"Tuyết Thần Tông bị công đánh một ngày một đêm rồi, tuy rằng có pháp trận bảo vệ, nhưng hình như sắp đánh vào trong rồi, Diệp đại sự sao vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy?"
"Diệp đại sư chắc không phải đang bế quan tu luyện chứ? Nghe nói trong lúc bế quan không được gián đoạn giữa chừng, nếu không sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma, nếu thật sự là vậy, không phải Tuyết Thần Tông sắp bị tiêu diệt rồi sao?"
"Tuyết Thần Tông cũng khổ quá, từ khi lập phái đến nay cũng không lâu, hình như bị công đánh mấy lần rồi, lúc trước mỗi lần bị công đánh Diệp đại sư sẽ xuất hiện. Lần này bị đánh một ngày một đêm rồi, đến cái bóng của Diệp đại sư cũng không thấy, Diệp đại sư đi đâu rồi, hay là vẫn còn đang bế quan?"
"..."
Phần phát sóng trực tiếp của Diễn đàn Võ đạo Quốc Tế đã mở suốt một ngày một đêm, phát sóng trực tiếp Tuyết Thần Tông bị công đánh. Đa số dân cư mạng, không lên lớp, không làm việc, thậm chí còn không ngủ, chăm chú quan sát, háo hức mong chờ Diệp Thiên có thể xuất hiện.
Nhưng đợi tới đợi lui, cũng không thấy Diệp Thiên xuất hiện trong video.
Vì vậy mà mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi.
"Tôi nghĩ, có lẽ Diệp Bắc Minh đến Côn Luân Hư rồi, chọc đến môn phái không nên chọc, cho nên những môn phái này mới chạy đến phàm giới, triển khai công đánh mạnh mẽ với Tuyết Thần Tông, quyết tâm không tiêu diệt Tuyết Thần Tông không ngừng nghỉ, cũng có khả năng Diệp Bắc Minh đã bị giết ở Côn Luân Hư rồi."
Có một vị học giả phương Tây, bày tỏ suy đoán trên Diễn đàn Võ đạo Quốc Tế, rất nhanh đã có vô số dân cư mạng đến bình luận.
"Mr. Smith nói rất có đạo lý, Diệp Bắc Minh rất có thể đã chạy đến Côn Luân Hư rồi."
"Nếu giống như lời của Mr. Smith nói, vậy Tuyết Thần Tông khó tránh kiếp nạn này rồi."
"Nếu Diệp Bắc Minh chết ở Côn Luân Hư, lần này Tuyết Thần Tông chắc chắn bị diệt!"
"..."
Vốn dĩ có rất nhiều môn phái có hiềm khích với Diệp Thiên, muốn giúp đỡ công đánh Tuyết Thần Tông, nhưng lại sợ Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy những dòng này cảm thấy vô cùng có lý, cho rằng độ đáng tin lên tới 90%.
Cho nên, rất nhiều môn phái có hiềm khích với Diệp Thiên, đều phái nhân mã đến Tuyết Thần Tông, đi giúp đỡ đám tu sĩ thần bí kia công đánh Tuyết Thần Tông.
Trong khoảng một giờ sau, có ít nhất năm môn phái, hơn hai mươi tu sĩ tu luyện cảnh giới kim đan bay trên Tuyết Thần Tông.
"Các người là ai?"
Phát hiện có rất nhiều tu sĩ đột nhiên đến đây, Nhị trưởng lão của Thần Huyền Tông lạnh mặt chất vấn, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị động thủ.
"Đạo hữu, bọn ta là những môn phái có hiềm khích với Tuyết Thần Tông, thấy các người đang công đánh Tuyết Thần Tông, liền đến đây giúp đỡ." Một vị tu sĩ nói.
"Ồ." Nhị trưởng lão gật gật đầu, lúc này sát tâm của ông ta mới giảm bớt.
"Phải rồi đạo hữu, các người đến từ môn phái nào ở Côn Luân Hư, tại sao lại công đánh Tuyết Thần Tông?" Một vị tu sĩ hiếu kì hỏi.
Nhị trưởng lão nói: " Tôi là Nhị trưởng lão của Thần Huyền Tông. Tên Diệp Bắc Minh gan chó tày trời, dám chạy đến Côn Luân Hư, xông vào Thần Huyền Tông của ta, lại hại chết một vị thần tử của môn phái ta, còn hại ta bị nhốt mười mấy ngày, sau đó hắn bị Thiên Đạo Tông phát lệnh truy nã, bãi lộ thân phận, tông chủ của ta mới biết hắn tên Diệp Bắc Minh, mới minh oan cho ta, ta nuốt không trôi cục tức này, cho nên mới diệt Tuyết Thần Tông của hắn, nhưng không ngờ trận pháp bảo vệ, đánh suốt một ngày một đêm vẫn chưa vào trong được, nhưng có các người giúp đỡ, có lẽ không lâu sau là có thể đánh vào bên trong rồi."
Nhị trưởng lão một hơi nói rất nhiều, khi bị nhốt ông ta nhịn nói đến hỏng luôn, sau khi được thả ra ông ta trở thành một kẻ lắm mồm.
Kết quả sau khi nghe xong bài diễn thuyết của ông ta, các tu sĩ đến giúp đỡ ai nấy cũng kinh ngạc đến ngây người!
"Trời! Không ngờ được là Nhị trưởng lão của Thần Huyền Tông, người xếp hạnh mười hai trong Thần Quân Bảng lại ở đây!"
"Cao thủ lợi hại như vậy, đừng nói là Diệp Bắc Minh đang ở Côn Luân Hư, cho dù hắn có ở đây, còn sợ không giết được hắn?"
" Diệp Bắc Minh đúng thật là gan chó tày trời, đắc tội với Thần Huyền Tông, lại còn đắc tội với môn phái đệ nhất Côn Luân Hư - Thiên Đạo Tông, xem ra hắn không trở về được nữa rồi, nhất định sẽ chết ở Côn Luân Hư!"
"..."
Một đám tu sĩ phát biểu thán phục và hiểu biết của mình, sau đó dồn dập ra tay, công kích mãnh liệt vào trận pháp phòng ngự của Tuyết Thần Tông.
Mà lúc nay, bên trong Tuyết Thần Tông, ai nấy cũng đều hoang mang.
"Làm sao đây? Bây giờ lại tăng thêm một đám tu sĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa ngày, trận pháp phòng ngự nhất định sẽ bị công phá!"
"Tiêu rồi, tiêu rồi! Tông chủ đến Côn Luân Hư, nhất định không biết chúng ta đang bị công đánh, một khi trận pháp bị phá hủy, chúng ta sẽ chết rất thảm!"
"Tông chủ ơi tông chủ, người mau trở về đi, Tuyết Thần Tông của chúng ta sắp tiêu rồi!"
"..."
Có rất nhiều đệ tử được chiêu mộ từ phàm giới, lúc này tất cả đều bị doạ cho khóc rồi.
"Phu nhân, phải làm sao đây?"
Trong tông chủ đại điện, có người lên tiếng hỏi.
"Còn có thể thế nào, đợi đến khi trận pháp bị phá hủy, chúng ta tập trung lại một chỗ, thu hút lực chú ý của đám người đó, để phu nhân và gia quyến của tông chủ tranh thủ cơ hội dùng độn phù rời khỏi, họ trốn thoát rồi đến lượt chúng ta, sống sót được là ý trời, chết cũng là ý trời!" Nhị trưởng lão Kiếm Tôn nói.
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
Rất nhiều trưởng lão đều đồng ý, nhưng cũng có kẻ hai lòng, ngoài miệng thì nói đồng ý, trong lòng thì đã có tính toán riêng, một khi pháp trận bị phá, trốn đi trước cái đã, lo nhiều chuyện như vậy làm gì.
Suy cho cùng thì rừng lớn, chim gì cũng có, loại chuyện này mỗi môn phái đều có.
"Báo!"
Không lâu sau, có một đệ tử xông vào tông chủ đại điện.
"Phu nhân! Không xong rồi! Có một chỗ của trận pháp sắp bị công phá rồi!"
"Nhanh vậy sao?"
Tất cả mọi người có mặt ai nấy đều kinh hãi.
"Ông nội, người sắp xếp tốt cho gia quyến của Tần gia và Diệp gia, chăm sóc cho A Bảo và A Lạc, một khi trận pháp bị phá, người để bọn họ đi trước, con và các trưởng lão ở lại chặn đường bọn chúng, tranh thủ thời gian cho mọi người." Tần Liên Tâm phân phó.
Sau đó từ trên bảo toạ đi xuống.
Lúc trước cô có thể gánh vác một công ty mấy vạn tỷ, ngoại trừ mắt nhìn, năng lực, thì thủ đoạn tất nhiên sẽ không kém, nhìn ra được có người hai lòng, nếu trận pháp bị phá, những kẻ hai lòng kia sẽ trốn đi, những người không hai lòng cũng sẽ bị đưa đi.
Cho nên, tại đây cô phải đốc thúc họ, cho dù kẻ hai lòng chạy trốn, người không hai lòng sẽ thấy vị phu nhân tông chủ cô đây vẫn chưa đi, sẽ tiếp tục phấn đấu, dũng cảm chống địch, tranh thủ thời gian cho gia quyến chạy trốn.
Bởi vì (người) dùng độn phù tu vi yếu, chạy sẽ càng chậm, không giống Diệp Thiên chỉ bằng một suy nghĩ cũng có thể chạy trốn, cho nên mới cần người tranh thủ thời gian cho họ, còn nếu không có người ngăn cản kẻ địch. Bọn họ căn bản sẽ không có thời gian chạy trốn.
Bởi vì đám tu sĩ kia chỉ cần một chiêu là có thể đen Tuyết Thần Tông san thành bình địa.
"Liên Tâm tỷ, ta đi cùng với các vị trưởng lão, tỉ đưa A Bảo và A Lạc chuẩn bị trốn đi." Thẩm An Kỳ nói.
"An Kỳ, ta hiểu lòng tốt của muội, ta không bảo vệ tốt cho Đoá Đoá, A Bảo và A Lạc ta tuyệt đối không để hai đứa nó chịu tổn thất nào."
Nói xong, cô bước nhanh ra bên ngoài.
Cô sợ Thẩm An Kỳ, không đủ sức để trấn áp các trưởng lão, vì hai đứa con, cô tự mình đi độc chiến, có như vậy cô mới có thể yên tâm, cho dù phải chết, chỉ cần hai đứa con có thể chạy thoát, cô cũng có thể an nghỉ.
Sau khi Đoá Đoá xảy ra chuyện, mỗi ngày cô đều sống trong tự trách, cô không thể để A Bảo và A Lạc xảy ra chuyện nữa.
"Đi!"
Nhị trưởng lão phất tay, đi theo bước chân của Tần Liên Tâm.
Một đám người đi theo ra ngoài, bao gồm cả Thẩm An Kỳ.
"Me oi!"
Hai đứa trẻ sợ mất đi mẹ, đều khóc cả lên, muốn đuổi theo, lại bị Tần Chí Thành ôm cứng nhắc.
Rất nhanh, Tần Liên Tâm dẫn theo một đám người, xuất hiện ở chỗ trận pháp bị tổn hại nghiêm trọng, bởi vì kẻ địch tập trung nhân lực ở đây rất nhiều.
"Haha! Đám sâu bọ dưới kia! Có run không? Bọn ta rất nhanh thôi ta sẽ xuống dưới... giết sạch các người!"
Nhị trưởng lão của Thần Huyền Tông thấy đám người xuất hiện ở dưới, nhịn không được cười hung ác nói.
"Tôi khuyên các người nên mau chóng rời khỏi, nếu không người đàn ông của ta Diệp Bắc Minh trở về, các người đều phải chết!" Tần Liên Tâm uy hiếp nói.
"Hahaha!"
Ngươi phía trên vừa công phá trận pháp vừa cười lớn.
" Diệp Bắc Minh bây giờ đã bị truy nã khắp Côn Luân Hư, không biết chừng đang trốn ở xó nào run lẩy bẩy, còn muốn trở về, đừng nằm mơ!" Có một thần tượng của Thần Huyền Tông nói.
Nghe xong, những người bên dưới, trong lòng phát run.
"Hừ." Tần Liên Tâm hừ một tiếng nói: "Các người không nhìn ra được thực lực người đàn ông của ta, có thể hắn đang trên đường trở về rồi, các người không muốn chết thì mau cút đi, nếu không hắn mà trở về, một tên cũng đừng hòng chạy!"
Cô muốn doạ chạy kẻ nào hay kẻ đó, có thể giảm áp lực cho trận pháp, hoặc có thể không bị công phá nữa.
Nhưng mà, đám người này thật sự không sợ uy hiếp, không ai chạy cả.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn tin tưởng Thiên Đạo Tông, bọn họ cho rằng Diệp Bắc Minh đang bị Thiên Đạo Tổng truy nã, không thể sống sót trở về được.
"Thì ra cô là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, nhan sắc cũng không tệ. Vì ta không có cơ hội giết Diệp Bắc Minh để trả thù cho đệ tử, vậy đợi đến khi trận pháp bị công phá, để cô trở thành đồ chơi của ta, chỉ có như vậy ta mới trút được nỗi hận trong lòng! Haha!"
Nhị trưởng lão cười hung ác, tăng nhanh tốc độ công phá, trận pháp nguy hiểm.
Khi những người phía dưới đang trên bờ vực tuyệt vọng vô tận, một ánh sáng màu tím lặng lẽ xuất hiện ba mét trên đầu đám nhóm tu sĩ.
Đột nhiên, vầng sáng màu tím nhanh như chớp lớn dần, hóa thành một cái đỉnh lớn như ngọn núi, che trời và mặt trời, bao phủ một đám tu sĩ đang điên cuồng công phá trận pháp.
"Không hay!"
Thấy mặt trời đột nhiên biến mất, ngày chuyển thành đêm đen, Nhị trưởng lão của Thần Huyền Tông và những người khác ý thức được không ổn liền ngẩng đầu lên nhìn.
Một giây sau!
"A!"
Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội chạy trốn, vì vậy tất cả đều bị bao phủ trong Thông Thiên Đỉnh.
Ngay sau đó, một giọng nói truyền đến từ chín tầng trời:
"Vợ ơi! Anh về rồi! Em có khỏe không?"