Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tế Đường, dược đường lớn nhất Phong Nguyệt Thành.

Nơi này tụ tập các khu vực tiên dược quý báu của Tiên Thổ, là dược đường tốt nhất tu sĩ Phong Nguyệt Thành chọn mua dược liệu luyện đan.

Khi hai chị em Giang Anh Tuyết đưa cha con Diệp Thiên đi tới Thiên Tế Đường, chỉ thấy bên ngoài Thiên Tế Đường kín người hết chô, vô cùng náo nhiệt.

“Do phủ bá chủ Hắc Phong Vực tổ chức, mười năm một lần đại hội đấu đan chưa tới nửa tiếng sẽ bắt đầu, cảm ơn các chư vị thiên quan thế gia lớn có mặt dự thi.”

“Lần này khen thưởng của đại hội đấu đan còn phong phú hơn thường ngày, có mười cây tiên dược tiên phẩm cực kỳ quý giá, năm trái yêu đan thánh phẩm, một ngàn trái yêu đan tiên phẩm, một kiện thần binh pháp bảo tuyệt phẩm, một tỷ Thiên Tinh Thạch.”

“Nếu ai có thể luyện chế ra đan dược trừ bỏ ma khí trên người bên cạnh tôi này thì quà khen thưởng sẽ thuộc về kẻ đó, hơn nữa, phủ bá chủ cũng không cần các người giao ra phương pháp luyện đan, đến lúc đó bá chủ muốn bao nhiêu trái, các người luyện cho ông ta bấy nhiêu trái là được, bá chủ sẽ lấy chi phí mỗi viên gấp mười lần giá mua, tuyệt đối sẽ không để các người lỗ vốn.”

“Cho nên tu sĩ cảm thấy mình có năng lực có thể luyện ra đan dược trừ đi ma khí cho bá chủ, mặc kệ anh là thiên quân thế gia cũng được, cao nhân dân gian cũng tốt, đều có thể dự thi, dược liệu thì tự mang, cũng có thể tới Thiên Tế Đường lấy, miễn phí tất cả.”

“Mặc dù Hắc Phong Vực chúng tôi chưa nhập ma. Nhưng anh em Hắc Phong Vực Lăng Giang Vực của chúng tôi bị ma quỷ nhập vào rất nghiêm trọng, rất nhiều đệ tử Kim Đỉnh Tông, lính trong phủ của phủ bá chủ Lăng Giang Vực đều trúng ma chướng, bởi vì không thể chữa trị, chỉ có thể tàn nhẫn giết chết.

“Cho nên để những người đã trúng ma chướng đó có thể được cứu chữa tốt đẹp, bá chủ đau đớn dốc hết vốn liếng, bá chủ nói với tộc trưởng chúng tôi, ông ta tin trọng thưởng ắt có dũng phu, cho nên mọi người cố gắng nhé, đừng để bá chủ thất vọng, cũng chuẩn bị thi cho cẩn thận đi.”

Chưởng quỹ Thiên Tế Đường đứng trên sâu khấu ngoài cửa lớn Thiên Tế Đường, sinh động nói với tộc nhân các thiên quân thế gia lớn đang ngồi hai bên trái phải và người vây xem.

“Phần thưởng này cũng quá phong phú rồi.”

“Xem ra phủ bá chủ đã dốc hết vốn liếng.”

“Cũng không biết có ai có tể luyện ra đan dược trừ bỏ ma chướng, cầm được những phần thưởng này.”

“Tôi cảm thấy nguy hiểm lắm, ngay cả các đại tiên tông, các đại tiên vực cũng không luyện ra đan dược như thế, người Phong Nguyệt Thành chúng ta sao có thể luyện ra đan dược trâu bò như vậy.”

“Vậy cũng không chắc chắn, cao thủ ở dân gian đó, lỡ như có thì sao? Dù sao nếu không có, bá chủ cũng sẽ không tổn thất.”

“…”

Đủ loại bàn luận…

“Mẹ cha ơi, yêu đan thánh phẩm cũng lấy ra ban thưởng, quá hấp dẫn rồi.”

Giang Thừa Nghiệp không nhịn được sợ hãi cảm thán.

Nhưng Diệp Thiên lại không cảm thấy hứng thú với đống ban thưởng kia, mà lại hứng thú với hai gốc tiên dược tiên phẩm trong mười cây cực kỳ quý giá.

Bởi vì hai gốc đó đúng là tiên dược anh cần để luyện chế đan dược đạo thể sáu tầng.

“Tinh Thần Quả và Tam Thanh Thảo, Thiên Tế Đường có sao?”

Diệp Thiên nhìn về phía Giang Ánh Tuyết hỏi, nếu có anh liền không đi tham gia đại hội đấu đan này, nếu không thì chỉ có thể tham gia.

“Tôi đi hỏi một chút xem.”

Giang Ánh Tuyết cũng không biết, nên chỉ có thể chạy tới cửa lớn Thiên Tế Đường.

Diệp Thiên không khỏi buồn cười.

Giang Ánh Tuyết này, hôm nay lại rất chịu khó.

Giang Ánh Tuyết nahnh chóng xuất hiện, lắc đầu nói: “Thiên Tế Đường không có, nói rằng hai loại tiên dược sắp tuyệt chủng rồi, cực hiếm thấy, giá cả vô cùng đắt đỏ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.”

Diệp Thiên ồ một tiếng: “Xem ra chỉ có thể đi tham gia đại hội đấu đan.”

“Con ủng hộ cha tham gia.”

Đóa Đóa cười tươi như hoa nói: “Nếu cha tham gia, những phần thưởng này khẳng định thuộc về cha hết.”

“Vẫn là Đóa Đóa hiểu cha.”

Diệp Thiên cười sờ đầu nhỏ của Đóa Đóa.

Nhưng hai chị em Giang Ánh Tuyết lại kinh ngạc đến ngây người.

“Đóa Đóa, em xác định cha em có luyện ra đan dược loại bỏ ma chướng?” Giang Ánh Tuyết không dám tin hỏi.

“Xác định.” Đóa Đóa nói: “Cha em lợi hại nhất, ông ấy muốn tham gia đại hội đấu đan là đủ chứng minh ông ấy có năng lực luyện ra đan dược loại bỏ ma chướng, hơn nữa cha em còn dựa vào ý chị đánh bại ma chướng còn mạnh hơn mấy vạn lần cái này.”

Đóa Đóa biết người bị trói trên sân khấu kia, tuy trên người có khí đen quanh quẩn, hai mắt đỏ ngầu, đau đớn giãy dụa, nhưng ngay cả pháp bảo dây thừng cực phẩm cũng không thoát được, nói rõ không phải mạnh lắm.

Nàng ấy tin chắc ma chướng này lấy bản lĩnh của cha, tuyệt đối có thể luyện ra đan dược loại trừ.

“Lợi hại như vậy.”

Giang Ánh Tuyết rất khiếp sợ.

“Đương nhiên rồi.” Đóa Đóa nâng cái cằm kiêu ngạo nói: “Cha em là người cha gia có bản lĩnh nhât trên đời này.”

Giang Ánh Tuyết từ chối cho ý kiến.

Nhưng nhìn ánh mắt của Diệp Thiên lại trở nên vô cùng nóng bỏng.

“Đây còn không phải Đóa Đóa giúp cha sao. Nếu không sao cha có thể chiến thắng ma chướng mạnh mẽ như vậy.”

Nhắc đến chuyện đó, Diệp Thiên liền đau lòng cho Đóa Đóa, không khỏi ôm nàng ấy thật chặt, rất sợ lại xảy ra những chuyện tương tự.

Đóa Đóa cười hì hì một tiếng, tựa đầu nhỏ vài vai cha.

“Đi, chúng ta đi báo danh dự thi.”

Diệp Thiên nói.

“Vâng.”

Đóa Đóa gật đầu.

Sau đó Diệp Thiên kéo Đóa Đóa hòa vào đám người, hai chị em theo sát phía sau.

“A? Đây không phải Giang Ánh Tuyết sao?”

“Không phải nói con lừa lùn Hồ Dật Phi kia tới nhà họ Giang cầu hôn cô ta sao? Sao cô ta lại ở đây tản bộ, một nam một nữ phía trước cô ta là ai?”

“Chẳng lẽ hai chị em Giang Ánh Tuyết tìm người thay nhà họ Giang tham gia đại hội đấu đan?”

“…”

Không ít con cháu thiên quân thế gian đang ngồi nhận ra Giang Ánh Tuyết, sôi nổi thầm thì.

Đương nhiên bọn họ không phải tới tham gia đại hội đấu đan, bọn họ đến xem người lớn nhà bọn họ tham gia đại hội đấu đan.

“Chưởng quỹ Lý, bạn của tôi Diệp Thiên muốn tham gia đội hội đấu đan, xin hỏi ngồi đâu?”

Đi đến trước võ đài, Giang Ánh Tuyết nhìn về phía chưởng quỹ Lý đứng trên sân khâu Thiên Tế Đường hỏi.

Không đợi chưởng quỹ Lý mở miệng, một thanh niên ngồi trên sân khấu cười lạnh nói: “Giang Ánh Tuyết, cô cho rằng đại hội đấu đan là trò chơi sao, người nào muốn tham gia thì tham gia? Vẫn nên về đính hôn với con lừa lùn Hồ Dật Phi kia đi, đừng dẫn người tới lãng phí tiên dược nhà họ Lý tôi, cô một mét bảy mươi lăm, anh ta một mét hai, ngẫm lại sau khi hai người kết hôn làm chuyện này, thật sự rất buồn cười.”

“Ha ha ha.”

Lời vừa nói ra, toàn trường cười to.

Bởi vì nhà họ Giang và nhà họ Hồ đều phong tỏa tin tức Hồ Dật Phi chết, cho nên người ngoài tạm thời còn chưa biết tin tức Hồ Dật Phi chết, cho rằng Hồ Dật Phi còn ở nhà họ Giang.

“Lý Tuấn Thạc, anh…”

Giang Ánh Tuyết đen mặt, tức giận nói: “Tôi chưa từng đắc tội anh, cần thiết phải chế giễu tôi sao?”

“Cô chưa từng đắc tội tôi, nhưng con lừa lùn Hồ Dật Phi kia thế nào cũng muốn tranh giành cô với tôi, nếu không phải nhà họ Hồ và bá chủ có thân thích, Lý Tuấn Thạc tôi có thể nuông chiều anh ta sao? Cho nên tôi chọc tức cô, cô sẽ càng hận con lừa lùn kia hơn, vậy thì tôi sẽ vui vẻ.” Vẻ mặt Lý Tuấn Thạc trêu tức cười đắc ý.

“Anh… Quả thực không phải người.”

Bộ ngực của Giang Ánh Tuyết rung động, tại sao lại có người đàn ông buồn nôn như vậy.

“Ha ha.”

Lại khiến cả sảnh đường cười to.

Đúng lúc này, Diệp Thiên không nhịn được nói: “Đây là đại hội đấu đan hai là đại hội đấu võ mồm? Nếu như là đại hội đấu võ mồm, vậy không tham gia cũng được, tôi trực tiếp tới thành Hắc Phong luyện đan cho Trương Diên Niên, để ông ta lấy đồ ban thưởng đưa lại cho tôi, bớt xấu mặt cùng đám tôm tép nhãi nhép các người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK