Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười vạn, mọi người đều ngẩn ra.

Phải biết rằng Lý Dương chỉ dùng một vạn để mua hai cái chén này, hơn nữa, vừa mới mua xong thì ngay lập tức có người dùng mười vạn để mua hai thứ này, nếu Lý Dương bán lại thì sẽ kiếm ngay một món lớn.

Trịnh Khải Đạt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lưu Cương cũng không có biểu hiện gì, việc này họ đã thấy rất nhiều lần nên thấy thêm một lần cũng chẳng sao.

Hia người kia thì lại không như vậy, họ há to mồm, hai tay không ngừng xoa xoa mắt, biểu tình giống như là gặp quỷ vậy.

-Xin lỗi, tôi không bán nó!

Lý Dương lại lắc đầu, ông chủ Đông này càng gấp thì Lý Dương lại càng không muốn bán. Hắn gấp như vậy chứng minh hai cái chén này có lai lịch không nhỏ, nếu Ông chủ Dông này không nói thì hắn cũng có thể tự mình tra được. Chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung không phải chỉ để trưng, hơn nữa còn có Hà lão sau lưng, Lý Dương tin tưởng chuyện này không thể làm khó Hà lão được.

-Không, không bán!

Đột nhiên có người sợ hãi kêu lên, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lý Dương, người kêu lên đó không ngờ lại là nhân viên trẻ tuổi kia, hắn lúc này đang há mồm thật to, biểu tình giống như gặp được người ngoài hnah tinh vậy.

-Kẻ ngốc, thật sự là kẻ ngốc, ông chủ Đông cũng vậy, tại sao lại dùng số tiền lớn để mua một thứ không biết lai lịch như thế chứ?

Người trẻ tuổi không ngừng kêu to trong lòng, số tiền mười vạn hắn phải tích lũy nhiều năm mới có được, lúc này hắn đang rất hối hận tại sao mình lại không giữ tên bán hai cái chén này lại, với Lý Dương thì hắn rất ghen tị và tức giận, mười vạn mà còn không bán, đúng là tên ngốc.

Nhìn thấy sắc mặt của người trẻ tuổi, mọi người đều cười khẽ lắc đầu, sắc mặt của ông chủ Đông cũng không ngừng biến đổi, cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi nói:

-Anh bạn này, đây là dnah thiếp của tôi, nếu cậu đổi ý thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ trả cho cậu cái giá vừa nói!

Ông chủ Đông đưa danh thiếp cho Lý Dương rồi nói tiếp:

-Anh bạn này, có thể cho tôi xin danh thiếp được không, dù sao thì chúng ta cũng coi như là có quen biết!

-Thật sự xin lỗi, tôi không có danh thiếp!

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, người này vẩn chưa bỏ ý đồ với hai cái chén này, nhưng mà Lý Dương cũng không định cho hắn cơ hội nào nữa, cái chén này có từ thời Tống, hơn nữa còn là tinh phẩm, thứ như vậy Lý Dương có khi nào để nó vuột khỏi tay mình.

Có lẽ chỉ có người không hiểu chuyện như tên nhân viên trẻ tuổi kia mới nghĩ rằng Lý Dương ngu ngốc, tên nhân viên kia không ngẫm lại xem, nếu như hai thứ này không có giá trị thì ông chủ hắn cần gì phải bỏ ra cái giá cao để mua lại?

-Nếu không, ngài viết số điện thoại cũng được?

Ông chủ Đông kia vẫn còn chưa bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục quấn quít Lý Dương, Lưu Cương ở một bên đột nhiên đi tới rồi ghi một số điện thoại cho ông chủ Đông.

-Cám ơn, sau này nếu có cơ hội thì chúng ta nhất định phải liên hệ!

Ông chủ Đông thu hồi tờ giấy lại rồi cảm kích nhìn Lưu Cương, sắc mặt của Lý Dương có chút kỳ lại, số điện thoại mà Lưu Cương viết rất kỳ lạ, Lý Dương căn bản không biết số điện thoài này là của ai.

Chờ khi ông chủ Đông đi xa, Lý Dương đi lại gần Lưu Cưng rồi nhỏ giọng hỏi:

-Số điện thoại mới viết là của ai thế?

-Một chiến hữu của tôi!

Lưu Cương nhún vai, lại nói tiếp:

-Chiến hữu của tôi đang là khoa trưởng cục tra xét phân cục Tuyên Võ của Bắc Kinh, có đôi khi hắn cũng tra một vài vụ nuôn lậu văn vật!

Lưu Cương vừa dứt lời thì sắc mặt bọn người Lý Dương rất kỳ quái, mặc kệ là có làm ăn buôn bán đàn hoàn hay không thì cũng không muốn tiếp xúc với người như thế.

-Đi thôi, cũng đói bụng rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm!

Lý Dương vội vàng nói, chiêu này của Lưu Cương thật là độc, ông chủ Đông không gọi thì thôi, nếu như hắn thật sự gọi thì khi biết thân phận của người bên kia thì hắn sẽ tức tới hộc máu.

Bên cạnh xưởng Lưu Li có không ít khách sạn, không đibao lâu thì họ đã gặp một cái, cái khách sạn này đối với Lý Dương thì đã phù hợp nhưng mà đối với bọn người Trịnh Khải Đạt thì lại không vừa mắt.

Nhưng mà Lý Dương đã kiên trì muốn ăn cơm ở đây, Trịnh Khải Đạt cũng không phản đối, Lý Dương còn mời Tần Dũng và Triệu Dân cùng nhau ăn làm cho bọn họ có cảm giác được yêu mà sợ nên vội vàng đi theo.

Tuy bửa cơm trưa rất phong phú nhưng bọn họ cũng không uống rượu, Lý Dương rốt cuộc cũng biết được thân phận hai người khách đi theo, hai người kia không ngờ đã là ông chủ, hơn nữa giá trị con người cũn không thấp.

Hai người bọn họ giống như Trịnh Khải Đạt và Lý Dương đều là bạn hợp tác, bọn họ cùng nhau kinh doanh một mỏ đá, quy mô mặc dù không lớn nhưng tái sản cũng đã hơn trăm triệu. Ngoài ra, hai người còn có công ty điêu khắc và công ty ngọc thạch của riêng mình, tổng tài sản của công ty cũng đã hơn trăm triệu, cộng lại mọi thứ thì bọn họ cũng đã là tỉ phú rồi chứ ý gì, nhưng mà tài sản của bọn họ phần lớn mà quặng mỏ, tiền mặt thì không nhiều như vậy, nếu so tiền mặt thì họ không thể sánh bằng Trịnh Khải Đạt được.

Hai người đều là người ham mê đồ cổ, họ cũng thích đổ thạch nữa, điều này làm cho bốn người có tiếng nói chung, trên bàn cơm bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Trịnh Khải Đạt đã trao đổi danh thiếp với hai người, Lý Dương cũng đưa cho hai người số điện thoại của mình, hắn quả thật là không có danh thiếp chứ không phải là không muốn đưa.

Trịnh Khải Đạt mời bọn họ tới tham dự khai trương công ty bán đấu giá, hai người sau khi biết công ty này cũng có cổ phần của Lý Dương nên vui vẻ nhận lời, Lý Dương xem như vô tình tìm được hai tên khách hàng không tệ.

Ăn xong cơm trưa mọi người liền đi ra, Lý Dương và Lưu Cương phải về chỗ Hà lão gấp, Lý Dương hiện tại rất muốn biết cái chén kia có lai lịch như thế nào nên vội vàng về chỗ Hà lão.

Tần Dũng và Triệu Dân tiếp tục ở lại xưởng Lưu Li, bọn họ tới Bắc kinh là để làm ăn, đã trể hết một buổi sáng nên bọn họ không muốn trể thêm nữa.

Nhưng mà buổi sáng hôm nay bọn họ có được rất nhiều lợi ích, đặc biệt là quen biết với Lý Dương và thấy được sự thần kỳ của Nguyệt Đăng, cho dù hôm nay không làm ăn thì bọn họ cũng bằng lòng.

Trở lại chỗ để xe, Lý Dương và Trịnh Khải Đạt chia ra, hai người hẹn ngày mai gặp mặt, Trịnh Khải Đạt biết ngày mai Lý Dương sẽ nghiệm chứng cổ ngọc cho những công ty châu báu ở Bắc Kinh nên hắn mãnh liệt đòi theo. Đối với Trịnh Khải Đạt thì đây là một cơ hội rất tốt, có sự ảnh hưởng của Lý Dương, hắn rất nhanh sẽ hòa nhập vào dòng người ở đó, điều này có lợi rất nhiều cho việc phát triển của công ty.

Chụp đèn, cổ ngọc và hai cái chén được Lý Dương cẩn thận đặt vào xe, thân đèn thì được đặt phía sau, đối với Nguyệt Dăng thì thứ quan trọng nhất chính là những tấm đồng, không có kia tấm đồng này thì hiệu quả ảo cảnh không thể có được.

Người lái xe chạy theo đường củ trở về, Lý Dương vốn định mời người này đi ăn cơm, không ngờ lạ bị từ chối, người này giống như là một khối gỗ vậy, Lý Dương chẵng còn cách nào khác.

Xe thuận lợi trở về tiểu khu, người canh cửa nói cho Lý Dương biết Hà lão vẫn chưa nghĩ ngơi, nhưng mà nữa giờ sau chính là giờ mà ông nghĩ ngơi mỗi ngày, nếu Lý Dương muốn gặp Hà lão thì phải nhanh một chút.

Người trong nhà của Hà lão đã rất quen thuộc với Lý Dương, họ cũng biết Lý Dương là người mà Hà lão rất coi trọng, ông xem hắn như là con cháu mà đối xử nên khi thấy Lý Dương bọn họ không dám chậm trể mời vào, nếu đổi lại người khác thì đã bị bọn họ khéo léo đuổi đi rồi.

Hà lão không có trong lầu một, Lý Dương nhờ Lưu Cương cầm thân đèn, mình thì cầm chụp đèn và hai cái chén nhỏ lên lầu hai.

-Lý Dương, đã trở lại rồi à!

Hà lão đang ở đọc sách trên lầu hai, khi thấy Lý Dương vào thì ông tháo kính xuống rồi cười nói, ông rất muốn biết Lý Dương hôm nay đến Quang Vinh Bảo Trai làm những gì.

-Hà lão, con đã trở về, có thứ này con muốn ông xem giúp!

Lý Dương lập tức gật đầu rồi nói.

Hà lão nhìn Lưu Cương rồi cười nói:

-Đây là Nguyệt Dăng trong truyền thuyết ư, thật không ngờ loại đèn này vẫn còn tồn tại, vừa rồi một ông bạn gì đã gọi điện tới thông báo cho ông biết chuyện này, ông cũng muốn xem Nguyệt Dăng có thần kỳ như trong sách đã miêu tả hay không!

Lý Dương hơi hơi sửng sốt rồi vội vàng nói:

-Nguyệt Đăng này quả thật thần kỳ, khi đèn được đốt thì chúng ta giống như đang ở trong ảo cảnh vậy, nếu không tự mình thử qua một lần thì khó có thể biết hết được sự thần kỳ của nó!

Lý Dương biết Hà lão đã hiểu lầm hắn, nhưng mà hắn vốn cũng muốn cho Hà lão xem cây đèn này, xem cây đèn trước hay cái chén trước cũng chẳng có gì khác nhau.

Lý Dương đặt hai cái chén lên bàn, Hà lão đứng dậy đi tới, ông cũng không có để ý tới hai cái chén mà Lý Dương vừa mới đặt xuống.

Lưu Cương vội vàng chạy đi tìm nến, hắn cũng rát thích hiệu quả của Nguyệt Đăng, có thể thấy thêm một lần nữa hắn không có chút nào phản đối.

Không bao lâu sau, trong căn phòng tối một lần nữa xuất hiện những cảnh tượng huyền ảo, không chỉ có con người mà ngay cả phòng sách, bán ghế, đều trở thành một phần bên trong cảnh tượng.

Hà lão ngây dại, ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy những hìn ảnh này thì tim ông vẫn không kìm chế được mà đập mạnh, loại cảnh tượng thần kỳ như thế này hắn chưa thấy qua bao giờ.

-Rất thần kỳ, trí tuệ của cổ nhân thật là vĩ đại, không ngờ mấy trăm năm trước họ đã làm ra thứ tương tự với phim của thời hiện đại rồi, đáng tiếc, những thành quả của cổ nhận lại bị dòng chảy lịch sử làm biến mất rất nhiều rồi!

Hà lão không ngừng nhìn chăm chú vào những hình ảnh xung quanh, ông nhịn không được cảm thán một câu, trên khuôn mặt ông có sự khiếp sợ, có khen ngợi nhưng phần nhiều lại là thương tiếc.

Cảm nhận của Hà lão Lý Dương có thể hiểu một phần, tay nghề của người cổ đai truyền nam không truyền nữ, họ sợ bị người khác học được bảo bối gia truyền của họ, nhưng cũng chính vì vậy mà một khi xảy ra vấn đề thì tay nghề của bọn họ sẽ thất truyền, những thứ này biến mất trong dòng chảy lịch sữ không chỉ có một mình Nguyệt Đăng

Nghĩ đến đây, Lý Dương lại nhìn về phía hai cái chén nhỏ, cái chén này cho dù là màu sắc hay là hoa văn đều thuộc loại tốt nhất, ít nhất thì bây giờ rất khó có thể tìm thấy được thứ có thể so với nó, có lẽ, cái chén này cũng chính là một trong những thứ đã biến mất trong dòng chảy lịch sử.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK