“Hả?”
Thấy Diệp Thiên từ dưới đất chui lên, Thiên Hà Lão Tổ không khỏi nhíu mày.
“Hắn ta muốn ta nộp mạng. Đây là hồn phách trong tế đàn đã bị ta nghiền nát, thẹn quá hóa giận, hay là hắn ta đạt được sức mạnh to lớn của hồn phách trong tế đàn, vì thế muốn giết ta?”
Trong đầu ông ta lập tức xuất hiện nghi vấn.
“Nhất định là thẹn quá hóa giận. Ông ta chưa vào tế đàn, ta đã đem tế đàn nghiền nát. Ông ta chắc chắn không có được hồn phách. Bị ta phá hủy hồn phách mà thẹn quá hóa giận, cho nên muốn giết ta, nhất định là thế.”
Lúc này ông ta đưa ra phán đoán.
“Hừ.”
Sau khi nghĩ ngợi, ông ta không thèm để ý Diệp Thiên.
“Muốn ta nộp mạng, ngươi không đủ tư cách. Hồn phách đều bị ta nghiền nát, ngươi muốn ta nộp mạng như thế nào?”
Ông ta đắc ý nói xong, không sợ Diệp Thiên nổi cơn thịnh nộ, chỉ nâng Trảm Thiên Đao lên, thi triển tiên pháp. Xung quanh Trảm Thiên Đao hiện lên một vòng ánh sáng chói mắt, bắt đầu khởi động phù ấn.
Ông ta cảm thấy một kiếm này có thể ngăn cản được Diệp Thiên.
Mà Diệp Thiên đã thi triển Thanh Mộc Ất Canh, gia tăng sức mạnh, đem Hoàng Thiên kiếm xé tan khoảng không. Sức mạnh hủy thiên diệt địa, giơ Trảm Thiên đao chém một nhát về phía Thiên Hà Lão Tổ.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Thiên Hà Lão Tổ liên tục cười lạnh.
Cũng chính vì Diệp Thiên có Địa Thư hộ thể, anh không phá được lớp phòng vệ, không còn cách nào khác. Sự tức giận của Diệp Thiên cũng như đứa con nít ba tuổi, đều không đụng được đến một sợi tóc gáy của ông ta.
Ông ta đang đắc ý.
Keng.
Hoàng Thiên kiếm chém một nhát lên Trảm Thiên đao.
Một tiếng rắc vang lên, Trảm Thiên đao theo tiếng mà gãy. Hoàng Thiên Quân kêu lên một tiếng “răng rắc”, chém vào đầu của Thiên Hà Lão Tổ. Đầu ông ta vỡ toác, máu tươi túa ra.
“Đây…”
Chứng kiến một màn như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân sợ ngây người.
Sức mạnh này, đủ để chứng minh, Diệp Thiên đã đến được hồn phách kia của tế đàn, hơn nữa tu vi còn tăng lên.
Tu vi cũng đã ngang hàng với Thiên Hà Lão Tổ, thậm chí còn cao hơn.
“Không.”
Thiên Hà Lão Tổ bị dọa cho sợ chết khiếp.
Ông ta vạn lần không ngờ, Diệp Thiên có thể đến được thần hồn, tu vi cũng tăng lên.
Điều này mới khiến ông ta bất ngờ.
Rõ ràng anh chưa vào được bên trong tế đàn, chính mình còn đem Diệp Thiên một chưởng nghiền nát, tế đàn cũng hoàn toàn bị phá hủy rồi. Cho dù có hồn phách ở bên trong, nhất định cũng sẽ bị hủy. Tại sao Diệp Thiên có thể đến được hồn phách?”
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì Hoàng Thiên kiếm của Diệp Thiên đã sớm bổ vào đầu ông ta và sắp cứa tới cổ rồi. Nếu không rút ra, thân thể sẽ bị chém làm đôi, sau đó liền nổ tung. Thần hồn còn lại không thể đánh lại được Diệp Thiên.
Kết quả, ông ta vội vàng lùi về sau ngàn dặm, từ vết chém chạy thoát.
Ông ta đang muốn nối liền thân thể, Diệp Thiên liền đem chuông Đông Hoàng đánh ra một chưởng.
Chuông nhằm thẳng hướng của Thiên Hà Lão Tổ, lực hút cuồn cuộn ngất trời, nhanh chóng bao vây toàn thân của Thiên Hà Lão Tổ. Dưới lực hút khủng khiếp của chuông Đông Hoàng, Thiên Hà Lão Tổ không thể động đậy, không khống chế được mà bị hút về phía chuông Đông Hoàng.
Hiển nhiên, lực hút của chuông Đông Hoàng còn khủng khiếp hơn trước đây. Cái này cũng đủ chứng minh, Diệp Thiên đã đến được thần hồn, tu vi tăng vọt.
“Không ổn.”
Sắc mặt của Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn thay đổi, muốn trấn áp chuông Đông Hoàng cứu Thiên Hà Lão Tổ. Thông Thiên giáo chủ và Côn Bằng Lão Tổ lập tức tấn công hai người họ, ngăn bọn họ viện trợ cho Thiên Hà Lão Tổ.
“Ha ha, Nguyên Thủy Thái Thượng, các người cố gắng cũng vô ích. Vẫn còn một đạo huynh đến được thần hồn thứ tám, ha ha ha.”
Thông Thiên giáo chủ sảng khoái cười lớn.
Ý này là sao?
Ý này, nghĩa là kế tiếp quyền chủ động thuộc về bọn họ. Thiên Đình sẽ bị động phải thay đổi.
Lại nói đến Diệp Thiên.
Sau khi chuông Đông Hoàng bắt được Thiên Hà Lão Tổ, anh liền bay về phía ông ta.
Bởi vì anh biết, với thực lực của Thiên Hà Lão Tổ không dễ dàng bị hút vào bên trong chuông Đông Hoàng như vậy.
Qủa nhiên.
Sau khi Thiên Hà Lão Tổ bị lực hút kéo đi một khoảng cách nhất định, ông ta liền kết hợp một loạt tiên pháp, xé rách lực hút của chuông Đông Hoàng.
“Chém.”
Diệp Thiên lại chém một nhát vào đầu của Thiên Hà Lão Tổ.
“Chết tiệt. Chết tiệt.”
Thiên Hà Lão Tổ tức giận hét lên, muốn lùi về sau tăng tốc chạy trốn.
Kết quả bị bàn tay to của Diệp Thiên vươn ra, nắm lấy vai ông ta, lập tức thi triển Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
“Không được rồi. Không được rồi.”
Thiên Hà Lão Tổ kinh hãi chết khiếp.
Khi Diệp Thiên ở đại đạo cảnh tam trọng, ở trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, anh đã tiến hóa lên bậc năm, bậc bốn. Với chuông Đông Hoàng và Thanh Mộc Ất Canh, ông ta muốn cố gắng đối phó với Diệp Thiên đều phải cố hết sức.
Mà thực lực hiện tại của Diệp Thiên đã tăng vọt, không đạt đại đạo cảnh thất trọng cũng phải ở đại đạo cảnh lục trọng.
Nếu hiện tại bị nhốt trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, ông ta sẽ thành đại đạo cảnh lục trọng. Diệp Thiên có thể lên đến thất trọng, bát trọng, lại mượn Thanh Mộc Ất Canh và chuông Đông Hoàng, giết ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến đây, ông ta sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng lại bị Diệp Thiên bắt được, tiên pháp bao phủ quanh thân, khiến cho ông ta muốn dùng phép chạy trốn cũng không được.
Rất nhanh, Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đã xong.
Thiên Hà Lão Tổ bị nhốt ở bên trong.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi.”
Thiên Hà Lão Tổ khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy giờ chết của mình đã đến, không còn cách nào xoay chuyển.
“Thái Nhất, vì chúng ta đã cùng nhau đánh trận chiến thần ma, ngươi tạm tha cho bần đạo, giữ lại cho bần đạo một con đường sống, được không?” Thiên Hà Lão Tổ cầu xin.
“Vẫn không gọi tên của trẫm, xem ra trong mắt ngươi vẫn không có trẫm rồi.”
Diệp Thiên lắc đầu, cầm kiếm chém thẳng một nhát thật mạnh vào đầu của Thiên Hà Lão Tổ.
Chất.
Bởi vì sau khi đến núi Cầm Biên, thực lực của Diệp Thiên đã tăng vọt, từ tam trọng lên lục trọng ngang hàng với Thiên Hà Lão Tổ. Nhưng với Thanh Mộc Ất Canh, sức mạnh của anh so với Thiên Hà Lão Tổ lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa uy lực của Hoàng Thiên Kiếm cũng lớn hơn Trảm Thiên Đao, cho nên mới một kiếm chém gãy được Trảm Thiên Đao, phá vỡ phòng thủ của Thiên Hà Lão Tổ, chém vào đầu ông ta.
Mà hiện tại đang ở trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, thực lực của anh đã đạt thất trọng. Thiên Hà Lão Tổ mới đến ngũ trọng, kém hai bậc. Diệp Thiên lại có Thanh Mộc Ất Canh, vì thế mới dễ dàng chém Thiên Hà Lão Tổ làm đôi.
“A...”
Thiên Hà Lão Tổ kêu lên thảm thiết.
“Cứu ta. Nguyên Thủy Thái Thượng hai vị đạo hữu. Mau mau cứu ta.”
Ông ta vừa hô to vừa cố gắng làm liền lại thân thể.
Thái Thượng Lão Quân cũng sốt ruột. Nếu Thiên Hà Lão Tổ bị giết, bọn họ bên này sẽ thiếu mất một vị tướng, đối với họ mà nói cũng là một đòn trí mạng.
Vì thế ông ta bằng bất cứ giá nào, cũng phải dùng thủ đoạn khủng bố nhất.
“Một mạch hóa Tam Thanh.”
Ngay tức khắc.
Ba đạo thân ảnh từ sau lưng ông ta xuất hiện.
Ba Tam Thanh này không phải là ba Tam Thanh kia.
Bình thường mà nói, cái gọi là Tam Thanh thực sự, là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn - Thông Thiên giáo chủ, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn - Thái Thượng Lão Quân.
Mà Thái Thượng Lão Quân lại dùng một mạch hóa Tam Thanh. Ông ta còn luyện ta tới ba phân thân, là Thanh Hư đạo nhân, Thanh Không đạo nhân, Thanh Tịnh đạo nhân.
Ba phân thân này, sức mạnh đều vô cùng lớn. Mỗi người mặc dù không mạnh bằng Thái Thượng Lão Quân, nhưng so với Thiên Hà thì không khác biệt lắm, thực lực đạt đến thất trọng.
Nhưng một mạch hóa Tam Thanh, đối với cơ thể của Thái Thượng Lão Quân mà nói là tổn hại nghiêm trọng. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta vạn lần sẽ không thi triển một mạch hóa Tam Thanh để trợ trận.
Nếu không như vậy, sức mạnh của bản thân ông ta thấp hơn Thông Thiên. Hơn nữa với ba phân thân có thể hơn Thông Thiên một bậc, nhưng muốn đánh chết Thông Thiên cũng rất khó, nói hành hung thì còn có thể.
Cho nên trước mắt mới đành phải thi triển một mạch hóa Tam Thanh, mà hiện tại phải cứu Thiên Hà Lão Tổ, ông ta không thể không thi triển chiêu thức này.