Ma quỷ U Minh cũng đã sống tạm nhiều năm như vậy, chắc chắn là không muốn chết hoàn toàn đâu.
Cho nên hắn lựa chọn cách thỏa hiệp.
"Tôi đồng ý, chủ nhân, sau này tôi đồng ý thề chết cũng đi theo ngài!"
Sau khi nói xong, linh hồn của ma quỷ U Minh vô cùng tự giác ép ra một tia sức mạnh linh hồn.
Sợi sức mạnh linh hồn này, là đến từ bộ phận cốt lõi nhất trong linh hồn của ma quỷ U Minh, là nơi tinh hoa trong linh hồn của nó.
Diệp Thiên gật gật đầu, cất giữ sợi sức mạnh linh hồn này, sau đó đưa linh hồn của ma quỷ U Minh vào trong không gian lưu trữ.
Sau khi ma quỷ U Minh đưa ra sợi sức mạnh linh hồn đó, Diệp Thiên đã có thể điều khiển linh hồn của ma quỷ U Minh theo ý muốn của mình.
Sở dĩ Diệp Thiên thu phục linh hồn của ma quỷ U Minh này, là bởi vì hắn nhớ tới lúc trước mình còn có một món ma đạo thần binh.
Mà linh hồn của U Minh, nếu như đã xưng là ma, vậy chắc chắn hắn vô cùng thích hợp trở thành khí linh của món ma đạo thần binh đó của hắn.
Hơn nữa làm như vậy cũng là giữ lại một cơ hội cho sau này, hắn giữ lại một linh hồn ma quỷ U Minh như thế ở bên cạnh, như vậy sau này khi gặp phải ma quỷ U Minh, chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ đối với hắn.
Hơn nữa hắn có dự cảm, không lâu sau này, chắc chắn hắn sẽ đối đầu trực diện với ma quỷ U Minh.
Ngoài ra, khi hắn nghe được tin Minh Đạo gây dựng một đại quân U Quỷ, thì hắn đã nghĩ, nhất định phải phá hủy đại quân này.
Mà có sự trợ giúp của ma quỷ U Minh này, hắn nghĩ có lẽ làm chuyện này sẽ càng thêm đơn giản.
"Nhưng mà không biết món ma đạo thần binh năm đó của mình bây giờ đã rơi vào tay ai rồi."
Diệp Thiên thở dài một hơi, sau đó thì không nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Hắn đi đến một góc của không gian này, sau đó vung tay lên, một cái trận pháp lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Thật ra khi Diệp Thiên vừa bước vào không gian này, hắn đã cảm ứng được, ở nơi này tồn tại một trận pháp.
Mà trận pháp này là một trận pháp che giấu phong ấn, đằng sau trận pháp này có một lối đi.
Lúc này Diệp Thiên không cần nghĩ cũng biết, phía dưới lối đi này chắc chắn chính là cái gọi là động Tử Dương đó.
Phá Thiên Thương trong tay Diệp Thiên đâm về trước một nhát, cũng không thấy hắn dùng bao nhiêu sức lực.
Thế nhưng trận pháp trước mặt, lại ầm vang vỡ vụn dưới nhát đâm nhẹ nhàng của hắn.
Đối với đạo của trận pháp, bây giờ trong toàn bộ Thương Minh giới, không ai có thể mạnh hơn Diệp Thiên.
Hơn nữa trận pháp của người Minh Đạo, rõ ràng chính là bắt chước trận pháp trước kia hắn bố trí.
Cho nên khi trận pháp này xuất hiện trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát hắn đã có thể nhìn ra điểm yếu kém của trận pháp này ở đâu.
Cho nên vừa rồi khi hắn nhẹ nhàng đâm vào một thương, dường như không sử dụng linh lực gì cả, thì đã phá được trận pháp này.
Sau khi trận pháp được pháp giải, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một cái cửa hang đen nhánh.
Diệp Thiên cẩn thận cảm ứng một chút, phát hiện bên trong hang động này ẩn ẩn truyền đến dương khí nồng đậm.
Diệp Thiên không chút suy nghĩ, lập tức lách mình chui vào hang.
Lối đi này cũng không phải quá dài, khoảng cách chỉ chừng hơn trăm thước.
Không lâu sau, Diệp Thiên đã đi qua lối đi, lúc này trước mắt xuất hiện trong một hang động tràn đầy dung nham màu đỏ thẫm rộng rãi sáng sủa.
Lọt vào trong tầm mắt là một vũng mắc ma, bốc lên từng tia lửa.
Trong khắp hang động nóng bỏng vô cùng, tràn đầy khí tức của ngọn lửa cuồng bạo.
Sau khi tới đây, Diệp Thiên tranh thủ thời gian dùng sức mạnh Tiên Nguyên bao trùm cơ thể của mình.
Cứ như vậy, mới khiến hắn không đến mức bị thương tổn trong hang động tràn ngập khí tức của ngọn lửa nóng bỏng này.
"Nơi này dương khí dày đặc như thế, ngay cả mình cũng cảm thấy kiêng dè không thôi, mà với cơ thể quỷ đạo của Linh Nguyên, y làm thế mà có thể kiên trì năm trăm năm ở dưới lòng đất này chứ?"
Sau khi nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thiên nhất thời càng thêm lo lắng.
Bởi vì dương khí của nơi này đối với Linh Nguyên chuyên tu quỷ đạo mà nói, quả thực chính là sát khí trí mạng.
Hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được, Linh Nguyên làm thế nào mà có thể ở lại đây đến tận năm trăm năm!
Lập tức không chần chờ nữa, bỗng nhiên hắn toả thần trí của mình ra, tìm kiếm nơi này, nơi có thể ẩn giấu đi Linh Nguyên.
Mà khi thần trí của hắn toả ra, đột nhiên một bóng người xông ra từ trong mắc ma.
Bóng người này nhanh như sấm chớp, lôi cuốn khí tức lửa nóng hừng hực, đi tới trước mặt Diệp Thiên.
Con ngươi của Diệp Thiên co rụt lại, lập tức tiến vào tình trạng phòng bị, Phá Thiên Thương chĩa xéo về phía trước.
Khi thấy rõ gương mặt của người vừa tới, trong mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ thấy người trước mặt này, toàn thân trên dưới toả ra khí tức lửa nóng, hơn nữa luồng khí tức này vô cùng cô đọng lại hùng hồn.
Sự tồn tại này không giống với người trong Minh Đạo, cũng khác biệt với người của Ngũ Đạo.
Pháp môn tu luyện của anh ta cũng hoàn toàn khác biệt với hai phái này, dường như là chuyên môn hấp thu sức mạnh của ngọn lửa này.
Mà căn cứ theo cảm ứng của Diệp Thiên, cái người màu đỏ rực này, thực lực của hắn gần như tương đương với Minh Đế Cảnh Tam Trọng.
Là một đối thủ khó giải quyết.
Khi Diệp Thiên dò xét bóng người đỏ rực trước mặt này, bóng người đó cũng đang quan sát Diệp Thiên.
Lúc này, bóng người đỏ rực đó chậm rãi mở miệng.
"Tại sao xông vào Hoả Vực của tôi? Nơi này của tôi không chào đón bất kỳ kẻ nào, xin hãy nhanh chóng rời khỏi!"
Lông mày của Diệp Thiên nhíu lại, hắn không ngờ bóng người đỏ rực này lại là ra đây để xua đuổi hắn.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, anh ta cũng không phải vừa mới thấy mặt đã ra tay, mà là mở miệng khuyên bảo.
Điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy có chút bất ngờ, lúc này hắn trả lời.
"Vị đạo hữu này, tại hạ tới đây là vì cứu đệ tử của tôi, cũng không phải cố ý mạo phạm. Đệ tử đó của tôi năm trăm năm trước bị người khác giam giữ ở nơi này, không biết đạo hữu có biết y bị giam giữ ở nơi nào không?"
Bóng người màu đỏ rực kia nhìn chằm chằm Diệp Thiên sau khi nhìn rất lâu mới nói: "Người anh nói chẳng lẽ chính là cái người toàn thân toả ra khí âm lãnh đó?"
Diệp Thiên nghe được câu này, lập tức lộ ra sắc mặt mừng rỡ.
Vội vàng hỏi: "Các hạ biết sao? Xin hỏi y đang ở đâu vậy?"
Bóng người màu đỏ rực nói: "Bây giờ y đang ở trong động Địa Hoả của tôi, nhưng tôi đã hứa với lời cầu xin của người khác, trấn áp y ở đây. Cho nên anh không thể mang y đi được, bây giờ anh đi khỏi đây vẫn còn kịp, bằng không một lát nữa tôi sẽ ra tay!"
Ánh mắt của Diệp Thiên lập tức lạnh xuống, hắn biết người khác mà bóng người màu đỏ rực này nói đến là ai.
"Thì ra các hạ cũng đã nương nhờ Minh Đạo sao? Nếu như tôi nhất định phải mang y đi thì sao?"
Bóng người màu đỏ rực lắc đầu nói: "Tôi cũng không phải nương nhờ bất kỳ kẻ nào, chẳng qua tôi chỉ nợ một ân tình của Lôi Hằng, lần này tới là đang trả lại ân tình của hắn! Nhận ủy thác của người ta, hết lòng làm việc cho người ta, tôi nhất định sẽ trấn áp người đó đến chết, cho nên anh không thể mang y đi!"
Diệp Thiên gật đầu nói: "Xem ra các hạ đã quyết tâm muốn ngăn cản tôi, nếu đã như vậy, thì đừng nhiều lời nữa, hôm nay tôi nhất định phải mang y đi!"
Bóng người màu đỏ rực gật đầu nói: "Nếu như các hạ cố chấp như vậy, vậy thì đánh đi!"
Vừa dứt lời, bóng người màu đỏ rực lập tức nâng quyền đánh về phía Diệp Thiên.
Ánh mắt của Diệp Thiên không có chút dao động, đối với chuyện bóng người màu đỏ rực đột nhiên ra tay, hắn không có một chút bất ngờ nào.
Bởi vì tiên hạ thủ vi cường, đạo lý này hắn hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào.
Gần như là trong cùng một lúc, Phá Thiên Thương của Diệp Thiên đã đâm ra.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng phịch vang lên.
Phá Thiên Thương đâm vào ngực của bóng người màu đỏ rực, bóng người màu đỏ rực bị đẩy lui mấy chục thước.
Mà Diệp Thiên cũng bị dội ngược lại lui về sau mấy chục thước.
Lần đầu đánh nhau, sức mạnh của hai bên thế mà ngang nhau.