Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Kiệt nói đến công viên Vân Thụy là một vùng đất xưa của Côn Minh.

Nơi này có lịch sử lâu đời, từng được Tổng đốc Vân Quý của vương triều Thanh dừng chân, thời kỳ Quốc Dân, nơi này từng là rạp hát lớn nhất Côn Minh, thu hút rất nhiều người dân, còn trở thành một khu vực phồn hoa nổi tiếng của Côn Minh.

Lúc đó, nơi đây là trung tâm rất náo nhiệt, giống như Thượng Hải.

Đáng tiếc chính là, sau đó có một ngọn lửa lớn bất ngờ đến, thiêu đốt nơi này, thiêu chết rất nhiều người, dần dần trở nên hoang vắng, đến năm 1943 lần nữa xây dựng lại, nơi này mới từ từ tấp nập lên.

Hiện nay, nơi này lại lần nữa trở thành chợ lớn.

Ngoài đồ cổ ra, còn có tranh hoa và chim chóc, các đồ vật được yêu thích, các sản phẩm thủ công mỹ nghệ… Có thể nói người rất yêu thích đồ cổ đều tập trung ở trên đường Vân Thụy, là một vùng đất có lịch sử lâu đời trong mấy thành cổ Vân Nam.

Nơi này cách khách sạn không xa, không đến nửa tiếng, mấy người đã đến nơi này rồi.

Đến đầu phố, họ nhất định phải xuống xe, đường phố của nơi này không rộng, xe căn bản không vào được.

Đoàn người, tất cả đều trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ đứng cùng chỗ, lập tức thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh, đám người Lý Dương ăn mặc trang nhã, mấy cô gái Vương Giai Giai càng xinh đẹp diễm lệ, lại thêm họ lái xe sang trọng đến, rất nhiều người xung quanh đều coi họ là các công tử thiên kim tiểu thư con nhà giàu có đến du ngoạn.

Có người ngưỡng mộ có ngươi đố kỵ, còn có cô gái không ngừng liếc trộm, đáng tiếc không ai để ý đến cô.

Sau khi xuống xe, Hà Kiệt đi thẳng vài bước, nhìn xung quanh, Hà San San cũng hiếu kỳ đánh giá nơi này, tối qua cô không đến đây, mấy thứ kia là mua ở chợ đồ cổ khác.

- Chính là nơi này, chúng ta vào xem đi?

Hà Kiệt nhìn một vòng, lại trở về bên cạnh Lý Dương, khẽ nói.

- Được!

Lý Dương tất nhiên gật đầu, nơi này có kiến trúc bắt chước kiểu cổ, chợ thoạt nhìn không lớn lắm, tuy nhiên, cũng có không ít tiệm đồ cổ, nơi này dù sao là Vân Nam, không phải trung nguyên, cũng không phải Thượng Hải, Bắc Kinh các thành phố lớn.

ở nơi này muốn nhìn thấy một chợ đồ cổ lớn không dễ gì.

- Lý Dương, em muốn tách ra khỏi anh, một chọi một,xem chúng ta hôm nay ai có thể trúng quả nhiều!

Hà San San đột nhiên kêu lên, sau khi đến nơi này cô có chút rục rịch, lại thêm tối qua trúng quả, càng thêm tin tưởng, thế nên mới khiêu chiến với Lý Dương.

Còn không dừng ở đó, cô kéo Vương Giai Giai đi, không để cho Lý Dương có cơ hội phản ứng, cô kéo Vương Giai Giai bước đi, một lát đã đi xa.

- Lưu Cương, Hải Đông, hai người cũng đi theo,, đừng để các cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lý Dương vội vàng dặn dò, hai cô gái, ở nơi này không quen với con người nơi này tự mình chạy lung tung quả thật khiến người khác không yên tâm được, chợ đồ cổ lưu manh đều có, hơn nữa không ai rõ hơn Lý Dương được.

Lưu Cương do dự một lúc, lập tức gật đầu, dẫn Hải Đông cùng đi.

Bọn họ đi khỏi, bên cạnh Lý Dương chỉ còn Triệu Khuê, tuy nhiên, Triệu Vĩnh và một bảo vệ khác vẫn âm thầm, hai người này chắc chắn sẽ càng chú ý Lý Dương.

Ngoài ra, đội trưởng đội bảo vệ của Hà Kiệt Cao Phong cũng đang đi theo, đây cũng là một bộ đội đặc chủng tinh anh, hơn nữa trên người còn có súng.

Bốn bảo vệ của Sangdala lần này cũng dẫn đến, ngay cả An Văn Quân cũng có hai người đi theo, an toàn vẫn không thành vấn đề, hắn có thể tạm thời yên tâm rời đi.

Hải Đông lại không nghĩ nhiều như vậy, Lý Dương là ông chủ của họ, Vương Giai Giai là bà chủ tương lai của họ, bảo vệ Vương Giai Giai cũng là trách nhiệm của họ.

- Anh Kiệt, chúng ta đi thôi, vận may của nha đầu này đang hưng, chúng ta không thể thua nó được.

Lưu Cương và Hải Đông sau khi đi, Lý Dương mới khẽ cười, gọi Hà Kiệt đi thẳng vào chợ đồ cổ.

Chợ đồ cổ Vân Thụy thật ra không nhỏ, nhưng phân ra hai đầu phố đều có, đầu phía đông nhộn nhịp hơn, chủ yếu là các tiệm đồ cổ lớn bên đó, có vài tiệm còn có thực lực, ở Côn Minh rất nổi tiếng.

Đầu phía tây cũng rất lớn, có đất trống rộng rãi, còn có đại bàng cũng có tiệm đồ cổ ở đó, nhưng quy mô không bằng đầu phía đông, nơi đây có rất nhiều sạp, đám người Lý Dương đến chính là đầu phía tây.

Đi vào bên trong liền nhìn thấy các sạp hàng bày hai bên đường, các tiệm phía sau cũng không không ít là tiệm đồ cổ, vài bình sứ cổ Thanh hoa, hoặc tấm biển của vật đồng thau nhìn là thấy.

Trông thấy các sạp hàng, hứng thú của Hà Kiệt lớn nhất, cậu ta trước đây chưa ít lần chạy đến các gia viên, sạp hàng cũng dạo rất nhiều lần.

Sangdala chỉ hiếu kỳ nhìn toàn bộ xung quanh, anh ta không thích sưu tầm, các vật đồ cổ trong nhà chỉ đơn thuần là bày thôi, tuy nhiên, anh ta cũng quan tâm rất nhiều đến Lý Dương chọn đồ cổ như thế nào.

ở đây nhiều phế phẩm như vậy, trong rác rưởi chọn ra hàng thật, không phải là việc dễ dàng.

An Văn Quân cũng như thế, cô và Lý Dương cùng tham gia đấu giá cạnh tranh ở chợ đêm, nhưng cô và Lý Dương dạo chợ đồ cổ còn là lần đầu tiên, cô biết Lý Dương ở phương diện đồ cổ có địa vị cực cao, lúc này hào hứng nhìn Lý Dương như thế nào trong chợ đồ cổ bát nháo có thể kiếm được bảo bối.

Trái với đại công bàn, niêm yết giá rõ ràng, vừa nhìn là biết ngay tình hình, chợ đồ cổ hàng dởm hoành hành, trong mắt An Văn Quân tất nhiên là đống hỗn độn.

Chợ rất đông người, rất náo nhiệt, Lý Dương không đi các tiệm xung quanh, chỉ đi dạo ở các sạp bên ngoài.

Đi dạo vài cái, khoảng cách không nhiều, Lý Dương mới mở năng lực đặc biệt ra, trong phạm vi 50m toàn bộ đồ có thể trong hình ảnh lập thể, không những các sạp hàng xung quanh, ngay cả các tiệm đồ cổ bên cạnh cũng đều ở bên trong.

Quả nhiên, hầu hết đều là vòng sáng đơn tầng, cực ít vòng sáng đa tầng tồn tại, dù có, cũng là hai ba tầng là nhiều, thực sự có giá trị chỉ có một món, vẫn ở vị trí trong tiệm đồ cổ, vừa nhìn là biết là bảo bối đặc biệt của tiệm, giá chắc chắn rất cao.

Với lần này Lý Dương cũng không nhụt chí, chợ như thế vốn là như thế, nếu tùy ý đảo qua, một đống bảo bối xuất hiện đó mới là lạ.

Thu hồi năng lực đặc biệt, Lý Dương lại tiến lên trước, hắn đi không nhanh, cũng không chậm, rất nhiều nơi đều chỉ là lướt qua, xem qua.

Đồ dởm nơi này quá nhiều, Lý Dương cũng sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này, xem qua một chút, cho dù có trúng quả bảo bối, hắn cũng không sợ, đi thêm mấy chục mét, năng lực đặc biệt vừa mở, mọi thứ đều có thể phát hiện.

Năng lực đặc biệt mới là vũ khí đích thực của hắn, tùy ý nhìn đơn thuần là rèn luyện thị lực.

- Cố vấn Lý, đây là cái gì?

Đang đi, An Văn Quân bên cạnh đột nhiên hỏi Lý Dương, An Văn Quân còn giơ ngón tay nhỏ của cô, đang chỉ vào một đồ sứ trên sạp.

- Đây là Bút giá sơn, là đồ dùng thư phòng.

Lý Dương cười cười, cẩn thận quan sát cây bút giá sơn này vài cái, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Món Lam dứu Quan Âm bút giá sơn này không ngờ là hàng thật, đồ gốm của thời kỳ giữa Thanh làm rất khéo, có giá trị nhất định, nhìn vị trí của bút giá sơn này đặt là biết ông chủ hiểu không nhiều.

Đồ sứ của thời kỳ giữa của nhà Thanh đặc biệt là bút giá sơn thư phòng này, không có bản lĩnh không nhận ra được, không biết ông chủ của sạp này coi nó thành cái gì nữa.

- Bút giá sơn, là cái bút dùng sao?

An Văn Quân nghi hoặc ngẩng đầu lên, thắng cảnh du lịch Bút giá sơn cũng biết, đồ cổ thật sự không am hiểu.

Lý Dương mỉm cười nói:

- Đúng, Bút giá sơn chính là cây bút văn nhân thời xưa dùng, cô nhìn mấy chỗ nhô lên này, có giống ngọn núi không, đây là ngũ ngọn Bút giá sơn, nếu là ba ngọn Bút giá sơn, kia và một ngọn núi cơ bản giống nhau.

- Ông chủ, ông am hiểu rất nhiều, đây là món đồ không tồi Bút giá sơn thời Thanh, ông có quan tâm không?

Chủ sạp lập tức tiếp cận, cười hi hi nói, chủ sạp cũng là người trẻ tuổi, khoảng hai bảy hai tám tuổi, hình như tuổi mở sạp không nhiều.

Người nơi này nhiều nhất ba bốn mươi tuổi, đặc biệt là trên bốn mươi tuổi.

Một người quá trẻ bán đồ cổ, bản năng sẽ khiến người khác không yên tâm, hoài nghi thật giả của món đồ.

Lý Dương thoáng sững sờ, người thanh niên này biết là Bút giá sơn thời Thanh, vậy sao lại bày ở nơi không hợp mắt này, trong đống đồ của cậu ta, đồ thật rất ít, có vài món tiền đồng hoặc dân quốc cũng đều là không trước đây.

- Món đồ này của anh bao nhiêu tiền?

Lý Dương còn chưa nói xong, An Văn Quân hỏi trước, cô đơn giản là thấy món đồ này tạo hình không tồi, mới có hứng thú, được Lý Dương giải thích như vậy, cô còn thực sực sự muốn mua được.

Với cô cho dù đồ thật hay giả, thích là được.

- Tiểu thư, mắt của cô thực sự không tồi, đây là Bút giá sơn thực sự đời Thanh, rất rẻ, năm nghìn tệ là được.

Chủ sạp cười khà khà nói, nói xong còn nhìn An Văn Quân , trong lòng anh ta có chút hơi lo lắng.

Bởi vì quan hệ tuổi tác, buôn bán của anh ta quả thực không bằng được người xung quanh, Lý Dương còn có An Văn Quân , trang phục không chỉ nhìn rất đẹp, bên cạnh đều có người hộ tống, vừa nhìn là biết không đơn giản.

Đây là khách sộp, con dê béo, anh ta vừa cắn răng nói giá năm nghìn tệ, tuy nhiên cũng sợ người ta bị dọa bỏ chạy mất, đối phương nếu không muốn anh ta cũng chuẩn bị giảm giá.

- Năm nghìn?

Lý Dương kinh ngạc bật cười, mình lắc đầu, hắn còn thật sự cho rằng chủ sạp này hiểu giá trị của món đồ này, vừa nghe anh ta chào giá, liền biết anh ta thực sự không hiểu gì, vừa nãy là cố ý lừa bọn họ.

Nếu am hiểu, anh ta sẽ không đưa ra giá năm nghìn, Bút giá sơn này là tinh phẩm thời Càn Long, bán năm sáu trăm đều được .

- Năm nghìn, được, tôi mua.

An Văn Quân chỉ cúi đầu, liền có quyết định, năm nghìn đối với cô căn bản không là gì, nếu Lý Dương cho cô những bình luận hay kia, đồ này mua được là tất nhiên.

Chủ sạp trẻ tuổi sửng sốt, trong mắt bất giác sáng lên vui mừng.

Năm nghìn, đối với anh ta mà nói là làm ăn lớn, sạp đồ cổ này đã mở được ba năm không phát đạt, tuy nói hơi quá, nhưng bán được một món có thể nghỉ ngơi mấy ngày là chắc chắn không có vấn đề gì.

An Văn Quân móc tiền ra trả, Bút giá sơn này đã thành đồ của cô.

Mấy người vẫn kinh ngạc nhìn cô, ai cũng không ngờ được, sau khi ra ngoài người đầu tiên mua đồ không phải là Lý Dương, cũng không cần đến Hà Kiệt, không ngờ là An Văn Quân đi theo mình đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK