Diệp Thiên bây giờ đã là Đại La Kính Viên Mãn, lấy được kí ức tế đàn của ngọn núi này, nhất định phải tiến vào Thái Thượng Kính, về điểm này thì không còn nghi ngờ gì.
Thế là, Diệp Thiên một giây cũng không do dự, trực tiếp phá ra kim quang. Cái tế đàn này giống với tế đàn của núi Thiện Kiến, không có thanh đồng quan, cũng không có thần thú bảo vệ, chỉ có một đống tượng xếp ngay ngắn.
Diệp Thiên lập tức đánh vỡ một pho tượng, hủy đi phong ấn của tế đàn, trong phút chốc đã có một luồng ký ức chui vào não hắn, cùng với những kí ức trước đó hợp thành bí pháp phù trú.
Đây đã là ký ức thứ sáu mà Diệp Thiên lấy được rồi.
Dung hợp với những kí ức trước đó khiến trong não hắn tái hiện lại những cảnh trên chiến trường chém giết, trên những chiến trường ấy, tất cả đều là các loại thần ma chi chít bay lên.
Trong đầu Diệp Thiên chốc lát toàn là âm thanh chém giết, khiến não hắn chống đỡ đến muốn nổ tung. Nhưng những mảng kí ức rất rải rác, hắn không biết đây là chiến trường như thế nào, vì sao phải chém giết lẫn nhau, tất cả đều là câu hỏi không có lời giải đáp.
Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, trời đất rơi vào một mảng u ám, tiếng gió gào thét, những đám mây dày từ tứ phương tám hướng tập hợp ngay trên đầu Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên bị một cỗ sức mạnh từ trong tế đàn lan vào trong trung, dưới tác dụng của cỗ lực lượng thần bí này, Diệp Thiên không thể khống chế bản thân, giống như trên người bị khóa lại, đến cử động cũng thấy khó khăn.
“Thái Thượng Lôi Kiếp đến rồi!”
Tôn Ngộ Không hốt hoảng hô lên.
Nhóm người phút chốc trở nên kích động.
Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần vượt qua được lôi kiếp thì Diệp Thiên có thể trở thành cao thủ Thái Thượng Kính, hơn nữa tu vi vẫn còn được tăng cao, dự đoán có thể tăng lên đến Thái Thượng Kính cấp bốn hoặc cấp năm.
Nhưng bất kể là cấp bốn hay cấp năm, có tu vi như vậy càng có năng lực phá vỡ tất cả đường phong tỏa, ít nhất không cần lo lắng bị người bắt nữa.
Vô Vi đạo nhân dắt theo hai mươi vị thủ lĩnh, trên đường từ Tây Ngưu Hạ Châu đến Đông Thắng Thần Châu cũng gặp không ít hiểm trở, nhưng dựa vào sức mạnh tuyệt đối mà vượt qua mọi chông gai, phá bỏ đường phong tỏa.
Vậy nên bọn họ tin rằng, Diệp Thiên có tu vi Thái Thượng Kính cấp bốn cấp năm kết hợp với hào quang của Đóa Đóa có thể khắc phục mọi khó khăn tiếp theo.
Nhưng rất nhanh sau đó, Đóa Đóa lại trở nên lo lắng: “Trước đây mỗi lần bố độ kiếp đều là Trần Nguyên đại tiên dùng Địa Thư giúp bố độ kiếp, lần này Trần Nguyên đại tiên không ở đây, không có Địa Thư bố có thể an toàn độ qua thái Thượng Lôi kiếp không?”
Nghe cô nói vậy, tim Văn Tuyết Tâm cũng theo đó mà gia tốc.
Thái Thượng Lôi Kiếp so với lôi kiếp trước đó khó hơn nhiều, Đại La kim tiên của Thiên Giới rất nhiều, nhưng Thái Thượng Kính Thiên Quân lại rất ít, bởi vì rất nhiều Đại La kim tiên khi độ lên Thái Thượng Lôi Kiếp do chống đỡ không nổi uy lực của lôi kiếp mà bị hủy diệt.
Vậy nên độ kiếp rất nguy hiểm, tỉ lệ thành công rất thấp, ai cũng không dám bảo đảm bản thân có thể thuận lợi độ qua thành công, đặt biệt là Thái Thượng Lôi Kiếp, tính nguy hiểm càng cao, chỉ cần có một chút bất cẩn sẽ phải chết.
Nhưng Tôn Ngộ không lại cười nói: “Lần trước khi Diệp Thiên độ Đại La kim tiên Lôi Kiếp, mới bắt đầu Trấn Nguyên cũng không ở bên cạnh, sau đó không phải đến rồi sao? Cái ông già ấy có Địa Thư, có thể nhìn thấy tương lai, có thể nghe được cuộc đối thoại giữa chúng ta. Nói không chừng hắn lúc này đang thông qua Địa Thư nghe chúng ta nói chuyện,một lát nữa có lẽ qua đây giúp đỡ Diệp Thiên độ kiếp rồi, đừng lo lắng.”
“Đương nhiên, nếu hắn ta không tới, đồng nghĩa với việc Diệp Thiên có thể độ kiếp thành công, cũng không cần thiết phải chạy qua đây.”
Tôn Ngộ Không nói vậy, Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm không hề cam thấy không có đạo lí, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi.
Lúc này, tầng mây trên trời càng lúc càng dày, tiếng sấm sét ầm ầm cũng càng ngày càng chói tai, đồng thời trong tầng mây cũng xuất hiện ánh sáng của điện từ. Lôi Kiếp đang tích lũy chờ đợi sẵn sàng tiến công.
Cũng trong lúc này, Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đem người tiến đến gần núi Mã Nhĩ.
Cảm ứng được luồng điện mạnh mẽ, Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế chau mày. Câu Trần Đại Đế nói: “Đây là có người đang độ Thái Thượng Lôi Kiếp sao?”
Bắc Hắc Đế nghi hoặc: “Liệu có phỉa là Diệp Thiên không? Thông qua cơ duyên trong tế đàn mà hắn đạt được, đã độ kiếp lên Thái Thượng Kính rồi sao?”
Câu Trần Đại Đế gật đầu: “Cái này có khả nắng rất cao, chúng ta nhanh chóng qua đó xem, nếu thật sự là hắn, nhân lúc Lôi Kiếp còn chưa bắt đầu, lập tức giết chết hắn.”
“Được!”
Thế là, hai người họ lập tức đưa người tiếp tục hướng về phía trước.
“Không hay rồi!”
Triệu Quân Thành phụ trách canh giữ thông qua thần niệm phát hiện có một thế lực mạnh mẽ tiến đến gần, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi, gấp gáp hô lên: “Hình như có quân địch đến, mọi người cẩn thận.”
“Cái gì?”
Câu nói của Triệu Quân Thành khiến mọi người cả kinh. Đến cả Diệp Thiên cũng sốt ruột không thôi.
Bây giờ anh trong trạng thái chuẩn bị độ kiếp, bị một cỗ sức lực mạnh mẽ kìm hãm không cách nào cử động, lúc này đừng nói đến cao thủ Thái Thượng Kính đến, ngay cả cảnh giới Đại La cấp chín hoặc cao thủ cao cấp cũng có thể giết chết anh, cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm.
“Nhanh kích hoạt hào quang của Đóa Đóa, trốn vào trong.”
Diệp Thiên tuy rằng không thể hành động, nhưng vẫn có thể nói, lập tức hét lên.
Văn Tuyết Tâm nghe vậy, lập tức kích hoạt hào quang của Đóa Đóa. Mọi người nhanh chóng trốn đi.
“Nếu như quân địch ra tay với bố thì sao?” Đóa Đóa lo lắng đến bật khóc.
Văn Tuyết Tâm cũng rất sợ hãi, bây giờ Lôi Kiếp vẫn còn chưa bắt đầu, vẫn có thể ra tay với Diệp Thiên, chỉ cần sau khi Lôi Kiếp bắt đầu, Diệp Thiên sẽ được Thiên Đạo Pháp Tắc bảo vệ, như vậy mọi sự công kích từ bên ngoài sẽ không phá vỡ được Thiên Đạo Pháp Tắc, Diệp Thien cũng an toàn rồi, trừ phi chống chịu không nổi Lôi Kiếp mà chết, bằng không người khác không thể giết nổi anh ấy.
Nhưng hiện tại Lôi Kiếp còn chưa bắt đầu trên người Diệp Thiên vẫn chưa được Thiên Đạo Pháp Tắc bảo vệ, lúc này Diệp Thiên ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm, chạy cũng không chạy nổi, một khi có người tấn công hắn, rất có khả năng bị giết chết.
“Ha ha ha!”
Ngay trong lúc này, một tiếng cười ghê rợn vang lên.
“Đúng thật như ta dự đoán, các người đúng là đến núi Mã Nhĩ khai quật tế đàn rồi. Ta còn sợ đến không kịp, lại chưa từng nghĩ được sau khi lấy được cơ duyên trong tế đàn, Diệp Thiên ngươi độ Lôi Kiếp không thể chạy nổi, nếu như không có Lôi Kiếp phát động, sợ rằng để các người chạy mất.”
Những lời này vừa nói ra, bọn Văn Tuyết Tâm nhìn ra, chỉ nhìn thấy Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đem theo hàng trăm thuộc hạ xuất hiện trong hư không. Nhìn thấy vậy, sắc mặt của bọn họ đều bị dọa đến trắng bệch.
Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đến trước như vậy thật không tốt chút nào. Đặc biệt là Câu Trần Đại Đế, cho dù là sau khi Diệp Thiên độ kiếp cũng không thể đánh bại hắn ta.
Lúc này, Câu Trần Đại Đế nói: “Diệp Thiên, cái tên nghiệp chướng nhà cậu đúng thật là tai họa, lúc cướp pháp trường cậu đến cả Đại La Kim Tiên cũng không phải, mới qua chưa được bao lâu, cậu vậy mà đã kích động Thái Thượng Lôi Kiếp, hôm nay nếu như không diệt trừ cậu, không lâu sau sợ rằng cậu sẽ kích động Đại Đạo Cảnh Lôi Kiếp, đến lúc đó ta đứng trước mặt cậu giống như một con kiến nhỏ nhoi, vậy nên hôm nay ta bắt buộc phải tiêu diệt tên tai họa nhà cậu!”
Lời nói vừa dứt, Câu Trần Đại Đế khởi động tiên pháp, một chưởng mạnh mẽ đánh ra, một tia ánh sáng từ lòng bàn tay hắn ta bất ngờ bắn ra, xé toạc không khí, bắn về hướng Diệp Thiên.