Chỉ một thoáng, 50 triệu đại quân Hắc Phong trại toàn bộ giải tán, nhao nhao hô lên.
"Cứ chín mươi chín người tập trung một chỗ, nhanh chóng phân phó!"
"Mỗi đội gồm chín mươi chín người, đừng lãng phí thời gian, mau phân phó xong!"
"Thời gian chính là sinh mệnh. Mọi người nhanh lên!"
Đội quân hò hét hết trận này đến trận khác.
Diệp Thiên cũng không nhàn rỗi, tới chỗ đã phân đội xong dạy bọn họ xếp hàng.
Rất nhanh.
Một tỷ đại quân, chia làm từng đội, chín mươi chín người trong một đội.
Xong khi Diệp Thiên chào hỏi xong, binh sĩ Hắc Phong Trại sẽ dạy lại cho binh sĩ khác.
Đồng thời thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ và thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Thánh, cũng như các tướng lĩnh cao cấp của cả hai bộ lạc. Hai bên triển khai đại chiến khí thế ngất trời.
Bởi vì trận chiến giữa hai đại quân, đại quân của bộ lạc Long Vũ không dám tấn công đại quân của Diệp Thiên.
Bởi vì một khi phát động cuộc tấn công, hỏa lực cường đại sẽ bao trùm đáng ngược lại bên mình.
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Thiên muốn khơi mào chiến tranh giữa hai bên.
Chỉ bằng cách này anh mới có thể dư ra được một ít thời gian. Dạy cho đại quân bày binh bố trận. Nếu đại quân có thể thành thạo một số cách phòng thủ và tấn công, sẽ rất có lợi cho trận chiến.
Nếu không đánh được mấy lần sẽ bị ăn sạch!
"Không xong rồi, một tỷ đại quân của bọn họ bắt đầu huấn luyện binh trận!"
Đại đương gia Long Nha trại đang đánh nhau với đại đương gia Hắc Phong trại, phát hiện một tỷ đại quân đang học bày trận, liền hô lên.
Vừa nói xong, lập tức có rất tướng lĩnh của bộ lạc Long Vũ nhìn sang.
"Thủ lĩnh, bọn họ đang bày trận, làm sao bây giờ? Chúng ta ngăn ở giữa, đại quân không thể tấn công bọn họ!" Chu Tiêu hét lên.
Hoàng Thiên Hùng nhìn sang, thấy vậy trong lòng cũng hơi run rẩy.
Tất nhiên ông ta đã nghe nói về đội quân cường hãn của Hắc Phong trại.
Nếu như những đại quân này, toàn bộ nắm giữ binh trận, một tỷ đánh chục tỷ của bọn họ cũng còn dư dả.
Nhưng!
Ông ta tin tưởng thứ binh trận này phải cần huấn luyện trong thời gian dài, sau khi đã quen thuộc mới có thể phát huy được tác dụng.
Mà những đại quân này, hiển nhiên là không đủ thời gian để làm quen với nó.
Nghĩ tới đây, ông ta yên tâm không ít.
Nhưng ông ta cũng không dám xem nhẹ, nên ông ta hô to: "Đánh mạnh vào cho tôi, tranh thủ xử lý càng sớm càng tốt, sau đó dùng hoả lửa tiêu diệt bọn chúng!"
"Rõ!"
Trong phút chốc, các tướng cấp cao của bộ lạc Long Vũ đều dùng sức tấn công các tướng cấp cao của bộ lạc Thiên Thánh.
Bởi vì bộ lạc Long Vũ có nhiều tướng linh cao cấp hơn bộ lạc Thiên Thánh, cho nên tại sau khi bọn chúng bộc phát, bộ lạc Thiên Thánh rất nhanh đã có không ít tướng lãnh cao cấp ngã xuống.
Mặc dù Đoá Đoá chạy quanh trung tâm chiến trường, dựa vào ánh sáng mặt trời đi cứu người gặp nguy hiểm, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình bé, không thể để ý hết được. Chỉ một số ít cứu được, phần lớn đều bỏ mạng.
Nhưng cũng đối với cục diện chiến đấu cũng có tác dụng kéo dài thời gian!
"May mắn thay, thủ lĩnh của bên kia không ra lệnh cho đại quân bên đấy chia làm hai hướng tấn công, nếu không chúng ta sẽ tổn thất nặng nề."
Diệp Thiên thầm cảm thấy may mắn.
Anh không dám nghỉ một giây nào. Siêng năng chỉ huy huấn luyện binh sĩ.
"Đừng chỉ dạy tấn công, trước tiên hãy dạy cách tấn công, sau đó dạy cách phòng thủ. Khi quân số ít hơn quân địch, việc phòng thủ là rất quan trọng. Nếu không, nếu một làn sóng bắn ra, hỏa lực của kẻ thù sẽ bị bao phủ mà không cần đợi đến đợt thứ hai. Mọi người đều đã ra đi."
Diệp Thiên hét lên.
"Rõ!"
Đại quân khua chiêng gõ trống tiến hành huấn luyện.
Mà hai đại quân đang chiến đấu cũng càng khốc liệt.
Một phần ba các tướng lĩnh của bộ lạc Thiên Thánh đã bị giết một cách dã man.
Ngay cả Hắc Phong trại, cũng đã chết bốn năm vị đương gia.
Nhưng bọn họ vẫn dũng cảm chiến đấu, câu thêm thời gian cho Diệp Thiên.
"Thủ lĩnh. Bọn chúng phản kích quá mãnh liệt, trong thời gian ngắn chỉ sợ không diệt được bọn chúng. Nếu binh trận của bọn chúng đã thành hình, sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Không thì thuộc hạ và Chu Tiêu mỗi người dẫn theo một nửa đại quân, vây hai phía đánh từ từ vào trong rồi diệt sạch bọn chúng?"
Một vị tướng hô lớn.
"Đúng vậy, đây là một cách tốt để diệt đại quân bên đó. Sau đó từ từ diệt sạch!"
Thủ lĩnh đáp lại.
"Được!"
Chẳng bao lâu, hai tướng lĩnh rút lui về đại quân, bắt đầu vòng theo hai bên trái phải vây xung quanh đại quân Diệp Thiên.
Thấy vậy, Diệp Thiên sợ hãi.
Nếu có quá nhiều đại quân từ hai cánh tràn qua, bọn họ sẽ bị ăn sạch.
Mấu chốt là chưa huấn luyện xong, đối mặt nhiều như vậy đại quân, căn bản là đánh không lại!
"Làm sao bây giờ Diệp Thiên, bọn chúng tính vây bắt chúng ta lại!"
Văn Tuyết Tâm sợ hãi.
Cô đang mang trong bụng đứa con của cô và Diệp Thiên. Nếu anh chết, đứa trẻ sẽ không có cơ hội đến thế giới này.
Mà cô lại rất thích quãng thời gian ở cùng Diệp Thiên và Đóa Đóa, cô chưa bao giờ hưởng thụ đủ loại ấm áp này, không muốn cứ thế mà chết đi.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
"Tuyết Tâm đừng sợ, ông nội con đã nhà bản vương đến tương trợ cho con!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Chỉ thấy dưới mặt đất xuất hiện vài thân ảnh.
Theo những thân ảnh này xuất hiện, không khí chung quanh chợt hạ xuống mấy chục độ, trở nên lạnh lẽo tận xương.
Rất nhanh, một người đàn ông dũng mãnh cưỡi trâu thần ngũ sắc, mặc áo choàng rồng đen và đầu không đội vương miện, xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Văn Tuyết Tâm đã vui mừng khôn xiết kêu lên: "Ông nội Hoàng, ông đến rồi!"
"Ha ha!"
Người mặc áo choàng rồng đen cười nói: "Đúng vậy, quả nhân đến rồi."
"Tuyết Tâm. Ông ta là ai?" Diệp Thiên hỏi.
Văn Tuyết Tâm ngạc nhiên nói: "Ông ấy là bạn thân của ông em, Hoàng Phi Hổ, Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế Hoàng Phi Hổ, chưởng quản U Minh mười tám tầng Địa Ngục. Ông ấy mang đại quân U Minh đến tương trợ chúng ta!"
"Tuyệt quá!"
Diệp Thiên trở nên hưng phấn.
"Hoan Hô!"
Đại quân phía sau Diệp Thiên biết được Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế Hoàng Phi Hổ tới cứu mình, đều cao hứng nhảy cẫng hoan hô.
"Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế tới cứu chúng ta!"
Bọn họ hô to hod hét.
"Cái gì!"
Thủ lĩnh của bộ lạc Long Vũ và các tướng lĩnh đều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Chỉ thấy một đám lính âm binh dày đặc xuất hiện trong tầm mắt của họ, ít nhất có thể lên đến một tỷ!
"Ha ha!"
Tôn Ngộ Không ngay lập tức mừng rỡ: "Minh Vương, ông cũng tới giúp chúng ta hả."
Hoàng Phi Hổ chức vị là Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế, lại có danh xưng Minh Vương, chưởng quản Địa Ngục, thập điện Diêm La đều là bộ hạ của ông ta. Địa vị ở Minh giới gần giống Phong Đô đại đế. Mặc dù ông ta xưng hào mang đế, trên thực tế là Minh giới phiên vương, chưởng quản Địa Ngục, địa vị rất hiển hách.
Tôn Ngộ Không năm đó đại náo Địa Phủ, bởi vì một ít nguyên nhân Hoàng Phi Hổ không xử nó, bất quá hai người cũng vì vậy mà quen biết.
"Bản vương cũng không phải tới giúp con khỉ nhà ngươi, bản vương đến giúp Tuyết Tâm."
Hoàng Phi Hổ nói.
Tôn Ngộ Không cười nói: "Có khác gì đâu mà. Mau giúp chúng ta diệt sạch bọn này. Mọi người đã đủ mệt rồi."
Hoàng Phi Hổ lập tức hạ lệnh: "Giết cho bản vương!"
"Rõ!"
Mười mấy tỷ đại quân U Minh, lập tức công kích hai phía đại quân bộ lạc Long Vũ.
Thấy thế, Diệp Thiên cực kỳ vui mừng, hô lớn: "Toàn quân chú ý, phát động tổng tiến công hai bên cánh phải cánh trái, tiêu diệt bọn chúng!”