Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm này, như một thiên kiếp vô cùng lớn hạ xuống đất, chém thẳng vào trong đại quân của địch, xé ra một thung lũng rộng chừng mười vạn cây số trên mặt đất. Một kiếm này nghiền ép một số lượng lớn đại quân địch không kịp chạy thoát trong phạm vi liên quân, toàn bộ đều chết hết.

Ngay cả có không ít tiên tôn bởi vì khinh thường cũng đã tàn mệnh dưới kiếm này.

Mà một kiếm này, sau khi chặt đứt thiên hạ, dọc theo địa bàn của đế quốc Long Hoàng, dọc một đường thẳng về phía Bắc. Không biết bao nhiêu quận huyện thành trì bên trong đế quốc Long Hoàng đã bị chém vỡ, không biết bao nhiêu dân làng, dòng họ của đế quốc Long Hoàng bị nghiền nát dưới nhát kiếm này.

Một thung lũng vô cùng rộng lớn được mở ra, trong nháy mắt giống như một ánh sáng xẹt qua đất trời đánh thẳng, kéo dài vô hạn. Những chỗ cự kiếm đi qua, bất kể là sông rộng hay là núi cao, thành trì hay thôn làng, tất cả đều bị xé tan. Vô số tu sĩ muốn ngăn chặn thung lũng ấy kéo dài thêm nhưng muốn ngăn cũng không được.

Giống như chỉ ở trong chớp mắt, thung lũng đã chia toàn bộ đế quốc Long Hoàng thành hai bên. Dọc theo lãnh thổ của đế quốc Long Hoàng, một đường cắt dài qua sông núi trải dọc theo vòng Bắc Cực.

Cũng ngay tại lúc này, tại đường chân trời tại bắc cực, một chiếc tàu chiêm tinh trên bầu trời đầy sao đáp xuống đường chân trời, dừng lại trong mấy giây, có thể là đang suy nghĩ xem đi phương hướng nào.

Ngay tại lúc này.

Một thung lũng dài trăm ngàn dặm giống như bị nước lũ và mãnh thú đánh vào vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Mấy chiếc tàu chiêm tinh cùng với mấy trăm tu sĩ, phát hiện cảnh tượng kinh khủng trên mặt đất, toàn bộ con ngươi kích động co giật.

Còn không chờ bọn họ phản ứng gì cả, một thung lũng rộng đã xé toạc sông băng tới hàng trăm nghìn mét phía dưới.

Ngay sau đó, một luồng không khí cao ngút trời phóng lên cao, giống như xé một tờ giấy vậy, khiến toàn bộ tàu chiêm tinh của bọn họ bị xé toạc. Mấy trăm tu sĩ, trừ mười mấy tiên vương, còn lại là chân tiên cũng bị xé thành từng mảnh vụn.

“Trời đất ơi, thật kinh khủng, quá kinh khủng rồi.”

Khoảng chục tiên vương may mắn tránh được, sống sót sau thảm họa. Cả người đều run rẩy dữ dội, hoảng sợ gần như chết đi.

“Đây là chuyện quái gì vậy. Ai có thể nói cho tôi biết được không. Đang có chuyện gì xảy ra vậy hả?” Có một thần tướng mặc áo giáp vàng kêu lên, giọng run rẩy sợ hãi, bô dạng không biết phải làm sao.

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì đây chính là vết do do cự kiếm tạo thành.” Một vị thần tướng mặc áo giáp bạc đã có dự tính trong lòng, nói ra.

“Một thanh kiếm tạo thành sao?”

Tất cả các tiên vương kinh động nói.

“Một kiếm có thể chém ra được uy lực kinh khủng như vậy, chắc chắn phải là một tiên tôn vô cùng lợi hại, mới có thể chém ra được một kiếm như thế.”

“Hành tinh này là một hành tinh được bảo vệ bởi quy luật đất trời, có thể chém ra một vết sâu rộng như vậy ở hành tinh này, tạo thành một thung lũng rộng và không có giới hạn kéo dài đến bao nhiêu dặm nữa thì chứng tỏ uy lực vô cùng kinh khủng. Kể cả là thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ của chúng ta, nơi có những tiên tôn đỉnh phong, cũng không thể chém ra được một nhát kiếm có sức mạnh khủng khiếp đến mức này.”

“Có thể nhìn thấy từ quy luật đất trời của hành tinh này, tuy là một hành tinh có đạo tiên chính thống nhưng quy luật đạo tiên ở đây lại không hoàn thiện như ở thế giới ngân hà trung tâm vũ trụ chúng ta. Nhất định ở đây có tiên tôn, điểm này không có gì để nghi ngờ cả nhưng tôi có thể chắc chắn hành tinh như này, tuyệt đối không có tiên tôn đỉnh phong, chỉ có mức tiên tôn đại thành cảnh. Nhưng chỉ với tiên tôn đại thành cảnh, làm sao có thể chém ra được một kiếm kinh khủng như vậy chứ?”

Mười mấy tiên vương, mỗi người suy luận một lời, với sự xuất hiện của thung lũng sâu rộng này thì tỏ thái độ vô cùng sợ hãi và không hiểu lí do.

“Trừ phi có một khả năng xảy ra.” Một vị thần tướng mặc áo giáp vàng đột nhiên vuốt râu, vẻ mặt sâu xa nói.

“Khả năng gì cơ chứ?” Một tên quân sĩ truy hỏi.

Vị thần tướng mặc áo giáp vàng muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nói ra mấy chữ.

“Diệp Bắc Minh đã gây ra.”

"Cái gì chứ!"

Ba chữ Diệp Bắc Minh cũng đã đủ hù dọa tất cả tiên vương ở đó.

“Thần tướng Lục Duẫn Huy, ngươi không có nói đùa đấy chứ, vào ngàn năm trước đó, Diệp Bắc Minh đã bị cố tiên đế của chúng ta, liên thủ cùng với sáu vị tiên đế tiêu diệt rồi mà. Tại sao kiếm này có thể do hắn gây ra được cơ chứ?” Có vị tiên vương đưa ra nghi ngờ.

"Đúng vậy!"

Gần như tất cả tiên vương cũng bày tỏ rằng không đồng ý.

Thần tướng Lục Duẫn Huy lại nói là: “Con đường tu đạo của Diệp Bắc Minh khác với người khác. Uy lực của cự kiếm của hắn ta khi tấn công vào không tung cực kỳ khủng khiếp. Tôi hoài nghi có phải là hắn ta đã chuyển thế tái sinh một lần nữa, vào Thái Hư cảnh, cắt bỏ loại hủy diệt vô biên thứ chín, nên mới có thung lũng sâu như này xuất hiện.”

Hả?

Vừa nói như vậy, ngược lại tất cả tiên vương lại hít một hơi lạnh vào trong.

“Kể cả Diệp Bắc Minh chuyển thế, cũng cần ít nhất một nghìn năm trăm năm. Làm sao trong một thời gian ngắn ngủi như vậy hắn đã có thể tu luyện tới Thái Hư cảnh chứ?”Có tiên vương lên tiếng nghi hoặc lần nữa.

“Được rồi, đừng đoán mò linh tinh nữa, hãy đi dọc theo thung lũng này tiến về phía trước, đến điểm cuối của thung lũng thì chúng ta sẽ biết ai chém ra kiếm này thôi.” Có tiên vương đề nghị.

“Tôi đồng ý.” Có tiên vương gật đầu. “Diệp Bắc Minh thì ai ai cũng biết tới, hắn ta cũng không biết tới những tiểu tướng như chúng ta đâu. Chúng ta cứ đi dọc theo thung lũng này về phía trước, hỏi thăm tình hình xem có phải là hắn ta không.”

“Nếu thật như vậy, chúng ta hãy mau trở về để bẩm báo với tiên đế. Nếu như không phải vậy thì chúng ta cứ tiếp tục tra tìm nguyên nhân cái chết của Công Tôn.”

"Đúng vậy!"

Mọi người bày tỏ đồng ý.

Ngay sau đó, mười mấy vị tiên vương cẩn thận đi dọc thung lũng tiến về phía trước.

Mà lúc này, thung lũng này đã đi ngang qua vòng Bắc Cực, chạm tới phía sau của Thủy Lam Tinh, dọc theo sau hơn một trăm triệu cây số. Hướng đi vẫn về phía đỉnh núi cao tầm tầm mấy trăm ngàn mét.

Đột nhiên thì.

Một tiếng nổ vang lên!

Đỉnh núi nổ tung. Một ánh hào quang sáng phóng lên cao, một vị lão tướng từ trong bộ giáp màu đen chui ra, bộ dạng vô cùng bù rù đen bẩn.

"Gì vậy ?"

Ông ta cảm thấy được nguy hiểm nên mới ra ngoài, bình tĩnh nhìn lại thì phát hiện phía trước có một thung lũng xuyên thẳng tới, khiến cho chân mày ông ta đột nhiên nhíu lại.

“Theo như Bổn vương biết thì Thủy Lam Tinh không hề có tiên tôn nào có thể chém ra được một kiếm kinh khủng như vậy.” Lão tướng mặc áo giáp đen nhíu chân mày lại sâu hơn.

“Bất kể chuyện gì, việc gây ra thung lũng này thì cũng để nói sau, đừng có làm hỏng chỗ tu luyện yên tĩnh của Bổn vương.”

Nghĩ như vậy, ông ta lập tức sử dụng ba trăm ba phép pháp thân, hóa thành một đường Parabol rơi vào rãnh của thung lũng phía trước đó.

Đùng.

Đất đai bị ông ta đập vào kịch liệt rung chuyển.

Một lực kinh khủng từ bàn chân của ông ta phát ra, đánh vào hướng mà thung lũng đang kéo dài tới.

Hai uy lực kinh khủng vừa đụng vào nhau.

“Đùng.”

Trời đất rung chuyển kịch liệt, tạo ra một vụ nổ to ra xung quanh. Lão tướng mặc áo giáp màu đen lùi lại phía sau mấy bước rồi đặt mông ngồi ầm xuống đất.

Sau đó thung lũng dừng kéo dài lại.

Lão tướng mặc áo giáp đen hít một hơi lạnh sâu vào trong.

“Bổn vương tu luyện giai đoạn đầu của Thái Hư Cảnh đại thành hoàn toàn là dựa vào vận may quyết định, so với bản rút gọn của Thủy Lam Tinh thì càng phải dựa vào vận may nhiều hơn. Kể cả là tiên tôn cảnh Thái Hư Cảnh đại thành trung kỳ của Thủy Lam Tinh cũng không thể làm gì được Bổn Vương. Vậy thì làm sao một thanh kiếm kéo dài có thể làm quật ngã bổn vương được chứ?”

Thần tướng mặc áo giáp đen cảm thấy không hiểu.

Cái này cũng phải ít nhất là một tiên tôn thái hư cảnh viên mãn thì mới chém ra được như vậy.

Nhưng ở Thủy Lam Tinh, làm gì có một tiên tôn Thái Hư Viên Mãn nào chứ?

“Vậy vương gia ta phải tìm ra được chuyện gì đang xảy ra.”

Nghĩ tới đây, lão tướng áo giáp đen đứng lên, thu hồi pháp thân, dọc theo thung lũng, bay đi hết mười lăm tỉ cây số.

Không lâu sau đó, một âm thanh truyền tới bên tai ông ta.

“Nếu đây là do thánh quả đại đao của Diệp Bắc Minh tạo ra thật thì cùng lắm hắn ta cũng chỉ được tới Thái Hư cảnh tiểu thành. Bởi vì nếu là đại thành, lúc chém ra sức mạnh vô biên. Tôi cũng đã từng chứng kiến qua. Chiều rộng của thung lũng có thể đạt tới một trăm năm chục ngàn cây số, nhưng chiều rộng của thung lũng cũng chỉ tầm một trăm mười ngàn cây số mà thôi. Có thể thấy rõ ràng là hắn ta còn chưa đạt tới Thái Hư Cảnh tiểu thành. Vậy cùng lắm chỉ cần phái mấy vị tiên tôn đại thành tới là có thể bóp chết hắn ta rồi. Nếu không chờ đến khi hắn đạt tới thái hư cảnh đại viên mãn thì với thế giới Ngân Hà ở trung tâm vũ trụ mà nói thì chính là một kiếp nạn chưa bao giờ có trước đó.”

Nghe nói như vậy, vị lão tướng mặc áo giáp đen đã bay được mấy trăm ngàn cây số lại lăn lội trở lại.

Rất nhanh sau đó, ông ta đã xuất hiện ở trước mặt mười mấy vị tiên vương, bắn ra một nguồn năng lượng chặn lại bước đi của các tiên vương.

Một giây kế tiếp.

Có một tiên vương kêu lên vô cùng kích động.

“Lâm Lâm Lâm... Lâm Bá Thiên?”

Ngay sau đó!

Tất cả tiên vương cũng vô cùng sợ hãi hoảng hốt kêu to lên.

“Mẹ tôi ơi, là Lâm Bá Thiên đó.”

“Ông ta, ông ta, ông ta... Tại sao ông ta lại ở đây chứ?”

“Chay mau đi.”

Chỉ một thoáng, mười mấy tiên vương giống như thấy quỷ vậy, bị dọa phát sợ, chạy trốn toán loạn khắp xung quanh.

Nhưng chỉ một giây kế tiếp, bọn họ cảm giác như bị mười triệu con quỷ kéo lại, giống như đang chạy trên máy chạy bộ, chạy tới chạy lui vẫn dậm chân tại chỗ.

“Đừng chạy nữa.”

Lâm Bá Thiên quát lên một tiếng, hỏi: “Bổn vương hỏi các ngươi, các người vừa nói cái gì hả, Bổn vương chạy nhanh quá nên không nghe được rõ.”

“Không không không... Chúng tôi không nói gì cả.” Có một thần tướng mặc áo giáp vàng lên tiếng.

“Trả lời nghiêm chỉnh đi.” Lâm Bá Thiên nổi cơn giận, trợn trừng đôi mắt lên, trong mắt lộ ra sát khí.

Ực!

Các tiên vương kích động nuốt nước miệng, chân cũng bị sỡ đến nỗi mềm nhũn ra.

“Chúng tôi đang hoài nghi, một nhát kiếm này có phải là Diệp Bắc Minh dùng thánh quả đại đao chém ra không.” Một tiên vương run rẩy đáp lại.

“Ồ ra vậy.”

Lâm Bá Thiên đảo mắt qua một lượt, trong nháy mắt con ngươi sáng rực lên, đỡ lấy cằm của vài ba bọn tu tiên nói: “Khoan hãy nói. Mấy tên nhóc các ngươi, hoài nghi như vậy cũng có lý đấy. Quả thực vết chém dài này giống vết chém mà thánh quả đại đao của Diệp Bắc Minh gây ra.”

Nói đến đây, ông ta vừa nhìn những tên tiên vương kia, vừa tức giận nói: “Bổn vương hỏi các người, có phải các người muốn đi điều tra xem có phải do tôn thượng nhà ta chém ra hay không. Nếu thật là vậy thì các người sẽ trở về thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ để báo tin phải không?”

Mặc dù ông ta không biết những người này, nhưng những người này có thể biết ông ta, còn biết tôn thượng của ông ta là Diệp Bắc Minh. Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này đến từ thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ rồi.

"Không không không! Chúng tôi nào dám chứ!”

Cả đám Tiên Vương khua tay lia lịa, người người đều khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy đang đối thoại cùng tủ thần, vô cùng nguy hiểm, giống như có thể bị lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào.

"Hừ!"

Lâm Bá Thiên hừ lạnh, nói: “Mấy tên nhãi ranh các ngươi, dám mạo hiểm đi thăm dò xem là tiên tôn nào chém ra nhát kiếm này thì có thể thấy là rất nóng lòng muốn lập công lao đây mà. Lại còn dám lừa gạt Bổn vương là không dám sao. Gan chó của các ngươi cũng to đấy, cũng may mà gặp được Bổn vương ta đây, chứ nếu sự thật không phải do tôn thượng nhà ta chém ra, lại bị các người trở về báo tin như vậy thì chẳng phải tôn thượng nhà ta gặp phải nguy hiểm sao?”

“Cho nên, vì để giữ an toàn, bất kể có phải là tôn thượng nhà ta chém ra hay không, các người chắc chắn phải chết. Nếu không các ngươi bị Bổn vương phát hiện rằng các người trở về báo tin thì nhà vua kia chắc chắn gặp nguy hiểm.” 

Dứt lời, ông ta chuẩn bị khai sát giới.

“Ôi thần ơi, xin đừng giết chúng tôi.” Lúc này một tên tiên vương quỳ xuống van lạy: “Nếu như ngài giết chúng tôi, thì tín hiệu trong thần hồn của chúng tôi với triều đình sẽ bị đứt quãng. Nếu như quá lâu, tiên đế sẽ phái người tới điều tra nguyên nhân cái chết của chúng tôi. Lần này nếu điều động thì chắc chắn sẽ là tiên tôn tới. Cho nên, xin ngài đừng giết chúng tôi, bắt chúng tôi lại làm nô lệ cũng được, chúng tôi nguyện đi theo thần vũ vương mà.”

"Được rồi!"

Lâm Bá Thiên vuốt râu, chậm rãi gật đầu, nói: “Mấy tên nhãi các ngươi nói cũng có lý, quả thực là Bổn vương không thể giết chết các người.”

“Nhưng mà...”

Ông ta lấy ra một cái hồ lô: “Bổn vương có thể xé rách thân xác của các ngươi, rồi thu thần hồn của các người lại. Như vậy thì tín hiệu trong thần hồn của các ngươi cũng sẽ không bị mất. Tiên đế cũng sẽ không biết được các người gặp nạn đâu.”

“Xin đừng mà.”

Cả đám tiên vương quỳ lạy cầu xin tha mạng. Lâm Bá Thiên rút ra một một hồ lô từ ống tay áo, rồi xé rách thịt của đám người đó, hút thần hồn của bọn chúng vào trong hồ lô.

"Ha ha!"

Ông ta ngửa đầu lên cười một tiếng, rồi thu hồ lô lại.

“Đi xem xem có phải là do tôn thượng gây ra không.”

Trong đầu đầy suy nghĩ, ông ta liền xoay người dọc theo thung lũng đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK