Nghe những lời của Phục Hy, Atula, Thái Sư, Thái Úy và Bát Bộ Thiên Tướng đã vô cùng tức giận.
Phục Hy này đúng là không biết phân biệt đúng sai!
“Đúng là không biết xấu hổ, niệm tình chúng ta cũng đã từng là người quen cũ, nên ta đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi lại không cần, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!” Atula rất khó chịu nói.
Trước đó ông nghĩ rằng, Phục Hy nhìn thấy ông thì cũng phải cung kính gọi hai tiếng đại soái, nhìn thất bệ hạ sẽ quỳ xuống hành lễ.
Nhưng quỳ xuống hành lễ là như thế nào?
Đó là quỳ rạp xuống mặt đất, để thể hiện sự tôn kính của thần tử đối với bệ hạ.
Như hiện tại thì?
Đó là nhìn thấy bệ hạ trước mặt, nhìn thấy từ cấp trên của mình trước mặt, không cần ông ta quỳ xuống đất hành lễ, chỉ cần ít nhất cúi xuống hành lễ thôi cũng được. Nhưng không, ông ta ngồi xếp bằng ở một chỗ, tư thế cao cao tại thượng, còn đuổi bệ hạ, đúng là ngược đời!
Với tư cách là một thần tử trung thành của Thái Nhất, làm sao ông có thể tha thứ có một cựu thần của Thái Nhất lại vô lễ với Thái Nhất như thế?
Vừa nói xong, ông định động thủ.
Diệp Thiên giơ tay cản lại, hướng về phía Phục Hy nói lớn: “Trẫm cho ngươi lựa chọn thêm một lần nữa, trở lại làm dưới trướng của trẫm, trẫm cam đoan sẽ bỏ qua hết chuyện cũ, trẫm cũng cũng sẽ tha thứ cho em gái của ngươi đang đứng ở bên phe đối lập. Chờ đến khi trẫm giành lại được thiên hạ, ngươi vẫn sẽ là đại đế, em gái của ngươi cũng vẫn sẽ là Nữ Oa Nương Nương được dân chúng trong Thiên Hạ kính trọng, ngươi thấy thế nào?”
Phục Hy cười cười, lại lắc đầu: “Ngươi vẫn còn chưa mở ra được ba tế đàn còn lại, còn có ba thần vía vẫn chưa trở về được với cơ thể, cho nên hiện tại ngươi không còn là Thái Nhất của năm đó nữa, những lời của ngươi nói bây giờ không tin được.”
“Đến ngày ngươi trở thành Thái Nhất, ngươi sẽ không nói lời này, bởi vì chuyện ngươi chết, em gái ta cũng tham gia, với tính cách của ngươi, ngươi sẽ không bao giờ bỏ qua cho nó.”
“Cho nên ta sẽ không trở về dưới trướng của ngươi, lại càng không để ngươi trở thành Thái Nhất thực sự, niệm tình cũ ta đã đã không động thủ với các ngươi ngay từ đầu, như thế đã là quá lịch sự với các ngươi rồi. Hy vọng các ngươi biết thức thời, đừng ép ta phải ra tay, nếu không ta sẽ cho các ngươi thấy ta không phải là người dễ động vào như thế.”
Nghe vậy, khóe mắt Diệp Thiên giật giật .
“Nghĩa là muốn đối đầu với trẫm đến cùng sao!”
“Con mẹ nó!”
Atula tính tình nóng nảy bắt đầu điên tiết lên, hiện ra mười tám trượng kim thân, nâng tay triệu hồi kiếm Tu La, định xông tới chém Phục Hy, nhưng bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Trẫm đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại vẫn cố chấp, ngươi không nên tiếp tục đối đầu với trẫm, một ngày nào đó trẫm sẽ cho ngươi nếm được hậu quả!” Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Sau đó hắn nói: “Bắn phá núi Tu Di và xem có bẫy nào hay không.”
“Vâng!”
Atula và những người khác, ngay lập tức động thủ, phóng năng lượng vào núi Tu Di
Ầm ầm ầm!
Một cổ năng lượng dữ dội bắn phá khu vực xung quanh của núi Tu Di, một phần của núi đi sơn gần biển bị nổ tung, nhảy vọt lên nghìn mét rồi chìm xuống biển, sau một luồng oanh tạc, núi Tu Di như ổ bánh mì loại lớn bị cắn một miếng, xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Nếu tiếp tục oanh tạc ở quy mô này, nhiều nhất là hơn chục đợt nữa, có thể khiến gần hàng chục tỷ km vuông rộng mênh mông của núi Tu Di thành một vùng đất bằng phẳng
Có thể thấy được sức tàn phá của thánh nhân cảnh giới Đại Đạo đáng sợ như thế nào.
Nếu đổi lại là sức mạnh của Diệp Thiên, để san bằng được núi Tu Di, thì chắc cần thời gian khoảng một tháng.
Mà chỉ cần mười một thánh nhân trong cảnh giới Đại Đạo này ra tay thì có thể san bằng núi Tu Di xuống bằng hơn mười đợi oanh tạc bằng năng lượng, hiệu suất làm việc cao hơn hắn mấy chục nghìn lần!
Nhìn thấy cảnh oanh tạc như thế này, Phục Hy sẽ không bình tĩnh nữa.
Bấm mở một cái pháp quyết, ông ta muốn kích hoạt đại trận áp mà ông ta đã bày sẵn trước đó, không để cho bọn họ tới gần, đồng thời cũng không để cho bọn họ oanh tạc làm tổn hại đến núi Tu Di.
Kết quả là, ông ta đã bị sốc khi phát hiện ra rằng đại trận pháp mà ông ta đã bày sẵn đã bị đợt oanh kích này làm hỏng, không thể kích hoạt được nữa.
Mà đại trận này giống như một cái hàng rào điện, một khi một chỗ trong đó lọt vào khu vực công kích và bị phá hỏng, thì cũng giống như đường dây điện, nếu không sửa chỗ bị hư, thì tất cả những chỗ còn lại cũng sẽ bị mất điện. Cùng một lý do.
Cùng cùng một nguyên lý đó, trận pháp bị hư mất một chỗ, khiến cho toàn bộ trận pháp không hoạt động được.
Ngay sao đó!
Ầm ầm ầm!
Làn sóng năng lượng oanh kích lần thứ hai đã tiếp tục.
Cuối cùng, Phục Hy không thể ngồi yên.
Nếu cứ để cho bọn họ tiếp tục oanh kích như thế này, chẳng phải cũng sẽ kiến cho tế đàn trong nui Tu Di bị nổ tung chung luôn sao?
Kết quả là, ông ta ngay lập tức đứng dậy. Trước hết ông ta đẩy Phúc Tiền Bát Quái ra chỉ thẳng vào Diệp Thiên, một luồng ánh sáng óng ánh màu vàng kim được bắn ta từ giữ bát quái vô cùng nhanh, giống như tốc độ của tia gamma. Năng lượng vô cùng mạnh, cứ thế tiếp cận Diệp Thiên.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Thái Sư hét lên một tiếng, chắn ở trước mặt của Diệp Thiên, khi tia gamma này bắn đến thì một luồng ánh sáng vàng kim cũng bắn ra trong lòng bàn tay của Thái Sư, va chạm với ánh sáng màu vàng kim bắn ra từ trong bát quái, khiến cho ánh sáng vàng kim đứng lại.
Nhưng mà!
Điều khiến cho Thái Sư kinh hãi chính là dù đã chặn đứng được nó, nhưng điều quá rõ ràng là, uy lực của ánh sáng vàng kim bắn ra từ bát quái của Phục Hy vô cùng khủng bố, theo dõi luồng ánh sáng của ông ta bắn đến, nếu như không né kịp, rất nhanh ánh sáng vàng kim trong bát quái phóng ra có thể nhanh chóng đẩy lùi ánh sáng do ông ấy phóng ra, khiến nó quay trở lại bàn tay của ông ấy. Sau đó ánh sáng của bát quái lại đánh lên tay của ông ấy như thế có thể hủy đi cánh tay của ông ấy, thậm chí hủy cả cơ thể.
“Giúp ta ngăn cản nó!”
Thái Sư vội vàng hét lên.
Atula và những người khác ngay lập tức từng người từng người đến sau Thái Sư đặt tay lên lưng thái sư, tiếp thêm năng lượng cho Thái Sư để ông ấy chống lại ánh sáng vàng kim của bát quái của của Phục Hy.
Mười một người liên thủ, mới có thể chặn được bát quái của Phục Hy, để nó không tiến thêm về phía trước.
“Ha ha.”
Phục Hy mỉm cười: “Vốn dĩ ta còn lo lắng không thể đánh bại mười một người các ngươi khi các ngươi liên thủ lại. Bây giờ xem ra là do ta đa nghi quá rồi, các ngươi đã ở cõi Atula một nghìn năm trăm năm nay, thực lực không tăng lên dù chỉ một chút.”
Nói xong, Phục Hy dùng tất cả sức lực của mình để đẩy bát quái ra, vốn dĩ ánh sáng đang bị chặn đứng yên, bây giờ lại bắt đầu từ từ tiếp cận Thái Sư một lần nữa.
Rõ ràng, sức mạnh cá nhân của Phục Hy đã vượt qua mười một vị thánh nhân này.
Mười một vị này đều là Tiên Thiên Thánh Nhân, trước khi khai thiên lập địa, bọn họ đạt tới cảnh giới Đại Đạo, đi theo Thái Nhất chinh chiến. Vì lý do này, nên đã không thể tập trung tu luyện được, sau khi khai thiên lập địa thì Phục Hy, Nữ Oa và Hạo Thiên đều không phải là thánh nhân, nhưng họ không tham gia vào đại chiến Thần Ma, chỉ có Hồng Quân tham gia theo lệnh của Thái Nhất. Họ đều đang tu luyện, nhưng điều bỉ ổi nhất là, đại chiến Thần Ma kéo dài mấy chục triệu năm, những người tham gia cuộc chiến không hề tăng cấp độ tu luyện của họ, nhưng bọn họ đã tăng rất nhiều.
Sau khi cuộc chiến Thần Ma kết thúc, nhiều vị thần tiên không hài lòng với việc Thái Nhất xưng đế và chiếm vị trí Thiên Vương, vì lý do này, lại có thêm một cuộc nội chiến kéo dài hàng triệu năm nữa, cuối cùng bình định được phản loạn, Thái Nhất mới xưng đế, thống nhất Thiên Giới.
Sau đó lại chiến chinh ở Minh Giới rồi đến Địa Giới.
Khi đó, địa giới cũng có không ít ma thần trong thời kỳ hỗn độn chiếm giữ, hoặc là những yêu ma trong đại chiến Thần Ma. Không ít Ma phái biết được không thể đánh bại Thần phái nên đã chạy đến Địa Giới, vì để diệt trừ hậu họa tận gốc về Ma phái, Thái Nhất lại cử Atula và Bát Bộ Thiên Tướng đưa quân của chư thiên vạn giới tiêu diệt toàn bộ tàn dư của Ma phái.
Cuộc chinh chiến này cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, ước chừng cũng mất khoảng hơn năm nghìn năm, mới có thể diệt trừ được gốc rễ của Ma phái, khiến cho Tam Giới: Thiên Giới, Minh Giới, Địa Giới thống nhất lãnh thổ.
Từ đại chiến Thần Ma đến khi thống nhất Tam Giới phải mất hàng chục nghìn năm, Atula và Bát Bộ Thiên Tướng đã chiến đấu hàng chục nghìn năm, tu vi không tăng lên dù chỉ một chút. Mà trong lúc đó, các đệ tử của Hồng Quân, thì cứ hết người này đến người khác đạt đến cảnh giới Đại Đạo và trở thành thánh nhân, mà Phục Hy trong lúc này cũng đã đạt được thánh nhân.
Sau khi Tam Giới thống nhất, rất nhiều việc quân vụ và chính vụ đều được đặt lên vai Thái Nhất và thuộc hạ của ông, vì lý do này mà họ không có thời gian để tu luyện.
Cho đến khi có thời gian luyện tập, các đệ tử và Phục Hy đã vượt qua sức mạnh của Bát Bộ Thiên Tướng, nhưng vẫn còn kém sức mạnh của Atula và Thái Sư, Thái Úy một chút.
Nhưng cho dù có thời gian tu luyện, trong Tam Giới vẫn còn rất nhiều việc, không thể tu luyện lâu, phải đi giải quyết công việc. Vì vậy, việc tu luyện bị dừng lại, hết lần này đến lần khác, cứ như ba ngày đánh cá và hai ngày phơi lưới, mà các đệ tử của Hồng Quân thì tập luyện liên tục.
Chục nghìn năm sau.
Sức mạnh của các đệ tử của Hồng Quân nổi lên, và sau đó họ lên kế hoạch lật đổ Thái Nhất, và cuối cùng Thái Nhất đã bị ám sát. Atula và những người khác bị đánh nhốt vào cõi Atula, tưởng rằng trong cõi Atula thì có thể yên tâm tu luyện, nhưng tài nguyên của cõi Atula rất khan hiếm, tu luyện một nghìn năm không bằng một năm tu luyện trên Thiên Giới, vì vậy khoảng cách tu vi đã cách quá xa. Khi mà khai thiên lập địa mới bắt đầu thì chỉ cần tùy tiện đánh một chưởng cũng có thể đánh chết Phục Hy, mà bây giờ mười một vị thánh nhân cũng không là đối thủ của Phục Hy.
Có thể nói, thực lực của họ đã bị Phục Hy bỏ xa.
“Mẹ nó, không ngờ sức mạnh của Phục Hy lại mạnh hơn Hạo Thiên nhiều như vậy.”
Atula không thể không nói.
Hạo Thiên chỉ là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ ba, trong khi Phục Hy lại là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ năm !
Mười một người bọn họ liên thủ, muốn đánh bại Phục Hy quả thực là khó như con kiến lên trời!
“Bệ hạ phải làm sao đây, chúng ta đánh không lại Phục Hy, tu vi của thằng nhãi này vượt xa những gì chúng ta nghĩ!”
Atula hét lên.