Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi thanh kiếm xuất hiện trên không trung đến nay đã có khoảng hơn một nghìn năm trăm lịch sử, nhưng cứ hễ là người đụng vào thanh kiếm này thì chắc chắn sẽ phải chết, và đã có trên hàng chục hàng trăm người chết ở Chân Tiên.

Với bài học kinh nghiệm đẫm máu này đã khiến cho hơn một tỷ năm người ở trong Tử Tiêu Tinh này đều vô cùng khiếp sợ với thanh kiến này.

Gần một nghìn năm sau, không có ai dám đụng đến cây kiếm này lần nữa.

Còn bây giờ thì sao? Lại có một tên tu sĩ nhỏ bé không biết sống chết dám đi xuống thung lũng, đây không phải là tự sát thì là gì?

“Tìm đường chết! Thật sự đang tự tìm đến con đường chết!” Một tu sĩ lâu năm tức giận dậm chân.

“Thưa thầy, thầy mau chóng cứ anh trai đó đi. Anh ta đi xuống đó là sẽ chết đấy.” Có một số cô gái kéo tay của ông thầy, lo lắng kêu lên.

“Hừ, sao lại có cái tên ngu ngốc như vậy? Thật đúng là không biết sống chết.” Có một tu sĩ trẻ tuổi nở nụ cười khẩy.

“Sống không tốt sao mà phải tự tìm đến việc tự tử này? Thật đúng là không suy nghĩ thông suốt.” Có một nữ tu sĩ trẻ tuổi lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Ở hai bên thung lũng có hàng nghìn người đến vây xem, bọn họ đều không cho rằng người thanh niên này sẽ nhảy xuống. Một khi nhảy xuống sẽ đụng vào thần kiếm và chắc chắn người đó sẽ chết.

Nhưng một giây sau.

“Trời đất ơi!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vô cùng sợ hãi mà hét lên.

Chỉ thấy hai chân của Diệp Thiên dẫm lên trên mũi kiếm, nhưng hắn không hề biến thành làn sương máu từ kiếm thần giống như trong tưởng tượng của bọn họ. Diệp Thiên hoàn toàn không bị tổn thương gì, ngay cả giầy cũng không bị tan ra.

“Sao lại như vậy?”

Có một người ở Chân Tiên không thể hiểu nổi mà hét lên.

“Mẹ ơi, sao cậu ta lại không có chuyện gì cả?”

Co một nam tu sĩ trẻ tuổi vô cùng kinh ngạc.

“Woa, người anh trai này thật lợi hại!”

Có cô thiếu nữ thì hai mắt sáng lên, chắp hai tay vào nhau.

“Trời ơi, tôi không nhìn nhầm đó chứ? Anh ấy dẫm lên trên kiếm thần mà không hề xảy ra chuyện gì cả? Anh ấy đẹp trai quá!”

Có nữ tu sĩ trẻ tuổi bịt miệng lại không dám tin, trong mắt cô ta đều là ánh lửa nóng rừng rực.

Vào lúc này, Cơ Hữu Đạo đáp từ trên trời xuống bên cạnh thung lũng, hét lên về phía Diệp Thiên: “Sao rồi, có thể thu thập được thanh kiếm này không?”

Cái gì?

Thu thập thanh kiếm?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Có người muốn thu thập thanh kiếm?

Là thật hay là đùa vậy?

Ngay lập tức có một đạo sĩ già dẫn theo một đôi đệ tử nam nữ đi đến bên cạnh Cơ Hữu Đạo, ông ta hỏi: “Hữu Đạo, đồ đệ của ông là thánh thể phương nào, sao lại không hề sợ thanh kiếm này mà còn muốn thu tập nó?”

“Ha ha!”

Cơ Hữu Đạo cười sảng lảng, sau đó nói: “Đạo hữu à, ông nhầm rồi. Cậu ta không phải là đồ đệ của tôi, ngược lại tôi cũng không đủ tư cách để làm đồ đệ của cậu ấy.”

“Cái gì?”

Người đạo sĩ già đó và những người xung quanh lại kinh ngạc lần nữa.

“Đạo hữu, ông đừng đùa nữa. Cậu ta còn trẻ như vậy, có thể có bao nhiêu tu vi cao siêu chứ. Nhưng đạo hữu cơ thể mạnh mẽ cường tráng, chắc chắn là Chân Tiên thì sao ông có thể không đủ tư cách để làm đồ đệ của cậu ta?” Người đạo sĩ già đó không hiểu.

Cơ Hữu Đạo lại phá lên cười ha ha một lần nữa, nói: “Đạo hữu, có đôi khi những thứ mắt nhìn thấy lại không phải là sự thật. Cái người Diệp Thượng Tiên này nhìn bên ngoài thì còn trẻ tuổi, nhưng tu vi của cậu ấy vô cùng cao siêu khó lường, vượt xa cả tôi. Ông đừng có mà xem thường cậu ta.”

“Ngừng!”

Nam tu sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh người đạo sĩ già đó nói với vẻ khinh thường: “Người tiên trưởng này thật biết đùa giỡn, nhìn cảnh tượng này thì chăng qua chỉ là một đứa trẻ non nớt nhỏ bé mà thôi. Nếu như không phải có thánh thể gì đó, e rằng cậu ta đã bị rã cơ thể từ lâu rồi, nào còn có thể đứng như vậy nữa.”

Vừa nãy sư muội của anh ta đã quá ngạc nhiên trước Diệp Thiên mà thốt lên “đẹp trai quá”, câu nói này khiến anh thật sự rất bất mãn cho nên mới nói mấy câu hạ thấp này.

“Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày.” Cơ Hữu Đạo liếc mắt nhìn anh ta.

“Ông…”

Người tu sĩ trẻ tuổi đó rất tức giận. Anh ta liếc nhìn thầy của mình, thấy dường như thầy của mình không có ý định lên mặt thay anh ta, vì vậy anh ta chỉ có thể nuốt những sự bất mãn đó vào trong bụng.

“Hì hì.”

Sư muội của anh ta nói với vẻ tinh nghịch: “Sư huynh Lâm, người ta nói anh là ếch ngồi đáy giếng đấy.”

Người tu sĩ trẻ tuổi đó siết chặt nắm đấm, muốn một mình chiến đấu với Diệp Thiên để chứng minh anh ta không phải ếch ngồi đáy giếng. Nhưng anh ta biết mình không có thánh thể, sợ bị hơi khói Cửu Thái thổi thành làn sương máu nên chỉ có thể coi như không có gì.

Mà lúc này Diệp Thiên đang khống chế thần niệm và lời nguyền bí mật để thu thập kiếm Vạn Hồn Huyết Dịch rồi bay lên trời. Thần hồn phun ra biến thành ánh sáng vàng chói, xuyên vào trong cây kiếm Vạn Hồn Huyết Dịch.

Trong cây kiếm, những thần hồn từ Huyết Hải Hồn Sơn và hàng nghìn Thiên Huyền Canh Tiên Vương đều bị khắc đầy xiềng xích ký hiệu và trói ở hai bên Huyết Hải.

Bọn họ giãy dụa, gào thét và la hét om sòm.

“Diệp Bắc Minh, cậu nhất định sẽ không được yên lành đâu.”

“Diệp Bắc Minh, tôi không đội trời chung với cậu!”

“Diệp Bắc Minh, nếu như một ngày nào đó cậu đi ra ngoài đoạt xá để sống lại lần nữa, tu được đến Thái Hư Cảnh, độ kiếp thành Kim Tiên thì nhất định muôn đời muôn kiếp cậu cũng không thể trở lại được! Nhất định sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”

“…”

Tất cả đều là tiếng mắng chửi Diệp Thiên.

“Câm mồm lại hết cho tôi!”

Vào lúc này có một bóng dáng màu trắng xuất hiện bên trong Huyết Hải, anh ta có mái tóc trắng rẽ sang hai bên rất chỉnh tề. Dường như anh ta vẫn còn trẻ, nhưng dáng vẻ lại vô cùng nghiêm nghị.

Anh ta hét lên một tiếng khiến hàng nghìn tiên sơn thần hồn bị giam trong kiếm lập tức yên lặng không một tiếng động, ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía anh ta. Trong đôi mắt ấy có sự hận thù, có căm phẫn, có sợ hãi, có kinh hoàng và có cả độc ác…

“Thu lại hết tất cả lệ khí của các người, bổn tọa muốn thu lại Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.” Diệp Thiên nói thản nhiên, nhưng lại vô cùng uy nghiêm.

Bởi vì Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm rời xa khỏi hắn, không có ai có thể ngăn cản được bọn họ cho nên mới khiến bọn họ trở nên tàn bạo độc ác như vậy, vì vậy nên mới tụ tập thành oán khí cao ngút trời. Nhưng oán khí ấy rò rỉ ra khỏi Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm và phát tán ra ngoài, không bao lâu sau mới khiến cho ở khắp mọi nơi xung anh đến ngọn cỏ cũng không sống được.

Cũng bởi vì oán khí của bọn họ rất lớn, mà tu vi của hắn lại quá thấp nên không thể trấn áp được oán khí cao ngút trời này. Cho nên cho dù có bài niệm để khống chế Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm thì cũng không thể thu Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm về được.

Cần phải trấn áp oán khí của hàng nghìn hàng vạn tiên vương thần hồn này xuống, như vậy hắn mới có thể thu lại Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.

“Diệp Bắc Minh, chẳng phải đã rơi xuống Thiên Kiếp rồi sao? Tại sao lại ở đây?” Một thần hồn tiên vương lên tiếng hỏi với gương mặt oán hận độc ác.

“Bổn tọa cùng tồn tại song song với đại đao, đại đao áp đảo thiên đao, thiên đao phóng lôi kiếp ra há có thể khiến cho bổn tọa chết hoàn toàn sao?” Diệp Thiên hỏi.

Hàng nghìn hàng vạn thần hồn tiên vương quay sang nhìn nhau.

Rất nhanh sau đó, có một thàn hồn vùng vẫy đứng lên kịch liệt: “Diệp Bắc Minh, tên chó chết nhà cậu. Cậu giết hại tiên vương bọn tôi, dùng máu thịt của bọn tôi để đúc kiếm và giam giữ thần hồn chúng tôi để làm kiếm linh. Cậu độc ác lắm, tôi phải xé xác cậu! Xé xác cậu!”

Ngay sau đó lại một tiên vương thần hồn khác nói với vẻ dữ tợn: “Cậu đã không còn vẻ uy nghiêm như ngày xưa nữa, chứng tỏ cậu không còn vẻ uy nghiêm mà mình đã từng có. Tôi phải dùng oán khí ngút trời đối với cậu, đốt chết cậu trong biển máu!”

Vừa dứt lời, trên cơ thể anh ta phóng ta oán khí rất kinh khủng, biến thành từng con rắn lửa mà trườn bò về phía Diệp Thiên.

Những tiên vương khác cũng vô cùng oán hận Diệp Thiên, những điều đó hóa thành oán khí là lao về phía Diệp Thiên đốt.

Chỉ một lúc sau, cây kiếm Vận Hồn Huyết Âm không biết đã dài ra bao nhiêu thước, bên trong thung lũng sâu thẳm lại có tiếng động vang trời. Làn sương mù chín màu toát ra từ trên thanh kiế và dày đặc gấp trăm lần so với bình thường.

“Mẹ ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tại sao khắp nơi đều rung lắc dữ dội như vậy? Tại sao làn khói cửu sắc lại dày đặc hơn như vậy?”

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tên nhóc con đó làm cái quỷ gì vậy? Tại sao chiều ngang của thung lũng càng ngày càng lớn hơn thế này?”

Sự chấn động đã khiến khoảng đất hai bên thung lũng không ngừng chuyển động mãnh liệt hơn, giống như hai phiến đá. Nó dần dần tách ra, chiều ngang của thung lũng càng ngày càng lớn hơn.

Ở phía xa cách đây hàng nghìn cây số càng xảy ra trận động đất kinh khủng hơn. Đại Lục ở hai bên đều di chuyển ở mặt biển, mấy trăm tỷ người ở Đại Lục đều hoảng sợ mà gào hét lên.

“Trời đất ơi, oán khí nặng nề quá, lồng canh khí mà tôi thả ra sắp không chịu được nữa rồi. Mọi người thì sao?” Có một Chân Tiên vô cùng sợ hãi hét lên.

“Tôi cũng không chịu nổi nữa rồi!”

“Tôi cũng vậy!”

Tất cả chân đạo đều không thể chèn ép được oán khí kinh khủng này.

“Rút! Mau rút thôi!”

Có một chân tiên lớn tiếng hét lên, sau đó đưa đồ đệ hoặc là người nhà của mình nhanh chóng rời đi.

Có một số người tu vi cao hơn một chút, mặc dù cũng cố gắng hết sức chèn ép nó lại nhưng không đến nỗi bị phát nát sự cam đảm. Nhưng họ cũng không dám ở lại quá lâu ở hai bên thung lũng, bọn họ tự đi hoặc đưa đồ đệ của mình bay vọt lên trên trời, đưa mắt nhìn xuống oán khí vẫn chưa tràn ngập ở phía dưới.

Cho dù là tu sĩ có tu vi như Cơ Hữu Đạo cũng không dám ở lại đây lâu dù chỉ một giây, ông ta nhảy lên trên bầu trời quan sát.

Mà lúc này, trong Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.

Dưới sự thiêu đốt của oán khí ngập trời nhưng Diệp Thiên không sao cả, nhưng biển máu lại cuộn trào mãnh liệt và gào rít tàn sát bừa bãi.

“Đám lão già kia, đừng lãng phí sức lực nữa. Chẳng phải vừa nãy tôi đã nói với các ông rồi sao? Thần hồn và đại đạo của bổn tọa sống song song với nhau, ngay cả Thiên Kiếp cũng không thể có được mạng của bổn tọa. Các ông có bản lĩnh để có thể lấy được mạng của bổn tọa sao?” Diệp Thiên cười lạnh lùng và hỏi.

“Tôi không tin không giết được tên chó chết nhà cậu! Tôi không tin!”

Tiên vương thần hồn gào thét lên giận giữ, làn oán khí vô tận tiếp tục đốt cháy Diệp Thiên.

“Được, các công cứ tiếp tục đi.”

Diệp Thiên không thành vấn đề: “Có thể giết được bổn tọa coi như các ông có bản lĩnh, không giết được bổn tọa thì đợi một ngày nào đó, bổn tọa quay về Thái Hư Cảnh sẽ phá hủy thanh kiếm này. Bổn tọa sẽ khiến các ông ngay cả quỷ cũng không thể trở thành quỷ được nữa, sẽ dung luyện tất cả thần hồn của các ông thành không khí. Như vậy để xem các ông còn có thể lỗ mãng trước mặt bổn tọa không?”

Bỗng nhiên mọi thứ trở nên yên lặng.

Tất cả tiên vương thần hồn đều giận nhưng không dám nói gì.

Diệp Thiên tiếp tục nói: “Bây giờ bổn tọa cho các ông hai con đường.”

“Một là, buông bỏ những hận thù đối với bổn tọa, nghe theo mệnh lệnh của bổn tọa. Đợi đến khi bổn tọa luyện được Thái Hư Cảnh sẽ để cho các ông mượn xác hoàn hồn, dốc sức phục vụ bổn tọa.”

“Hai là tiếp tục oán hận bổn tọa, chống đối lại với bổn tọa. Vậy đợi đến khi bổn tọa luyện được Thái Hư Cảnh sẽ khiến các người toàn toàn bị tiêu diệt.”

“Các ông chọn một trong hai con đường này đi.”

Hàng nghìn hàng vạn tiên vương quay mặt nhìn nhau.

“Đợi đến khi cậu luyện được Thái Hư Cảnh thì cũng không biết là chuyện của mấy chục nghìn năm sau. Còn phải bị giam cầm trong nơi này mấy chục nghìn năm, chúng tôi chịu không nổi ủy khuất.” Có một tiên vương nói.

“Đúng vậy, chúng tôi không chịu nổi ủy khuất.”

Các tiên vương khác cũng nói.

“Không cần mấy chục nghìn năm.” Diệp Thiên nói: “Cái cơ thể sống lại mà bổn tọa mượn mới hơn hai mươi năm đã là thời kỳ cuối của Hợp Đạo Cảnh. Nói trôi chảy hơn một chút thì lâu thì mấy nghìn năm, còn ít nhất thì là mất trăm năm là có thể luyện được tới Thái Hư.”

“Các ông không chịu nổi chút ủy khuất này, vậy thì bỏ đi.”

“Chịu được, chịu được mà!” Lập tức có một tiên vương hét lên: “Nếu như là mấy nghìn năm thì tôi tình nguyện đợi, nhưng cậu phải bảo đảm là sẽ không lừa gạt chúng tôi, hơn nữa thật sự sẽ cho chúng tôi mượn xác hoàn hồn.”

“Bổn tọa nói được làm được, lừa dối đám quỷ chết các ông để làm gì?”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn.

“Vậy tôi tình nguyện dốc hết sức lực phục vụ cho Bắc Minh Đế Tôn.” Có một tiên vương khác quỳ xuống lạy trước tiên.

“Tôi cũng tình nguyện dốc hết sức phục vụ cho Bắc Minh Đế Tôn.”

“Tôi cũng tình nguyện đốc hết sức phục vụ cho Bắc Minh Đế Tôn.”

Từng người tiên vương ai ai cũng quỳ xuống bái lạy.

Ở trong nơi này hắn đã không nhìn thấy mặt trời mặt trăng mưa gió trong hàng chục nghìn năm qua, bọn họ đã chịu đủ rồi. Chỉ cần có thể đi ra ngoài làm người một lần nữa, đi báo thù cho mẹ hắn thì tất cả mọi thứ đều tan thành may khói.

“Nếu như các ông đều tình nguyện dốc hết sức mình vì bổn tọa, vậy hãy thu lại oán khí và hãy ngoan ngoãn vào. Bổn tọa phải đi ra ngoài thu kiếm.” Diệp Thiên nói.

“Cung tiễn Bắc Minh Đế Tôn! Tôi đã chờ thì tất nhiên sẽ thành thật và nghe theo mệnh lệnh của Bắc Minh Đế Tôn!”

Hàng nghìn hàng vạn tiên vương đều đồng thanh đáp lại.

Diệp Thiên gật đầu với vẻ hài lòng.

“Bổn tọa đi đây.”

Vào khoảnh khắc này, hắn lập tức biến mất trong biển máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK