“Không xong rồi!”
Nhìn thấy quân đoàn ma quỷ phóng ra từ trong tháp Hạo Thiên, cả bảy vị trong Bát Bộ Thiên Tướng đều thay đổi sắc mặt.
Nhưng thật ra không phải do bọn họ sợ binh ma quân đó, vì thật ra trong mắt bọn họ đám ma quân đó cũng giống như một đàn kiến, không khiến cho bọn họ sợ hãi một chút nào.
Nhưng mà!
Số lượng nhiều như thế!
Một khi toàn bộ bọn chúng được thả ra, bảy người bọn họ không thể nào trấn áp được hết toàn bộ số ma quân này, như thế sẽ để cho một số ma quân chạy thoát. Nếu chạy đến đại quân ở phía đối diện sẽ mang đến thương vong rất lớn cho quân Liên minh.
Nhưng nếu bọn họ bỏ đi để trấn áp những con ma quân này, thì sẽ không thể bảo hộ bệ hạ của bọn họ, nhỡ ddaau Hạo Thiên đánh lén bệ hạ của bọn họ thì phải làm thế nào?
Bệ hạ của bọn không phải đang ở cảnh giới Đại Đạo giới, nếu Hạo Thiên động thủ với bệ hạ nhỡ đâu lại đánh trúng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu không chết cũng bị trọng thương, có thể sẽ bị thương nghiêm trọng giống như Huyền Nữ công chúa.
Cho nên, nhất thời bọn họ vẫn chưa biết để làm thế nào.
“Trương Đức, Hùng Phi, Ngọc Chân, Vân Thiên, Lưu Minh, Cảnh Thịnh, Long Võ, bảy tên cẩu tặc nhà ngươi, mau nộp mạng đi!”
Ngay khi những ma quân này được thả ra, một tên ma đầu đã xông đến Bát Bộ Thiên Tướng lớn tiếng quát, và bổ nhào đến.
Ký ức của bọn chúng vẫn còn đang dừng lại ở đại chiến Thần Ma, mà khí đó Bát Bộ Thiên Tướng này đều là những vị trung thần của phái Thần khi đó, giết hại vô số ma quân, vì thế ma quân vô cùng căm hận bọn họ.
Người ở thời đó, ai cũng không có họ, tất cả đều giống như Thái Nhất, xưng hô bằng tên, ví dụ một số người như, Hồng Quân, Trấn Nguyên, Bàn Cổ, Hạo Thiên, Nữ Oa, Phục Hy,v.v… tất cả đều không có họ, họ là sau này mới có, cho nên bảy vị trong Bát Bộ Thiên Tướng này cũng không hề có họ.
“Đúng là to gan!”
Nhìn thấy ma quân đang đánh đến bảy vị trong Bát Bộ Thiên Tướng, Atula quát lớn một tiếng.
Ma quân quay đầu nhìn lại, nhận ra là Atula, tất cả bọn chúng đều chấn động, đồng loạt quỳ xuống và hét lên: “Thuộc hạ bái kiến Tu La ma soái!”
Atula lúc đó là một vị ma soái trong ma quân lúc đó, địa vị gần như chỉ đứng sau thủ lĩnh của ma quân, dưới trướng thủ lĩnh cũng có một số vị ma soái khác cùng cấp với ông, nên đương nhiên những con ma quân này nhận Atula là ma soái.
Thấy vậy, bảy vị mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Atula có thể ngăn chặn những con ma quân này, thì những buồn phiền lo lắng của họ có thể được giải quyết rồi.
Nhưng rất nhanh, Hạo Thiên đã hét lên: “Atula đã làm phản từ lâu rồi, hắn đã trở thành người dưới trướng của Thái Nhất, hắn không phải là ma soái của các ngươi nữa rồi, là quản đồ của Ma phía các ngươi, các ngươi không cần phải quỳ lạy hắn!”
Nói đến đây, ông ta chỉ vào Diệp Thần tiếp tục nói: “Hắn chính là Thái Nhất, năm đó chính hắn đã dẫn dắt Thần phái đánh bại Ma phái của các ngươi, mau qua đó giết chết hắn, trả thù cho thủ lĩnh của các ngươi!”
“Cái gì?”
Đám ma quân này rất chấn động.
Thủ lĩnh đã bị Thái Nhất giết chết?
Ma soái Atula lại gia nhập dưới trướng của Thái Nhất?
Bọn chúng đều bị nhốt vào tháp Hạo Thiên trước khi đại chiến Thần Ma kết thúc, cho nên bây giờ đã xảy ra chuyện gì bọn chúng đều không biết.
“Ta không lừa các ngươi, là tha đã thả các ngươi ra, các ngươi phải nghe lời ra, qua đó giết hết bọn chúng cho ta!” Hạo Thiên Đại Đế quát.
“Giết!”
Thủ lĩnh của ma quân hét lên một tiếng, lao về phía Bát Bộ Thiên Tướng.
“Long Võ, Vân Thiên hai người bảo vệ bệ hạ, con lạ mau giết bọn chúng!”
Trương Đức là người đứng đầu trong Bát Bộ Thiên Tướng hét lên, dẫn đầu xông tới đám ma quân, sau đó bốn vị Thiên Tướng còn lại cũng xong đến.”
“Hạo Thiên tiểu tặc, ngươi muốn chết rồi!”
Atula vô cùng tức giận, xông lên tấn công Hạo Thiên Đại Đế.
“Muốn giết ta sao, ngươi không có năng lúc đó.”
Hạo Thiên Đại Đế cũng là một người hiếu chiến, nên liền ngay lập tức nghênh chiến với Atula, mặc dù bị Atula áp chế nhưng không thành vấn đề, chỉ cần Atula không làm ông ta bị thương là được, như thế ông ta sẽ có cơ hội hành động, giết chết Diệp Thiên.
Ông ta sợ.
Nếu để cho Diệp Thiên mở được ba tòa tế đàn còn lại, lúc đó thực lực của hắn sẽ trở lại trạng thái đỉnh cao, nhớ lại ký ức của năm đó. Sư phụ ông ta đang rơi vào độ kiếp, nhỡ đâu trước khi sư phụ của ông ta hoàn thành độ kiếp, Diệp Thiên lại khôi phục sức mạnh Thái Nhất, thì ông ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Cho nên hôm nay ông ta nhất định phải giết chết Diệp Thiên, nếu không những ngày tháng sau này ông ta sẽ không ngủ được. Đây cũng chính là nguyên nhân ông ta không chạy, nếu không ông ta đã sớm bỏ chạy mất dạng từ lâu rồi.
Bởi vì không ai có thể chặn được tháp Hạo Thiên, ngày càng có nhiều ma quân ra khỏi tháp Hạo Thiên, chúng chạy khắp nơi, số lượng vô cùng nhiều, thực lực cũng khá mạnh. Mặc dù rất nhiều tên đã bị năm Thiên Tướng giết chết, nhưng vẫn có một luồng ma quân cuồn cuộn tuôn ra, đánh về phía năm vị Thiên Tướng, muốn giết cũng giết không hết.
Dù sao thì những ma quân đó cũng không giống những thiên binh thiên tương bây giờ, tổng hợp lại thì thực của bọn chúng mạng hơn thiên binh thiên tướng ngàn vạn lần, bọn họ đều xuất thân từ trong thời kỳ Hỗn Độn, mặc dù không có kẻ nào cảnh giới Đại Đạo, nhưng Thái Thượng Kính và cảnh giới Đại La thì rất nhiều. Do vậy, khó mà có thể giết hết một khối lượng lớn.
Đệ tử của Tiệt Giáo, các thành viên cấp cao của bộ tộc Phượng Hoàng cũng tham gia để đối phó với ma quân, nhưng họ vẫn không thể trấn áp được đám ma quân này, bọn chúng ở khắp mọi nơi, có tên còn nhảy vào lực lượng chủ lực của quân đội Liên minh để giết chóc.
“Ha ha ha!”
Điều gì đã khiến cho Hạo Thiên Đại Đế cười lớn liên tục.
Lúc này, Diệp Thiên đã ngừng điều trị Đóa Đóa, ôm Đóa Đóa vào trong lòng ngực, sau khi trải qua điều trị, Đóa Đóa tuy không lành hẳn, nhưng vết thương của cô đã tốt lên rất nhiều, ít nhất là không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Tất nhiên, cũng chính vì Đóa Đóa có Thất khiếu linh lung tâm. Nếu không bị thương nặng như thế chắc chắn khó có thể bảo toàn được tính mạng.
“Chị, chị thấy sao rồi?” Diệp Chiến đi tới, nắm tay chị gái hỏi.
Đóa Đóa cười nói: “Chị thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Chiến rơi lệ vui mừng. Cuối cùng cậu ta không cần phải lo là sẽ mất đi chị gái nữa rồi.
Diệp Thiên cũng ôm Diệp Chiến vào lòng.
Ôm hai đứa con trong lòng, trái tim hắn lúc này đặc biệt yên bình, và cuối cùng hắn cũng không phải lo lắng cho sự an toàn của các con mỗi ngày, như lúc hắn ở trong cõi Atula nữa rồi.
Không biết qua bao lâu.
Tất cả ma quân trong tháp Hạo Thiên đều đã được giải phóng, ước chừng cũng phải có đến một nghìn tỷ ma quân ở khắp mọi nơi. Lực lượng chủ lực của quân Liên minh đã ném bom oanh tạc ma quân, nhưng bởi vì đang trong trạng thái hỗn chiến, quân Liên minh rất khó để có thể tiến hành phóng toàn bộ hỏa lực để áp chế bọn chúng. Nhưng lại có rất nhiều ma quân chạy vào đội hình của quân Liên minh để giết chóc, đánh tan rất nhiều quân chủ lực của Liên minh.
“Long Võ, Vân Thiên, đi đến phía quân chủ lực của quân Liên minh, đem toàn bộ ma quân đang giết chóc trong đó giết hết cho trẫm!” Diệp Thiên ra lệnh.
“Bệ hạ, nếu hai ta đi sẽ không ai bảo vệ cho ngài.”
Long Võ và Vân Thiên lo lắng.
Diệp Thiên nói: “Trẫm có thể tự bảo vệ bản thân, hai ngươi nhanh chóng đi đi!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Hai Thiên Tướng không dám trái mệnh lệnh của Diệp Thiên, lập tức bay tới phía quân chủ lực của Liên minh chủ lực, giết toàn bộ ma quân đang giết chóc quân chủ lực của Liên minh.
“Ha ha!”
Thấy rằng cơ hội đã đến, Hạo Thiên một bên ngăn cản Atula, một bên điều khiển tháp Hạo Thiên bay về hướng của đỉnh đầu của Diệp Thiên, ông ta muốn muốn áp chế Diệp Thiên và những người khác vào trong tháp Hạo Thiên, sau đó mang bọn họ đi. Chờ đến khi trở lại đại quân của Thiên Đình muốn giết Diệp Thiên như thế nào cũng được.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Atula hét lên, ông bị Hạo Thiên ngăn lại, căn bản không có cách nào để bay qua giúp đỡ.