Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, tu vi của mười mấy người này quá thấp, cao nhất cũng chỉ là Đại Đạo Cảng tầng năm.

Tương đương với Minh Thiên Cảnh tầng năm.

Năm cao thủ Minh Thiên Cảnh đỉnh phong nhìn đám người xung quanh, nở nụ cười khinh bỉ.

Một trong số đó giơ cao lòng bàn tay, đánh về phía ba người Ngũ Đạo.

Tử khí chưởng ấn bao trùm lấy bọn họ.

Ba người đều kinh ngạc, nếu như bị chưởng này đánh trúng, ba người bọn họ nhất định sẽ bị chết tại chỗ.

Thế nhưng sắc mặt ba người đều dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi và tiếp tục lao về phía trước.

Ngay khi chưởng ấn chuẩn bị đánh lên người ba cao thủ Ngũ Đạo, từ phía sau họ phát ra một luồng kiếm quang.

Chưởng ấn bị vỡ vụn.

Sau khi kiếm quang đánh nát chưởng ấn, khí thế vẫn không bị suy giảm, tiếp tục lao về phía trước.

Chém người vừa phát động chưởng ấn thành hai nửa.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng, choáng váng tại chỗ.

Bọn họ nườm nượp quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một thanh niên mặc đồ trắng đang mỉm cười nhìn họ.

Lúc này bọn họ cuối cùng cũng biết được, người thanh niên trước mặt họ không phải là tùy tùng của Ma Đạo Tổ Sư.

Tôi thấy người thanh niên đó nhẹ nhàng giơ tay phải lên, búng ngón tay về phía bốn vị cao thủ còn lại.

Bốn kiếm quang tách ra lao về phía bọn họ.

"Phốc phốc phốc phốc!"

Bốn cao thủ Minh Thiên Cảnh đỉnh phong thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị kiêm quang xuyên thủng.

Sau đó bốn cái xác từ trên trời rơi xuống, tan thành tro bụi.

Mười mấy người Ngũ Đạo kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, ánh mắt của bọn họ lúc này tràn ngập kính nể.

Họ chắp tay, cúi người thật sâu với Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười nói: “Các vị không cần quan tâm đến chúng tôi, cứ đi làm việc của mọi người đi!” 

Mười mấy người lần lượt gật đầu đồng ý, sau đó quay trở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu.

Trận chiến giữa Ác Nguyên với hai vị cao thủ lúc này chỉ còn lại anh ta và Minh Vương cảnh tầng ba.

Còn về phía vị cao thủ tầng một, thi thể của ông ta đã bị chém đôi, lẳng lặng nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Vị cao thủ còn lại trước sự tấn công dữ dội của Ác Nguyên cũng đã lâm vào thế bí.

Đột nhiên Ác Nguyên quay người lại, Phương Thiên Họa Kích trong tay như một cơn gió lốc, quét về phía ông ta

"Lại có người đến rồi."

Diệp Thiên lại nhìn lên không trung, ánh mắt thâm thúy.

“Người đến lần này có mạnh không?”Đóa Đóa  hỏi.

"Rất mạnh. Ác Nguyên có vẻ sắp không chống đỡ không nổi nữa rồi."

Lúc này, trên ngực và bụng của cao thủ Minh Đạo xuất hiện một vết thương to lớn khủng khiếp đang phun ra máu tươi và nội tạng.

Ông ta đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

"Hừ, phế vật!"

Đúng lúc Ác Nguyên muốn thừa thắng xông lên, định bổ một đao giết chết cao thủ Minh Vương Cảnh tầng ba.

Một tiếng hừ lạnh từ trên trời vọng xuống, tiếp theo là một cỗ tử khí ngưng đọng nồng đậm, xông về phía Ác Nguyên!

Ác Nguyên chấn động, anh cảm nhận được một cỗ uy hiếp khủng bố từ luồng tử khí.

Anh không thể ngăn được đòn này!

Tốc độ của luồng tử khí này quá nhanh, khiến cho Ác Nguyên chỉ kịp chặn trường kiếm trước ngực.

Anh bị đánh bay, lưng đập vào phế tích phía sau, nửa ngày cũng chưa thể trèo ra .

Tà Nguyên thân thể đập vào phế tích phía sau, hồi lâu không bò ra được.

Lúc này, ba bóng người chậm rãi từ trên trời giáng xuống.

"Thành chủ? Đây chẳng phải là thành chủ của Phong Bạo Thành hay sao?"

"Quả nhiên! Không ngờ có thể khiến Ác Nguyên chấn động, dù sao ông ta chính là cao thủ Minh Vương Cảnh tầng sáu! "

“Tu vi cao như vậy sao, Ma Đạo Tổ Sư có thể đối phó sao?”

Mọi người xung quanh bắt đầu lo lắng.

Sau khi Thác Bạt Hùng, thành chủ Phong Bạo Thành đáp xuống mặt đất, ông ta mới chậm rãi nâng lòng bàn tay lên.

Đang chuẩn bị đánh một chưởng về phía Ác Nguyên.

Đột nhiên, một bóng người màu trắng chặn trước mặt ông.

Thác Bạt Hùng ngẩng đầu, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt.

Người đến chính là Diệp Thiên.

"Đối thủ của ngươi là ta!"

Diệp Thiên bình tĩnh nhìn vào mắt Thác Bạt Hùng, nhẹ giọng nói.

Hai mắt ông ta lóe lên sát khí, cười chế nhạo: "Phiêu Du Cảnh tầng ba cản đường của chủ thành. Không biết nên nói ngươi dũng cảm hay là ngu xuẩn! Ngươi đã muốn chết như thế thì ta sẽ thành đoàn cho ngươi!" 

Lúc này, Ác Nguyên cũng bước ra khỏi phế tích, đứng ở phía sau Diệp Thiên.

Diệp Thiên hơi quay đầu lại hỏi : "Thế nào, chịu đựng được không?"

Nguyên Ác cười lạnh: "Không chết được!"

Diệp Thiên búng ngón tay, một viên bắn đan dược bay vào trong miệng Ác Nguyên.

Ác Nguyên cũng không nghĩ nhiều, há mồm nuốt xuống.

Diệp Thiên vỗ vai anh ta nói: “ Hai tên nho nhỏ kia giao cho con, còn lão già này thì để ta .”

“Người yên tâm!” Ác Nguyên gật đầu.

Ba người đối diện ánh mắt u ám, trơ mắt nhìn hai người đối diện sắp xếp đối phó với bọn họ một cách rõ ràng.

Ngay khi ba người sắp bùng nổ, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên trở nên chăm chú.

Bàn tay anh ta tạo một pháp quyết kỳ lạ, đồng thời miệng cũng quát nhẹ. 

"Tứ tượng phong thiên quyết!"

Ngay sau đó, một làn sóng kỳ lạ bùng lên từ cơ thể anh.

Làn sóng chập chờn này lập tức khuếch tán, bao trùm Diệp Thiên và Thác Bạt Hùng.

Thác Bạt Hùng rất ngạc nhiên, ông ta phát hiện bản thân cư nhiên lại không thể thoát khỏi sự bao phủ của làn sóng này. 

Ngay khi ông đang định dùng toàn lực để thoát ra, đột nhiên một lực kéo cực lớn ập đến.

Cơ thể ông ta bất giác bị hút vào một không gian xa lạ.

Mà bóng dáng của Diệp Thiên cũng biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy thành chủ của chính mình đột nhiên biến mất.

Hai người tùy tùng của ông trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhưng Ác Nguyên đã biết rõ nguồn nhân hành động vừa rồi của Diệp Thiên nên  anh ta cũng không ngạc nhiên chút nào.

Nhân lúc hai người đối diện đang mất cảnh giác, anh ta cầm lấy Phương Thiên Họa Kích chém về phía hai người.

Tu vi của hai người tùy tùng đều không thấp, một người là Minh Vương Cảnh tầng hai, người còn lại là Minh Vương Cảnh tầng ba.

Nhìn bề ngoài, thực lực của họ mạnh gấp đôi Ác Nguyên!

Sau khi Ác Nguyên nuốt đan dược của Diệp Thiên, nội thương cùng ma khí trên người đã hồi phục được tám, chín phần.

Hiện tại anh hoàn toàn có tự tin hạ gục hai người trước mặt.

Diệp Thiên lúc này đang đứng đối diện với Thác Bạt Hùng trong một không gian rộng lớn trắng xóa.

Thác Bạt Hùng âm trầm nhìn Diệp Thiên: "Đây là loại ma pháp gì? Lẽ nào ngươi cho rằng trò lừa đảo này có thể đánh bại ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!"

Nhưng Diệp Thiên đối diện vẫn giữ phong thái bình tĩnh thoải mái, cười nói với Thác Bạt Hùng: "Có phải là trò lừa đảo hay không thì ông đợi lát nữa sẽ biết."

Sau đó, hai tay anh ta lại nhanh chóng bấm pháp quyết, miệng hô: “Phong Thiên!”

Sắc mặt Thác Bạt Hùng thay đổi trong nháy mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK