Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tài ăn nói của Tiêu Nham không tồi, đặc biệt thần tượng của hắn lại là Bạch Minh ngay trước mặt, khiến cho hắn miêu tả rõ ràng hơn.

Tính khí Tiêu Nham lại càng không phải loại nóng vội, không lâu sau, liền đem đầu đuôi câu chuyện kể ràng rành một lần, hắn nói vô cùng rõ ràng, Bạch Minh bọn họ cũng không ngừng gật đầu.

Tiêu Nham mới nói xong, Bạch Minh liền nhịn không được hỏi:

- Lý lão đệ, cậu nói, số đồ Mao Sứ này, là tại một quán trà, mua được giá ba vạn rưỡi?

- Không kém bao nhiêu đâu!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, ba vạn rưỡi thật đúng là giá hắn thu mua món đồ sứ này, Lý Dương không giấu diếm, bằng không cũng sẽ không để cho Tiêu Nham nói chuyện này .

Bạch Minh không nói gì, Mao lão, Thái lão vài người cũng đều nhìn nhau.

Mua hời, tuyệt đối là rất hời.

Ba vạn năm nghìn đồng, đừng nói toàn bộ đồ sứ này, cho dù một cái chén trà nho nhỏ trong bộ trà cụ đều khó mà mua được, những đồ sứ này thực đem đấu giá, với giá thị trường hiện tại, chỉ sợ giá niêm yết đều có thể đến ba nghìn năm trăm vạn.

Chỉ là tính giá niêm yết, thì Lý Dương mua số đồ sứ này đã đáng giá gấp trăm lần, đây tuyệt đối là đại lậu.

Bạch Minh đột nhiên thở dài, nói:

- Lý lão đệ, tôi hối hận vì không thể luôn luôn đi theo cậu!

Từ Toronto trở về, Bạch Minh cùng với Lý Dương không đi cùng nhau, tách ra không bao lâu, Lý Dương lại mua được đại lậu như thế, thật sự là khiến Bạch Minh phải ca thán.

Đây là Bạch Minh chưa biết chuyện Lý Dương làm ở Yết Dương, nếu là biết Lý Dương ở Yết Dương còn giải ra Phỉ Thúy hiếm có, còn không biết sẽ diễn cảm thế nào đâu.

Mao lão, Thái lão, còn có vài người khác chung quanh đều nhìn nhau, trong mắt đều mang theo cảm thán.

Người không biết Lý Dương, một là vì Lý Dương tuổi còn trẻ mà cảm thán, hai là Lý Dương có Mao Sứ mà họ cảm thán, trình độ nung Mao Sứ, tuyệt đối có thể được xưng tụng là đứng đầu, nổi danh hơn cả so với thời đại tiền triều.

Dù cho Mao Sứ chỉ có hơn ba mươi năm lịch sử, giá trị của chúng không thua gì tinh phẩm sứ Thanh Hoa thời Khanh Hy, Càn Long.

Ở trong mắt một số người biết sưu tầm chân chính, giá trị của Mao Sứ còn lớn hơn nữa.

Tiêu Nham giới thiệu xong, không nói thêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Minh, trong mắt của hắn còn mang theo tia sùng bái, sau khi Bạch Minh đi vào hắn liền nhận ra ngay, lúc trước hắn xem các sáng tác của Bạch Minh, trên bìa còn có ảnh chụp Bạch Minh.

- Lý tiên sinh!

Thiệu Chí Hiên đột nhiên đứng lên, hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy món Mao Sứ trên bàn kia, trong mắt mang theo lửa.

Thiệu Chí Hiên vừa đứng lên, Thái lão cũng cảm giác được có chút không ổn, Thái lão quan hệ với hắn khá tốt, hắn có rất nhiều Bảo bối đều là Thái lão đến giám định cho, Thái lão hiểu rõ tính cách của hắn hơn cả.

Thiệu Chí Hiên ôm quyền, nhẹ giọng nói:

- Lý tiên sinh, hôm nay có thể nhìn thấy cậu, thật là vinh hạnh và may mắn!

Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn, Tiêu Nham thì vẫn nhìn Bạch Minh, đáng tiếc Bạch Minh không để ý hắn, cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn Thiệu Chí Hiên.

Thiệu Chí Hiên lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức xoay đầu lại, nói:

- Tôi có một yêu cầu quá đáng, hi vọng Lý tiên sinh có thể thứ lỗi, những món Mao Sứ này, tôi nguyện ra giá cao mua lại, không cần nhiều, chỉ cần cậu để cho một bộ đồ sứ là được, hi vọng cậu có thể để cho!

Thiệu Chí Hiên là một kẻ yêu thích sưu tầm đồ dân gian, còn là một người rất si mê, gặp được thứ mình thích, ăn không ngon, cũng phải nghĩ biện pháp đi mua được về tay của mình.

Hôm nay tới nơi này, vốn là muốn biết Lý Dương, thật không ngờ lại thấy được cả những Mao Sứ này, Thiệu Chí Hiên thật sự cũng tâm lòng.

Thái lão bất đắc dĩ nhìn Bạch Minh, sự tình đúng như hắn đoán, trong đầu Thiệu Chí Hiên quả nhiên là nổi lên ý niệm mua lại Mao Sứ của Lý Dương.

Những người sưu tầm như họ, khi thấy bảo bối, bản năng phản ứng chính là bỏ tiền mua, tiền không phải vạn năng, nhưng có nhiều tiền, tiền lại có thể làm được rất nhiều điều, mà tình cảm không thể làm được.

Có 1 số tác phẩm nghệ thuật, anh không có tiền, căn bản là không mua được.

Sau khi Thiệu Chí Hiên nói xong, ánh mắt nhìn thẳng mắt Lý Dương, Mao Sứ, số lượng còn lại trên bộ thế giới, cũng chỉ mấy trăm mà thôi, đừng nói một bộ, có thể sưu tầm được vài món, đã là quang vinh lớn lao.

- Thiệu tiên sinh...

Lý Dương mở miệng, Thiệu Chí Hiên lại đột nhiên nói:

- Lý tiên sinh, tôi rất thật tâm, chỉ cần một bộ trà cụ, một cái bát và một cái đĩa, giá thì cậu có thể tùy tiện nói!

Nói xong, Thiệu Chí Hiên còn lấy ra từ trong túi tiền một tờ chi phiếu, đặt trước mặt Lý Dương.

Đây là một tờ chi phiếu trống, Thiệu Chí Hiên là người có thế lực ở Nam Kinh, chi phiếu như vậy rất có uy tín, chi phiếu trống, đương nhiên, con số mặt trên cũng không thể tùy tiện mà viết, thực điền mấy trăm tỷ, cũng không thể đổi.

Xem chi phiếu trước mặt, mày Lý Dương chậm rãi ngưng kết lại với nhau.

Thiệu Chí Hiên là người sưu tầm chân chính, đồng thời cũng là người làm xí nghiệp, hắn gặp được thứ mình thích, từ trước đến nay đều dùng tiền mua, điểm ấy khiến cho mọi việc với hắn đều thuận lợi, rất nhiều đồ vật, đều là hắn ra giá mua được.

Khi gặp được Lý Dương, lại thấy những Mao Sứ này, theo bản năng hắn lại sử dụng phương pháp này.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, chậm rãi đẩy chi phiếu trở về, nói :

- Thiệu tiên sinh, thật ngại, tôi không thiếu tiền!

Mao Sứ bất kể là giá trị nghệ thuật, hay là giá trị lịch sử đều là hàng đầu, những thứ không nói đâu xa, kỹ thuật nung vang dội cổ kim này đã làm cho mọi người khâm phục.

Đồ sứ như vậy, Lý Dương sẽ không nghĩ tới dùng tiền mà cân nhắc.

- Lý tiên sinh, cậu đừng vội cự tuyệt, tôi biết cậu không thiếu tiền, Nhưng tôi thật sự là rất có thành ý, một bộ trà cụ, năm trăm vạn, bát và các món khác hai trăm vạn, cộng lại, tôi đưa cho cậu một trăm ngàn, cậu thấy thế nào?

Thiệu Chí Hiên lắc đầu, đẩy chi phiếu xuống, hắn có rất nhiều kinh nghiệm trong thu mua bảo bối của người khác.

Có những bảo bối, một số người ban đầu cũng nói không bán, nhưng khi nói giá cao, hoặc là giá mà người thường không thể hình dung được, chủ nhân những bảo bối này liền do dự, cuối cùng bị hắn lay động.

Lúc này, bản năng hắn cũng coi những Mao Sứ trước mặt như những bảo bối kia.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, còn chưa nói thêm, Thiệu Chí Hiên lại tiếp tục nói:

- Lý tiên sinh, trà cụ tôi cho cậu tám trăm vạn, bát và những cái khác tôi cho cậu bảy trăm vạn, tổng cộng một ngàn năm trăm vạn, mấy thứ này, tôi thật vô cùng thích, hi vọng ngài có thể giúp!

Một ngàn năm trăm vạn, chỉ là một bộ trà cụ cùng một cái bát và vài thứ khác, Lưu Lợi há to miệng, ngay cả Tiêu Nham cũng sửng sờ.

Vừa rồi Lý Dương nói qua mấy thứ này đáng giá, nhưng không trực quan như hiện tại.

Đừng nói có người ra một ngàn năm trăm vạn mua một phần trong đó, ngay cả có người ra một trăm ngàn mua toàn bộ, nếu là đồ trong tay bọn họ nhất định sẽ bán đi toàn bộ, phải biết rằng, những đồ sứ này Lý Dương mua về mới ba vạn năm nghìn đồng.

Mà giá cả thế này, lúc trước bọn họ còn cảm giác hơi đắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK