiều.

Ba ngày sau, Lý Dương nhận được một cuộc điện thoại làm hắn rất vui vẻ, bức cổ họa kia đã chữa trị rất tốt, Phương lão gọi điện thoại kêu Lý Dương qua.

Chỗ của Phương lão Lý Dương cũng không xa lạ, nó nằm ngay trong xưởng Ngọc Lưu Ly, kêu Lưu Cương, Lý Dương lập tức đi qua.

Phương lão từ trước tới nay đều sống ở nơi này, khi nhỏ ông thông qua người thân giới thiệu vào đây làm học viên, sau khi xuất sư thì dựa vào kinh nghiệm có được mở một tiệm nhỏ chuyên chữa trị tranh cổ, sau này về hưu nhường lại cho con cháu, có thể nói cả cuộc đời Phương lão đều gắn bó với nơi này.

Người giống như Phương lão có không ít, trong đó không thiếu những người đức cao vọng trọng như Phương lão.

Lý Dương rất nhanh đã tìm được cửa hàng của Phương lão, đây là môt cửa hàng bình thường, trng tiệm bán một số tranh cổ điển và tranh chữ hiện đại, từ mặt ngoài xem ra thì đây nhìn không hề giống như là nơi chuyện chữa trị tranh cổ.

Chỉ cần người tới đây lần đầu đều có suy nghĩ giống như của Lý Dương, căn tiệm này của Phương lão không hề nổi tiếng nhưng Phương gia chữa trị cổ họa căn bản là nhìn không ra một chút dấu vết nào.

Phương lão đang ở trong tiệm, đứng cùng một chỗ với Phương lão còn có hai người trung niên 4,5 mươi tuồi, ba người đang đánh giá một bức tranh trên quầy.

-Tiểu Lý, cậu đã đến rồi à, đến đây, nhìn xem nó thế nào?

Phương lão là người đầu tiên nhìn thấy Lý Dương, ông mỉm cười vẩy tây gọi Lý Dương lại, hai người turng niên kia đều vội vàng quay đầu lại tò mò nhìn Lý Dương.

-Phương lão, đây là bức tranh của tôi?

Nhìn thoáng qua, Lý Dương lập tức kinh ngạc kêu to, bức họa trước mắt này nhìn vô cùng xinh đẹp, sinh vật bên trong bức tranh rất sinh động, ngoại trừ nội dung bức tranh ra, Lý Dương nhìn không thấy bất cứ chỗ giống nào với bức tanh trước kia.

Hia người bên cạnh Phương lão đều sửng sốt rồi lập tức nhớ tới lời Phương lão nói nên cười khổ lắc đầu.

Lời này của Lý Dương nếu để cho người không biết nghe còn tưởng là bức tranh bị đánh tráo rồi đó chứ, có điều họ biết Lý Dương không hiểu việc chữa trị cổ họa cho nên mới nói như vậy.

-Đúng vậy, đây chính là bức tranh của cậu, tôi và vài người bạn đã xem qua, chúng tôi nhất trí cho rằng đây là bức Phúc Vĩnh Huy Triều Thần Đồ

Phương lão thở dài, trong giọng nói có một loại thỏa mãn, loại cổ họa đã thất truyền này nay lại xuất hiện làm cho ông rất vui vẻ, búc tranh này lại do ông chữa trị nên ông càng hài lòng hơn.

-Phương lão, thật sự rất cảm ơn ngài, nếu không phải ngài nói cho tôi biết thì tôi cũng không nghĩ là nó là bức tranh rách nát của tôi, việc này quả thật là quá thần kỳ

Nhìn bức cổ họa, Lý Dương hưng phấn kêu lên, hai người bên cạnh Phương lão cảm thấy ngạc nhiên.

Bức tranh rách nát, Lý Dương trong giới đồ cổ có thanh danh cao như thế soa lại nói câu này? Bức tranh cho dù là có rách nát hơn thì cũng là quốc bảo đó.

Có điều khi nghĩ tới bộ dạng lúc đầu của bức tranh, hai người lại tươi cười, lúc đó bức họa quả thật không tốt lắm. Bức tranh đã mốc meo, hơn nữa còn ố vàng, nếu ném nó trên đất chỉ sợ sẽ có ngươi cho nó là rác rưởi mà vứt đi.

-Ha ha, nếu chủ nhân cửa bức tranh mà nghe được lời đánh giá của cậu chắc là đã đội mồ sống dậy tìm cậu rồi đó

Phương lão ngửa đầu cười to một tiếng, trong tiếng cười còn mang theo sự vui thích, tự tay chữa trị một quốc bảo như thế nên tâm trạng của ông đang rất vui.

-Đúng rồi, tiểu Lý, lúc chữa trị cho bức họa tôi có đem một phần bức tranh đi xem xét, đây là báo cáo kiểm tra, kết quả kiểm tra kết luận đây là bức tranh thời Đường, hơn nữa còn là môt bức tranh rất không tệ

Phương lão lấy một văn kiện từ trong ngăn tủ ra đặt bên cạnh cổ họa. Lý Dương có chút sửng sốt, hắn không ngờ Phương lão không những chữa trị bức họa giúp hắn mà còn làm luôn cả báo cáo kiểm tra. Có phần báo cáo này lại có nhiều chuyên gia tán thành như vậy thì bức họa này không cần kiểm tra quá kỹ cũng đã có thể kết luận đây là tranh thật của Diêm Lập Bản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK