Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người vây tới ngày càng nhiều.

Bất kể là có được nghe qua hay nhìn thấy qua thì lúc này tất cả mọi người đều bị mê hoặc bởi sự thần kỳ của bức tranh.

- Quý vị không phải vội, cứ theo trình tự đến quan sát, buổi triển lãm hôm nay ai cũng có thể nhìn.

Sau một hồi bên cạnh xe đẩy có đến 40 người chen lấn xô đẩy để quan sát, phía ngoài cũng có nhiều người muốn vào xem khiến Lưu Cương không thể không lên tiếng nhắc.

Lời nói của Lưu Cương khiến mọi người trật tự hơn, hôm nay họ đều đến tham dự lễ đại thọ của Hà lão, không thể tự nhiên làm chuyện thất lễ thế này được, chủ nhân đã lên tiếng nếu tiếp tục thế này thì thật ngại.

Mặc dù vậy trong lòng nhiều người vẫn không muốn rời khỏi, sự thần kỳ của bức tranh tựa như trong mơ, nếu lần này không được xem thì không biết đến khi nào mới lại được nhìn thấy.

- Mỗi lần nhìn thấy, cảm giác thấy tâm hồn dao động.

Nhân vật trong nước bất động, Hoàng viện trưởng quấy xuống nước khiến cho cảnh vật bên trong di chuyển, rất xúc động.

Tần lão, Phương lão cùng Lương lão đều gật đầu, Bạch Minh thì không cần phải nói, nhìn thấy điều kỳ diệu ở bức tranh, Bạch Minh lại nghĩ đến chuyện đã từng cân nhắc bàn với Lý Dương về bức tranh này, về sau Lý Dương cứng rắn nên mới có được bảo bối như vậy.

Đám người dần dần tản ra, mọi người trở lại chỗ người, chờ đến lượt được thưởng thức.

- Anh, tất cả đều bị chặn, anh dẫn chúng em đi xem đi.

Hà Hoan đến bên Hà Kiệt kéo ống tay áo của anh, điều thần kỳ của bức tranh trong nước cô chưa từng thấy, đáng tiếc hiện tại cô không nhìn tới được.

- Đừng vội, đây là bảo bối của Lý Dương, muốn xem lúc nữa ta sẽ được xem, hiện tại cho khách thưởng thức trước.

Hà Kiệt cười khẽ, đồ vật này của Lý Dương, họ muốn xem lúc nào cũng không thành vấn đề, Hà Kiệt cũng cân nhắc về sau nên có mối quan hệ tốt với Lý Dương hơn để tiện mọi chuyện.

Hà Hoan gật đầu:

- Vâng, vậy từ từ hẵng xem cũng được, em nghe nói anh Lý Dương đã mua nhà ở Bắc Kinh, muốn lập nghiệp ở đây, em muốn ôm cái đèn bóng trăng kia đi ngủ!

Hà San San thoáng sửng sốt, che miệng cười, đèn bóng trăng vốn là đồ cổ, có thể nào cô có thể ôm đi ngủ được, nếu bị Lão gia tử biết Hà Hoan chắc chắn sẽ bị mắng.

Hà Kiệt cũng nở nụ cười, lúc này mọi người đều cảm thấy thật thoải mái, giờ khắc này mới có thể quên hết áp lực.

Là trưởng tôn của họ Hà, Hà Kiệt chịu áp lực rất lớn, điều ấy Lý Dương cũng không hề biết. Mặc dù còn trẻ nhưng đã là phó phòng, bên cạnh sự hỗ trợ của gia đình anh cũng phải nỗ lực hết mình mới đạt được.

Thời điểm mấy người họ Hà thảo luận, mấy người họ Lý cũng có chút sốt ruột.

Họ rất muốn vào xem sự thần kỳ đang xảy ra của bức tranh, đặc biệt là Lý Thành, dù thế nào cũng không nghĩ tới, từ nhỏ đã không để ý gì đến em trai của mình, giờ lại tài giỏi như vậy, thật là không tưởng tượng ra.

- Lý Dương, chờ triển lãm chấm dứt hãy mang đồ về đi.

Lão gia tử đột nhiên nói với Lý Dương, sau khi cuộc triển lãm bắt đầu đây là câu đầu tiên Lão gia tử nói với anh.

Lý Dương ngạc nhiên nói:

- Mang về? Không cần đâu, để đây cũng được ạ.

Trong suy nghĩ Lý Dương, bảo bối của anh tuyệt đối không bán, để ở nhà mình hay ở nhà Lão gia tử cũng không khác gì nhau, huống hồ đa số bảo bối anh đều để ở nhà Lão gia tử, Lý Dương đã quen như vậy.

- Không giống với người sống tự lập chút nào, sau này có khách đến thăm nhà, mấy thứ này cứ mang đến nhà anh là được, nhà anh có sân rất rộng, anh bố trí cho ta một phòng, nói không chừng về sau ta sẽ ở đấy lâu dài.

Lão gia tử lắc đầu cười nói.

- May quá, lão gia yên tâm, còn sẽ giành cho lão gia phòng tốt nhất, còn sân kia lão gia muốn làm gì cũng được.

Lý Dương thoáng ngạc nhiên, và lập tức mừng rỡ kêu lên, nghe được Lão gia tử muốn đến ở cùng Lý Dương, Lý Quân Sơn cũng rất tán thành, nhà Lý Dương cũng rộng rãi đầy đủ.

Lý Dương sớm tự lập, càng ngày càng thành đạt, bảo bối đó rất thích hợp với anh.

Huống hồ nhà Lý Dương được bố trí canh phòng cẩn mật, có lực lượng an ninh túc trực thường xuyên.

Việc bố trí bảo vệ cũng không phải do Lão gia tử sắp xếp, chủ yếu Lý Dương sở hữu vài bảo bối có ý nghĩa rất lớn với quốc gia, những đồ này có thể ở trong tay những người như Lý Dương, nhưng tuyệt đối không thể đưa ra nước ngoài được, quốc gia phải có trách nhiệm bảo vệ.

Bảo vệ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ đồ vật, cuộc sống của Lý Dương cũng không bị ảnh hưởng gì, không theo dõi Lý Dương ngoại trừ việc Lý Dương mang bảo bối đi họ sẽ âm thầm theo sau cũng chỉ mục đích để bảo vệ đồ vật.

Dĩ nhiên việc này Lý Dương cũng không cảm kích.

Nói xong chuyện thì cùng lúc đó viện trưởng Hoàng cũng trở lại, vẻ mặt mỗi người đều rất xúc động.

Mọi người dần trở về chỗ của mình, ai ai cũng bàn tán về sự thần kỳ của bức tranh.

Không ai còn hoài nghi về tác giả của bức tranh nữa, với quan niệm nghệ thuật này, chỉ có thánh tranh Ngô Đường Tử mới có thể vẽ được, một bậc thầy vĩ đại thực sự là một bậc thầy vĩ đại, “vĩnh huy triều thần đồ” của Diêm Lập Bản cũng không thể so sánh được.

Dù sao Diêm Lập Bản chỉ là đại sư, không phải là tông sư.

Người vây quanh bức tranh thưa dần, Lữ Sách sống chết không chịu đi, Lưu Cương nhìn ông ta vài lần cuối cùng bất đắc dĩ để ông ta đứng xem.

Mọi người cũng không để ý chuyện này, chuyện si mê tranh của Lữ Sách mọi người đều biết, thấy ông ta như vậy còn có chút ngưỡng mộ, chỉ có người thực sự si mê mới như vậy.

Khổng Huyên cùng cha trở về chỗ ngồi lại liếc nhìn Lý Dương một cái, Lý Dương chú ý tới, đột nhiên nhìn sang khiến Khổng Huyên phải nhìn tránh sang một bên.

Lý Dương ngồi xuống và có chút ngạc nhiên, anh và Khổng Huyên cách nhau rất xa, tuy vậy anh khá nhạy cảm nên thấy được ánh mắt Khổng Huyên ánh lên cái nhìn ác cảm.

Lý Dương kín đáo quan sát, anh nhớ còn chưa triển lãm bát Dạ quang, với phụ nữ này chỉ sợ cả đời sẽ cho rằng mình đoạt bảo bối cuả họ.

Với Lý Dương cũng không có cách nào khác, anh cũng không thể thay đổi được cách nhìn của người khác đối với anh.

Nhiều giờ sau Lưu Cương mới đưa bức tranh đi, thời gian diễn ra triển lãm lần này không ngắn vì mọi người muốn ngắm nhìn nhiều, mấy người Hà San San và người nhà Lý Dương cũng đến để xem kỳ cảnh của bức tranh.

Lý Thành Quang còn không hết lời ngợi ca, thậm chí còn dùng camera để quay.

Lưu Cương vừa mang bức tranh đi, mọi người lại sôi nổi bàn tán, trên mặt mỗi người đều thể hiện sự mãn nguyện, viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ.

Đa số các bộ sưu tầm của Lý Dương, Hoàng viện trưởng đều có gặp qua, nhưng chưa tập trung xem như thế này bao giờ.

Hai phút sau Lưu Cương lại quay trở lại.

Mọi người đang bàn tán bỗng dưng im lặng khiến trong giây lát không khí trong phòng tĩnh hẳn, Lưu Cương giật mình đi chậm lại.

Lưu Cương vừa đến đã làm cho mọi người trở nên im lặng, điều này khiến Lão gia tử cũng cảm thấy lạ.

Sau đó mọi người lại tươi cười nói chuyện, việc này nhìn thoáng qua có vẻ kỳ lạ nhưng thật ra rất tự nhiên.

Vì ai cũng nghĩ tiếp theo Lưu Cương sẽ lại mang thêm bảo bối nên khi Lưu Cương vào phòng theo bản năng mọi người sẽ dừng câu chuyện để nhìn anh.

Lưu Cương mỉm cười, nhìn sang bên cạnh Hà San San.

Lưu Cương từ từ đi vào giữa phòng, lúc này thời gian triển lãm đã qua hai tiếng.

Hơn hai tiếng nhưng không ai cảm thấy mệt, thậm chí nhiều người chỉ ngỡ như mới hai phút trôi qua.

Hà Hoan, Hà San San cũng vậy, được chứng kiến bảo bối thần kỳ như vậy cũng không quan tâm gì đến thời gian.

Xe đẩy để ở giữa phòng, mọi người đều đang tập trung nhìn.

Lần này vải đỏ được che đậy rất thấp, trên mặt vải đỏ có một điểm nhô lên, nhìn điểm này và hình dạng che đậy phía dưới Lý Dương lập tức hiểu đó là cái gì.

Nhìn như hình người, bảo bối này lộ ra hình người, bảo bối loại này rất nhiều người cũng không biết đến.

Lý Dương nghĩ tới lúc Lưu Cương bỏ tấm vải đỏ ra, lộ ra mâm tượng gỗ, trên mặt Lý Dương, Hà Kiệt và Vương Giai Giai đều nở nụ cười.

Các bậc tiền bối nhìn thấy bảo bối này của Trung Quốc cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó.

- Đó là cái gì?

Quả nhiêm mâm tượng gỗ vừa được lật ra đã có một chuyên gia ngạc nhiên hỏi. Tất cả mọi người nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng một bảo bối đặc biệt, hay không đặc biệt cũng có điểm gì đáng chú ý một chút chứ không nghĩ tới đó là một khay tượng gỗ giống như một món đồ chơi.

Cái này gọi là kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chính vì thất vọng nên vị chuyên gia đã lên tiếng.

Nhiều người quay đầu lại nhìn Lý Dương và Lão gia tử, viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ, ai cũng đều nhìn thấy đó là món đồ lỗi thời, hơn nữa lại rất cũ. Mâm tượng gỗ này chỉ cần nhìn qua đã thấy rất bình thường, ngay cả nước sơn cũng không tốt, có thể nào so sánh với bảo bối lúc trước.

Về giá trị, từ bề ngoài đến bên trong xem ra càng không thể so sánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK