Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Âu Dã Tử chết mấy năm, Trạm Lô kiếm cũng dần dần biến mất

Vương Giai Giai khe khẽ thở dài, cô học nghề báo nên cũng có nghiên cứu về lịch sử nên cô cũng biết chút ít về vi đại sư đúc kiếm này.

-Không cần nói thứ khác, chỉ cần nói tới việc Âu Dã Tử có thể rèn ra một thanh kiếm sắc bén như thế này cũng đủ là thiên hạ đệ nhất đúc kiếm sư rồi

Một người vây xem than thở một câu, hiện tại xung quanh Lý Dương đã có hơn trăm người đang vây quanh xem thanh Trảm Lô kiếm.

Môi ông chủ Dư có chút run lên, mặt hắn thì lúc trắng lúc xanh.

Cho dù là thanh Công Chính kiếm vừa rồi hay thanh Trảm Lô kiếm lúc này đáng lẽ đã là của hắn, chỉ vì một chút lòng tham làm cho những thanh kiếm này vuột khỏi tay mình.

Thanh Công Chính kiếm kia cũng thôi, cho dù nó là của Trương Linh Phủ thì cũng trị giá có trăm vạn.

Nhưng cái chuôi kiếm này chính là quốc bảo quốc gia, chỉ cần đem đi dấu giá thì trăm triệu cũng không thành vấn đề, chỉ nghỉ tới đây thôi ông chủ Dư càng thêm khó chịu trong lòng.

Hơn trăm triệu a, ông chủ Dư đáng lẽ đã trở thành phú hào trăm triệu rồi, nhưng chỉ vì sơ sẩy mà đem cơ hội này tặng cho người khác, nếu không phải nơi này có nhiều người chỉ sợ hắn đã ngửa mặt lên trời rồi phun ra ba lít máu rồi.

Mọi người xung quanh không để ý tới ông chủ Dư mà chỉ lo thảo luận thanh Trạm Lô kiếm

Thanh thiên hạ đệ nhất kiếm một lần nữa xuất thế trước mặt bọn họ, với bọn họ mà nói thì đây là một việc tự hào và đáng kiêu ngạo, đặc biệt là nhân viên quản lý của thành đồ cổ Trịnh Châu, lúc này trong long hắn đang nghĩ cách để lan truyền tin tức này ra.

-Tương truyền Trạm Lô kiếm sau khi được tạo thì thì được Việt Vương sử dụng, sau đó có người cống hiến thanh kiếm này cho Ngô Vương, bởi vì Ngô Vương ngu ngốc vô năng nên khi thanh kiếm này tới tay hắn liền tự động bay đi, từ đó về sau thanh kiếm này có thêm một danh tiếng đó là Nhân Giả kiếm

Trong đám người có người nhỏ giọng nói, đây là đoạn truyền thuyết, có rất nhiều người đã nghe kể về nó.

-Đúng vậy, sau này thanh kiếm Trạm Lô rơi vào tay đại tướng quân Lý Mục, Lý Mục dựa vào nó đại sát bốn phương, thành tựu danh xưng một trong tứ đại chiến tướng

Lại có người nói một câu, Trạm Lô kiếm truyền thừa tới tay Lý Mục lịch sử đã xông nhận. Hiện tại xem ra Lý Mục dựa vào nó trở thành danh tướng không phải là không có khả năng, thanh kiếm này sắc bén vượt sức tưởng tượng, thời cổ đại không có thanh kiếm nào có thể chống lại nó, chỉ sợ là vừa chạm nhau thì đã bị gãy rồi.

-Tiết Nhân Quý đại tướng quân thời Đường cũng từng sở hữu thanh kiếm này

Trong đám người lại có một câu nói vang lên, Tiết Nhân Quý là đại tướng thời Đường, trước kia người biết về hắn không nhiều lắm nhưng từ khi đài truyền hình chiếu bộ phim Tiết Nhân Quý mọi người mới dần dần biết tới hắn, chuyện của Tiết Nhân Quý có rất thiều thứ thuộc loại truyền kỳ.

-Nghe đồn thanh kiếm này xuất hiện lần cuối là trong tay tướng quân Nhạc Phi, sau khi Nhạc Phi bị hại thì thanh kiếm này liền biến mất, tới bây giờ vẫn không có tin tức gì

Lần này người nói chuyện là lão Từ, Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhân phẩm của người này không tốt lắm nhưng học thức cũng xem như là uyên bác, rất nhiều thứ hắn đều biết đến.

Trạm Lô kiếm xuất hiện lần cuối quả thật có liên quan tới Nhạc Phi, Lý Dương nhớ tới việc lão Từ có xem qua bút ký về Nhạc Phi nên cũng bình thường trở lại, thanh kiếm này trước kia là bội kiếm của Nhạc Phi, lão Từ biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Người từ lầu một lầu hai lên đây càng ngày càng nhiều, rất nhiều người sau khi đến chỉ thấy bong kiếm óng ánh chứ không biết có chuyện gì xảy ra.

Rất nhiều người đều bắt đầu hỏi người phía trước, từ từ, các loại tin đồn thay phiên nhau truyền ra.

Lời truyền có sức thuyết phục nhất là, có một người trẻ tuổi may mắn mua một đống kiếm, kết quả là bên trong phát hiện thanh Công Chính kiếm của Trương Linh Phủ, chuyện Công Chính kiếm còn chưa qua thì lại ngoài ý muốn phát hiện thanh Trạm Lô, vận may của tên này quả thật là quá tốt.

Cũng có số ít người nghe được thân phận của Lý Dương nên bản tin truyền đi có chút thay đổi.

Có người nói Lý Dương biết ở chỗ này có thanh bảo kiếm nên cố ý chạy tới mua, thanh bảo kiếm này trước đó còn được ẩn giấu, sau khi giải lớp ngụy trang ra thì mới phát hiện nó là thiên hạ đệ nhất kiếm-Trạm Lô, sau đó Lý Dương còn dùng một cây gậy sắt làm thí nghiệm, chỉ chém nhẹ một cái thôi thì cây gậy sắt đã bị đứt thành hai.

Đây chỉ là những tin đồn ngay tại hiện trường, vài ngày sau những tin đồn này càng ngày càng quá mức, có điều thanh Trạm Lô kiếm xuất thế mọi người đều công nhận, chuôi bảo kiếm này quả thật đã chinh phục rất nhiều người.

-Từ sau chuyện của Nhạc Phi thì thanh kiếm này chưa từng xuất hiện, hơn một nghìn năm rồi chứ ít gì, mọi chuyện quả thật là không dễ dàng gì

Một người tới sớm nhất thở dài, mọi người đều gật gật đầu, rất nhiều người trên mặt đều có sự thỏa mãn, có thể nhìn thấy thiên hạ đệ nhất kiếm một lần nữa xuất thế mọi người cũng đã thỏa mãn, tất nhiên là ngoại trừ ông chủ Dư.

-Lý ca, có thể cho tôi mượn thanh Trạm Lô kiếm này một chút không?

Lưu Cương từ từ đi tới rồi nhẹ giọng nói một câu, loại thần binh này Lưu Cương cũng rất muốn quan sát kỹ một chút, Lưu Cương cũng rất muốn có nó nhưng hắn biết là thanh kiếm này không thể mang theo sử dụng được, giá trị lịch sử của nó cũng đã vượt xa giá trị sử dụng rồi.

Lý Dương khẽ cười một tiếng rồi đưa thanh kiếm cho Lưu Cương.

-Hảo kiếm a

Cảm nhận được luồng khí lạnh trên thanh kiếm, Lưu Cương nhịn không được nói một câu, trong lòng Lưu Cương hắn rất muốn biến thanh kiếm này thành mấy chục thanh chủy thủ, như vậy thì thực dụng hơn, chẳng qua loại này ý tưởng cực kỳ không sự thật.

-Thổi hơi đứt tóc, chém sắt như chém bùn, tuyệt đối là thần kiếm

Lão Từ lại nói một câu, môi ông chủ Dư run run, khuôn mặt càng thêm dại ra, thanh kiếm này hắn đã thấy trước đó tận vài năm, hơn nữa còn thiếu chút nữa đã rơi vào tay hắn, hiện tại, tất cả đều thành công dã tràng.

-Lão ngũ, lão lục, thu thập những thanh kiếm trên mặt đất đi, chúng ta trở về

Lý Dương với nói với Trần Lỗi, Lý Xán một câu, hai người lập tức ngồi xổm xuống bỏ những thanh kiếm vào trong thùng, Liễu Tuấn cũng vội vàng lại hỗ trợ. Khi thu những thanh kiếm này lại ba người đều có chung một suy nghĩ là không biết trong những thanh cổ kiếm này có thanh nào như hao thanh Công Chính Kiếm và Trạm Lô nữa hay không.

Ba mươi lăm thanh cổ kiếm ngoại trừ Trạm Lô ra ba mươi bốn thanh kia đều đã bỏ vào trong thùng.

Lý Dương có chút phát sầu về cách xử lý thanh Trạm Lô, thanh kiếm này rất sắc bén, nếu có vỏ kiếm phù hợp thì còn đỡ, nếu mà không có thì ai đụng tới cũng sẽ bị thương.

Cuối cùng Lưu Cương tìm một cái vỏ kiếm từ những tiệm đồ cổ bên cạnh để đựng nó, tuy là không hợp nhưng đựng tạm cũng không thành vấn đề.

Lầu ba thành đồ cổ tụ tập hơn 300 người, sau khi nghe người tới trước kể lại người tới sau liền kể lại cho người ở phía sau, bọn họ kể đều rất sinh động nhiệt tình giống như là bọn họ tự mình thấy vậy.

Muốn từ trong đám người đi ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đám người Lý Dương phải dùng hơn mười phút mới vất vả thoát ra ngoài, ngay khi ra ngoài bọn hắn ngay lập tức rời khỏi thành đồ cổ.

Sau khi lên xe mọi người liền thở ra một hơi, người trong thành đồ cổ càng ngày càng nhiều, sau khi nghe tin càng nhiều người liền nhanh chóng chạy tới nơi này.

Bọn họ đều không thấy được diện mạo thật mà chỉ có thể nghe kể về thanh Trạm Lô kiếm, những người tới trước có chụp được ảnh hay quay phim bây giờ trở thành đối tượng mà mọi người đuổi theo, cuối cùng nhân viên quản lý thành đồ cổ phải mở máy ghi hình cho mợi người xem thì mới có thể làm mọi người ổn định lại.

Việc này sau đó còn kinh động tới đài truyền hình, đáng tiếc là người của đài truyền hình tới quá muộn nên chỉ có thể dùng đoạn phim ghi hình cắt nối một đoạn mang về dùng làm tin tức.

Ra khỏi thành đồ cổ mọi người đều rất hưng phấn, Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Lý Dương không ngờ lần đi mua sắm ở thành đồ cổ này lại tìm thấy được hai món bảo bối, đặc biệt là thanh Trạm Lô kiếm kia càng không thể tưởng nổi, bảo kiếm như thế bình thường Lý Dương cũng không dám nghĩ tới.

-Lão đại, hiện tại chúng ta đi đâu?

Mọi người tập trung lại chiếc Volvo của Lý Dương, Trần Lỗi hưng phấn hỏi một câu, cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì gọi là kiếm tiện nghi trong đồ cổ, hơn nữa đây còn là một món hời rất lớn nữa.

-Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói, bây giờ mới hơn mười giờ sáng, ăn cơm trưa còn rất sớm, thành đồ cổ thì không thể quay trở lại nên chỉ có thể trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, vừa lúc cũng có thể nói chuyện.

-Cũng tốt, tôi biết một chỗ không tệ, chúng ta đi qua đó uống cà phê

Lý Xán lập tức giơ tay đồng ý, Lý Xán quen thuộc Trịnh Châu hơn Lý Dương, Trần Lỗi nhiều, Lý Xán nói vậy mọi người cũng không phản đối, mấy chiếc xe, chùng nhau chạy tới chỗ Lý Xán nói.

... ... ... ... ... ...

Minh Dương.

Hà lão đang nghiêm túc ngồi torng sân, trước mặt hắn còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.

-Hà lão, những tin tức trước mắt của chúng tôi chỉ có vậy, đây là một tổ chức làm đồ giả cổ rất quy mô, bọn chúng đã làm giả và đánh tráo ba món ở viện bảo tàng Cố Cung và hai món ở viện bảo tàng Hoàng Sơn, viện bảo tang Thượng Hải có 4 món, Nam Kinh thì có sáu món bị chúng làm giả, trước mắt đây cũng là vụ việc làm giả có ảnh hưởng lớn nhất nước

Người trung niên kia nhỏ giọng nói, từ khi văn vật ở viện bảo tang Cố Cung bị làm đánh tráo, hắn chính là người phụ trách việc này, ngay từ đầu tiến triễn rất là thong thả, có điều nhận được hai đầu mối do Hà lão cung cấp nên tiến triễn đã nhanh hơn một chút, hiện tại bọn họ trên cơ bản đã thăm dò được toàn bộ.

-Tất cả đều đã xác nhận rồi sao?

Vài phút sao Hà lão nhỏ giọng hỏi một câu.

-Đều có thể xác định, người làm chủ phìa sau màn chúng tôi cũng đã điều tra xong, là một người có chút ảnh hưởng, dường như hắn nghe được gì đó nên ngày mốt chuẩn bị xuất ngoại, ngày mốt chúng tôi sẽ bắt đầu thu lưới

-Tốt, chỉ cần có chứng cứ xác thực thì cứ bắt người

Hà lão gật gật đầu, lúc nói chuyện hắn có chút do dự, người có chút ảnh hưởng trong lời nói của người turng niên Hà lão cũng có quen, xảy ra chuyện thế này Hà lão rất là đau lòng.

Người trung niên do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói một câu: -Tốt, chúng tôi sẽ bắt đầu kế hoạch, bên phía Chu Ngọc Khôn phải làm sao bây giờ?

-Chỉ cần hắn không phải là người chủ mưu, hơn nữa còn là người bị uy hiếp thì khoan xử lý hắn, mọi việc mọi người cứ lo là được

Hà lão thản nhiên nói một câu, người trung niên lập tức gật đầu, có lời của Hà lão hắn đã biết phải làm như thế nào

... ... ...

-Lão đại, sao anh biết trong đó có Trạm Lô kiếm?

Trong phòng uống cà phê, Trần Lỗi hưng phấn hỏi Lý Dương một câu, hắn vừa hỏi như vậy mọi người liền nhìn về phía Lý Dương.

-Làm sao mà tôi biết chứ, thanh Trạm Lô kiếm này không phải là cậu chém ra sao, hỏi tôi làm gì?

Lý Dương tức giận nói, trên thực tế là trước khi lấy thanh kiếm ra hắn cũng không biết đây là Trạm Lô kiếm, cho dù là dùng năng lực đặc thù thì cũng chỉ phát hiện nó là một thanh kiếm tốt chứ cũng không thể biết được nó là thiên hạ đệ nhất kiếm.

-Dường như là vậy, ha ha, xem ra vận may của tôi không tệ, thanh thần kiếm này là do tôi chém ra

Trần Lỗi sững sốt một chút lập tức đắc ý cười, lúc đó hắn chỉ muốn đùa giỡn với Lý Xán một chút, không ngờ chém một cái lại xuất hiện một thanh thần kiếm.

-Lão ngũ, đừng có ra vẽ nữa, lúc đó nếu không có tôi thì làm sao mà cậu có thứ để chém chứ

Lý Xán lập tức bĩu môi, lời này Vương Giai Giai và Ngưu Linh đều đồng ý, thanh thần kiếm xuất thế quả thật là trên tay Lý Xán, lúc thanh kiếm lộ ra diện mạo thật cũng nằm trên tay Lý Xán.

-Không có tôi thì thanh kiếm nhìn có gì khác sắc vụn không?

Trần Lỗi không phục kêu lên, Lý Xán cũng không cam yếu thế, hai người ngay lập tức không ngừng tranh luận, Lý Dương nhìn bọn họ một chút rồi lắc lắc đầu, cùng với những người bạn ở chung một chỗ tâm trạng của hắn đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Lý Xán và Trần Lỗi tranh cãi mãi vẫn không có kết quả, Lý Dương cũng không giúp đỡ ai, sau khi ăn cơm trưa xong Lý Dương tách ra với mọi người. Thanh kiếm này trước hết phải đem cất mới được, không chỉ vì giá trị của nó mà còn vì sự an toàn của mọi người, có thanh kiếm bên mình mọi người rất dễ bị nó làm bị thương.

Gửi thanh cổ kiếm xong, Lý Dương gọi điện thoại cho Trịnh Khải Đạt bảo hắn mang thanh kiếm này về giúp mình.

Sauk hi thấy sự thần kỳ của thanh kiếm này, Trịnh Khải Đạt liên tục khen ngợi, hắn cũng không còn lời gì để nói về vận may của Lý Dương. Ngoại trừ Trạm Lô kiếm ra thì thanh Công Chính kiếm của Trương Linh Phủ cũng làm hắn rất có hứng thú, đáng tiếc là Lý Dương không bán, nếu không thì thanh kiếm này nhất định sẽ là vật phẩm áp trục của buổi đấu giá rồi.

Lý Dương cũng gửi luôn những thanh kiếm còn lại về Minh Dương, chờ khi trở về Minh Dương mang những thanh kiếm này tới tạo một sự bất ngờ cho Hà lão

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK