“Chiến Nhi!”
“Đệ đệ!”
Văn Tuyết Tâm và Đoá Đoá vừa nhìn thấy Diệp Chiến cũng lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh chạy về phía cậu.
Văn Tuyết Tâm nhớ con trai đến sốt ruột, mỗi ngày ở dưới nhân gian cô ấy đều vô cùng lo lắng cho con trai. Dù gì chăng nữa Hồng Quân Mang theo vô số Ma Quân trở về để cướp lấy tam giới, Diệp Chiến sẽ trở thành mục tiêu của ông ta, thân là người làm mẹ, cô sao có thể không lo lắng được.
Giờ phút này thấy con trai bình yên vô sự, cô vô cùng vui mừng.
Còn Đoá Đoá cũng vậy, cô cũng nhớ em trai đến sốt ruột.
Hai chị em tình cảm thân thiết, Diệp Chiến từ khi còn bé đã không có mẹ, cha lại bị đẩy vào địa ngục, một tay cô nuôi nấng, chăm sóc dạy dỗ cậu lớn khôn. Có thể nói, Đoá Đoá dành rất nhiều quan tâm cho Diệp Chiến. Do đó tình cảm giữa cô và Diệp Chiến còn sâu nặng hơn nhiều so với tình cảm với hắn em Bảo Bảo và Lạc Lạc.
Dẫu gì Diệp Chiến cũng do một tay cô nuôi nấng.
Diệp Chiến nhanh chóng chạy tới trước mặt mẫu hậu và hoàng tỷ, cậu kéo lấy tay mẫu hậu và hoàng tỷ, kích động nói: “Mẫu hậu, hoàng tỷ, Chiến Nhi nhìn thấy hai người rất là vui vẻ!”
“Mẫu hậu nhìn thấy Chiến Nhi an toàn khoẻ mạnh cũng rất vui mừng!” Văn Tuyết Tâm cười nói.
Đoá Đoá cười hi hi nói: “Chị cũng đã lâu không gặp hoàng đệ, sao những năm này hoàng đệ vẫn ổn chứ?”
Diệp Chiến nở nụ cười đắng chát: “Sống thì sống rất tốt, chỉ là em nhớ chị và phụ hoàng, cũng sợ đánh mất tam giới của phụ hoàng, cho nên rất áp lực.”
Đoá Đoá bật cười.
Sau khi nói chuyện một hồi, Đoá Đoá nói: “Phụ hoàng đã trở về rồi, đang ngăn
cản Hồng Quân. Có phụ hoàng ở đây, bây giờ hoàng đệ có thể thở phào được rồi đấy.”
“Tốt quá!”
Biết tin Diệp Thiên đã trở về, Diệp Chiến và bá quan đều vui mừng muốn phát điên.
“Bệ hạ, bầu trời đột nhiên biến màu, có lẽ là do Hồng Quân không đấu lại được Thái Thượng Hoàng nên đã ra đại chiêu cho nên mới có hiện tượng như vậy. Nói không chừng một lúc nữa sau khi Thái Thượng Hoàng phá được đại chiêu của Hồng Quân, trời đất lại khôi phục bình thường!” Có đại thần vừa cười vừa nói.
“Ừ, ừ!”
Diệp Chiến gật đầu.
Biết được tin phụ hoàng đã trở về, đang đối phó với Hồng Quân, cậu ta liền cảm thấy người nhẹ nhàng.
Nói đùa. Kiếp thứ nhất phụ hoàng mạnh như vậy, đến ngay cả Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng là đồ đệ của phụ hoàng, Hồng Quân cũng chỉ là một trong những đồ đệ của Hỗn Nguyên Lão Tổ, ông ta có thể làm gì được phụ hoàng chứ?
Huống hồ còn có đám người Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng Nguyên Thuỷ ở đó thì còn sợ Hồng Quân có thể gây ra việc gì được chứ?
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Diệp Chiến hô lên: “Mau chuẩn bị nghênh đón Thái Thượng Hoàng!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
……
Lại nói tới Diệp Thiên bên kia.
“Hồng Quân ông ta đang muốn làm gì vậy chứ?”
“Nhìn trông có vẻ đáng sợ quá, hay là ông ta định dùng đại chiêu gì?”
“Chẳng lẽ Hồng Quân muốn đồng quy vô tận với Thiên Giới hay sao?”
Đứng dưới hư không đã biến thành màu đen kia, cảm nhận sự kinh khủng chạy qua toàn thân, đám người Thông Thiên giáo chủ và Thái Thượng Nguyên Thuỷ ngửa lên nhìn bầu trời, khuôn mặt tràn ngập sự bối rối và kinh ngạc.
Trước khi Diệp Thiên trở về, bọn họ đã cùng Hồng Quân đấu không ít lần, nhưng lúc bấy giờ Hông Quân chưa dùng đại chiêu. Bây giờ Thái Thượng Hoàng trở về, Hồng Quân bị dồn thế bí, không khó có thể đoán ra đại chiêu này chính là đại chiêu mạnh nhất mà Ma Tổ Ác Nguyên truyền thụ cho Hồng Quân.
“Ông ta muốn tạo ra Ma Đạo sao?”
Diệp Thiên khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, cau mày nói.
Không lâu sau đó, trong không gian mông lung vang lên tiếng trả lời của Hồng Quân: “Không sai, tao muốn mở cửa Ma giới, dùng Ma thuật lợi dụng sức mạnh của trời đất giết chết chúng mày.”
Tam Thanh có thể mở ra Thiên Đạo, mà công lực của Hồng Quân cao hơn cả Tam Thanh rất nhiều nên ông ta đương nhiên có thể mở ra Ma Đạo.
Tất nhiên không phải cứ thực lực mạnh thì ông ta có thể mở ra đạo thuộc về chính mình. Chuyện này còn phải xem thiên phú.
Bởi mỗi loại phép thuật lại có điều riêng biệt, do đó khai sáng đạo cũng có thể coi như một môn học thuật.
Thái Nhất không thể mở Thiên Đạo bởi Thái Nhất không am hiểu cái này chi nên mới phải để Tam Thanh mở Thiên Đạo cho mình.
Tiền thân của Thánh Hư Thuỷ Tổ cũng chưa từng khai sáng đạo cho nên cũng không có kinh nghiệm về chuyện này.
Trên Thiên Giới, đạo là do Hỗn Nguyên sáng tạo ra, ông ta cũng là người đầu tiên sáng tạo ra đạo. Hồng Quân và Bàn Cổ đều từng học qua đạo pháp mà Hỗn Nguyên sáng tạo cho nên ít nhiều cũng biết cách sáng tạo đạo.
Thái Nhất và Trần Nguyên tử đều chưa học qua phép thuật này nên không biết cách làm sao để mở ra đạo.
Cho dù Thánh Hư Thuỷ Tổ khai sáng ra công pháp tu luyện khiến vạn vật đều có thể tu luyện thì cũng không có nghĩa ông ta không việc gì là không thể.
Sự thật không phải như vậy, công pháp tu luyện cũng là do Thánh Hư Thuỷ Tổ từng giờ từng phút dùng kinh nghiệm của bản thân để tạo ra, cuối cùng mở ra tiên đạo, Ma Đạo, quỷ đạo đủ loại công pháp.
Còn sáng tạo đạo là kiệt tác hậu nhân phát minh ra sau khi Thánh Hư Thuỷ Tổ mất.
Giống như người phát mình ra điện, ông ta có thể phát minh ra điện không có nghĩa ông ta cũng có thể phát minh ra đồ điện.
Cũng đạo lý đó, Thánh Hư Thuỷ Tổ có thể sáng tác ra công pháp nhưng không thể sáng tạo ra đạo, Nhưng tất cả mọi thứ đều cần có công pháp mới có thể vận hành, giống như đồ điện nhất định phải có điện mới có thể sử dụng.
Cho nên có thể nói Thánh Hư Thuỷ Tổ là người đặt nền móng cho sự diễn biến của công pháp sau này.
Quay trở lại chuyện chính.
Lúc này sắc trời đã tối đến mức không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trong hư không đủ loại ánh sáng màu tím xuất hiện theo một quy luật. Màu đen cùng màu tím của những tia sáng kia khiến hư không trở nên quỷ dị vô cùng, khiến người ta cảm giác như sắp đối mặt tận thế.
“Không hay rồi!”
Đám người Thái Thượng Thuỷ Nguyên và Thông Thiên đều biến sắc.
“Thái Thượng Hoàng, xem ra Hồng Quân đã nắm vững công pháp sáng tạo đạo, tốc độ sáng tạo đạo của ông ta vượt xa tốc độ của thần và Thuỷ Nguyên. Mà xem quy luật, ông ta đang sáng tạo Ma Đạo, thứ này đáng sợ hơn Thiên Đạo của chúng ta rất nhiều!”
“Đúng vậy thưa Thái Thượng Hoàng!” Khuôn mặt của Thông Thiên cũng tràn ngập lo lắng: “Vốn thực lực của Hồng Quân đã rất đáng sợ, nếu để ông ta sáng tạo thành công Ma Đạo, mượn sức mạnh của Ma Đạo làm loạn, kết quả sẽ rất kinh khủng!”
Thông Thiên nghĩ liền cảm thấy sợ hãi.
Sở dĩ lần trước Hồng Quân thất bại chủ yếu là do ông ta phản chiến đứng về phía Thái Nhất.
Nếu như Thông Thiên không phản chiến mà đứng về phía Hồng Quân, kết quả chắc chắn đã khác. Ít nhất là nếu không có sự hỗ trợ của Thông Thiên, Thái Nhất không phát triển được, Thiên Đình cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Ông biết thù này Hồng Quân đã ghim ở trong lòng.
Nếu để Hồng Quân mượn được sức mạnh Ma Đạo, đánh bại thậm chí là giết chết Diệp Thiên, như vậy nếu như ông ta rơi vào tay Hồng Quân kết quả sẽ thảm hại hơn đám người Thái Thượng Nguyên Thuỷ rất nhiều. Nếu đám Thái Thượng Nguyên Thuỷ còn có thể giữ được mạng sống vậy đón chờ ông chỉ có cái chết!
“Đưa kiếm Hoàng Thiên cho trẫm.”
Diệp Thiên đưa tay ra.
Tôn Ngộ Không lập tức đưa kiếm Hoàng Thiên cho Diệp Thiên.
Hắn lấy được không ít pháp bảo từ trong quan tài ngọc, nhưng đều không dùng được bởi nếu không phải là pháp bảo cảnh giới Phiêu Miểu thì cũng là pháp bảo cảnh giới Hư Vô, không có thứ nào là pháp bảo cảnh giới Đại Đạo. Do vậy lấy tu vi hiện giờ của hắn vẫn chưa thể sử dụng các pháp bảo kia.
Sau khi nhận được kiếm, Diệp Thiên nhảy lên một cái, giơ kiếm lên đâm thẳng phía không trung.
“Hư Không Thánh Kiếm Quyết chiêu thứ mười lăm, Vạn Vật Sinh!”
Vừa dứt lời, kiếm Hoàng Thiên liền phóng lên trên không trung, toả ra ánh sáng muôn màu bao phủ lên bầu không khí vẩn đục do Ma Đạo gây ra.
Đại Đạo quyết cũng không phải Trấn Nguyên Tử hoàn toàn sáng tạo ra mà là cải biên lại từ công pháp Hỗn Nguyên Lão Tổ truyền lại cho Trấn Nguyên Tử, mà những công pháp Hỗn Nguyên Lão Tổ truyền lại cho Trấn Nguyên Tử đều bắt nguồn từ Thánh Hư Lão Tổ- hắn. Nói tóm lại Đại Đạo Tạo Hoá quyết cải biên thành tiên pháp mà hắn được truyền dạy, mà Hư Không Thánh quyết của Đại Đạo Tạo Hoá quyết cũng chính chính là do hắn sáng tạo ra, tổng cộng có mười tám chiêu, cảnh giới Đại Đạo có thể thi triển được chiêu thứ mười lăm.
Tu vi tới cảnh giới Đại Đạo chính là Thánh Nhân, không được giết chóc bừa bãi.
Hư Không Thánh Kiếm quyết mà hắn sáng tạo ra bắt đầu từ chiêu thứ mười lăm đã không còn chỉ là chiêu thức giết chóc mà là chiêu thức thương sinh.
Một kiếm ra sẽ không huỷ diệt vạn vật, cho dù một nhát kiếm này của hắn có trảm vào Thiên Giới cũng không gây ra bất cứ nguy hiểm gì cho Thiên Giới, ngược lại chỉ càng khiến vạn vật trên Thiên Giới càng thêm phát triển.
Giết chóc thì dễ mà cứu thế thì khó, một chiêu kiếm cứu thế này khó hơn rất nhiều chiêu kiếm giết chóc.
Chỉ một chiêu vừa ra, hư không vốn đen đúa nặng nề đột nhiên trở nên trong xanh hơn rất nhiều. Ma Đạo mà Hồng Quân đang sáng tạo cũng bị ánh sáng đó chém vào, bắt đầu xuất hiện những vết rách.
Hồng Quân nhập Ma thầm giật mình.
“Muốn ngăn tao sáng tạo Ma Đạo? Đừng hòng, tao sẽ không để cho chúng mày được toại nguyện.”
Giọng nói tràn ngập sự tức giận của Hồng Quân truyền đến từ phía đám mây đen trên cao.
Ngay sau đó, trong mây đen chợt xuất hiện mấy vầng sáng màu tím, từ trong những vầng sáng đó tuôn ra mấy vòng sáng màu tím cuồng bạo bắn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên khai triển thần niệm, phóng ra cương khí.
Vòng sáng màu tím đánh vào cương khí của hắn phát ra những âm thành rè rè như hàn điện. Cương khí mà Diệp Thiên phóng ra bị mấy vòng sáng này ăn mòn, bắt đầu xuất hiện vết rạn.
“Ma Đạo còn chưa hoàn thành mà đã mạnh như vậy, không biết sau khi ra đời sẽ mạnh đến mức nào!”
Diệp Thiên kinh ngạc, sợ hãi không thôi.
Đây không phải là công pháp hắn dạy cho Ác Nguyên, có lẽ là võ công ông ta lĩnh ngộ được sau này, hoặc có thể là chính Hồng Quân tự lĩnh ngộ ra, tóm lại không phải do hắn sáng tạo ra.
“Chém!”
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, cự kiếm trong tay rơi xuống.
Xoạt!
Kiếm vừa chém xuống, một đạo kiếm khí sắc màu rực rỡ xuất hiện xé toang Ma Đạo, khiến hư không bị hắc khí bao phủ rách ra một mảng trời xanh thẳm, mảng trời này cũng càng ngày càng to.
“Khốn khiếp!”
Hồng Quân nổi giận.
“Hợp!”
Dưới sự cố gắng của Hồng Quân, vết rách cũng không ngừng khép lại.
“Ma Đạo đã tạo dựng được một nửa, các người hoàn thành nốt nửa còn lại đi, để tađi ngăn chặn Diệp Thiên, ngăn hắn phá hỏng Ma Đạo.”
Nói xong, Hồng Quân cầm Ma kiếm nhảy ra khỏi đoạn Mang, đánh về phía Diệp Thiên.
Hồng Quân lúc này vì để ngăn cản Diệp Thiên đã không còn để tâm đến điều gì, ông ta dùng hết bản lĩnh của mình điên cuồng bay về phía Diệp Thiên. Trong hư không loé lên những tia sét màu tím, chúng giống như bàn tay của hàng vạn con quỷ đang ra sức xé rách mọi thứ.
Ông ta vừa lao ra ngoài, bốn tên Ma Soái và Ma Tướng đã tan vào Ma Đạo lại xuất hiện, tiếp tục tạo dựng Ma Đạo.
Hồng Quân có thể sáng tạo Thiên Đạo, nhưng không hề nghiên cứu tìm tòi về Ma Đạo, sở dĩ bây giờ ông ta có thể sáng tạo Ma Đạo là bởi sau khi nhận được Ma Tổ điểm hoá mới học được. Ma Soái và Ma Tướng cũng là do Ma Tổ dẫn theo ra ngoài, tu vi trên cảnh giới Đại Đạo, nhất là thực lực của bốn tên Ma Soái còn cao hơn cả Tam Thanh nên tự nhiên chúng cũng hiểu được cách sáng tạo Ma Đạo.
“Nhanh! Bay lên đoạn Mang, ngăn cản bọn chúng tiếp tục sáng tạo Ma Đạo!”
Diệp Thiên hét lên, sau đó bay về phía Hồng Quân.
“Thái Nhất, ngươi lên đây!”
Hồng Quân cắn răng, nở nụ cười dữ tợn nói: “Giữa chúng ta cũng nên đến lúc kết thúc!”