Lại nói về Lạc Lạc.
Sau khi rời đi, anh ấy đến nơi Tần Liên Tâm sống.
“Ông cố, ông nội bà nội, mẹ, anh cả, Đóa Đóa, các người đều ở đây.”
Lạc Lạc vừa bước vào liền nhìn thấy một đám người ở đó, tươi cười chào hỏi.
“Thế nào rồi Lạc Lạc, ba của con có trách cháu về việc chiến bại không?” Tần Chí Thành dẫn đầu hỏi.
Lạc Lạc cười lắc đầu: “Ba nói, lần đầu tiên dẫn binh đi đánh trận mà đánh như vậy là chuyện bình thường, không có ý trách cháu. Ba còn nói sau này sẽ cho cháu không gian lớn hơn để thể hiện.”
Hô!
Tần Chí Thành thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi, ông cố sợ a ngươi trách con, miễn chức con.”
Lạc Lạc có không gian lớn hơn để thể hiện chính là điều mà Tần Chí Thành muốn nên ông rất vui, nhưng mà không ngờ Lạc Lạc lại nói: “Ba không miễn chức cho cháu, mà là cháu tự động từ chức rôi.”
“Cái gì!” Tần Chí Thành sững sờ!
“Cháu tự mình từ chức?”
Lạc Lạc gật đầu: “Dạ, cháu nói rồi, làm binh sĩ cầm vũ khí, nếu làm tốt thì có thể giết địch, nhưng nếu không cầm tốt thì sẽ tự sát.”
“Cháu không có khả năng sử dụng tốt vũ khí giết người này, vậy nên đã buông vũ khí giết người này đi. Cháu sẽ không sử dụng nó nữa, vì sợ nó sẽ làm tổn thương người khác và bản thân.”
“Hiếu thảo với ba mẹ trưởng bối, chăm sóc vợ con, hòa thuận anh chị em là đủ rồi”. Những gì anh ấy nói đều thoải mái, không chút tiếc hận.
Nhưng mà sau khi Tần Chí Thành nghe được lời này thì ông rất đau lòng, nâng tay muốn đánh Lạc Lạc, nhưng mà lại bị Tần Liên Tâm ngăn lại và nói: “Ông nội, đừng can thiệp vào quyết định của Lạc Lạc. Cháu nghĩ Lạc Lạc đã làm đúng, nên bỏ hung khí giết người xuống và hãy làm chính mình, đừng để bản thân càng lún càng sâu hơn và cuối cùng là gây hại cho người khác và chính bản thân mình.”
Tần Chí Thành tức giận muốn thở ra khói: “Ông đã nói thế nào với các cháu? Có người mình trong đại quân thì mới có thể vô tư, Diệp Thiên muốn cho Lạc Lạc một khoảng không lớn hơn để thể hiện nhưng mà thằng bé lại không biết nắm bắt cơ hội và phá hỏng cơ hội của chính mình. Tương lai trong đại quân này không có ai là người của mình, vạn nhất có người có dã tâm, muốn hại cả nhà chúng ta thì ai sẽ cứu chúng ta?”
Ngay khi ông những lời này được nói ra, Đóa Đóa tức giận nói: “Ông cố, có một số điều có thể nói và một số điều không thể nói. Ông quên rằng bố đã nói gì ở đại chỉ cũ của Bắc Minh Giáo rồi sao? Không được đấu đá với nhau, kết bè kéo cánh, lòng mang ý đồ xấu, nếu không thì sẽ giết chết không tha!”
“Đây chính là đấu đá với nhau, lòng mang ý đồ xấu đóm ông có biết không?”
“Nếu ba biết chuyện, ông sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp đâu!”
Tần Chí Thành nghe xong lời này, thân thể già nua run lên, sắc mặt thay đổi.
Đóa Đóa nhìn về phía Lạc Lạc: “Anh Lạc, em ủng hộ cách làm của anh, anh làm như vậy là đúng!”
“Cảm ơn em gái Đóa Đóa.” Lạc Lạc vui vẻ cười nói.
Tần Chí Thành tức giận nói: “Mặc kệ các người, thích làm gì thì làm!”
Sau khi Tư Thần rời đi anh ấy cũng đến chỗ của Hoàng Phủ Tang.
“Tư Thần, như thế nào rồi, con đánh trận thắng lớn, ba con có thưởng cho con sao?” Hoàng Phủ Tang hỏi.
Hoàng Phủ Tư Thần cười lắc đầu: “Thiếu soái đã đủ lớn rồi, còn có thể thưởng cho con cái gì nữa?”
Hoàng Phủ Tang gật đầu, nghĩ vậy liền hỏi: “Nghe nói nhiều tướng lĩnh của ba con đã được thu xếp việc. Có người huấn luyện binh lính, diệt trừ dư nghiệt, vậy bà con đã bố trí cho con làm việc gì thế?”
Hoàng Phủ Tư Thần cười và nói: “Ba không sắp xếp việc cho con mà để con nghiên cứu binh pháp và nếu có cơ hội sẽ đưa con đi chinh chiến ngoại tinh vực.”
“Còn Lạc Lạc thì sao?” Hoàng Phủ Tang lại hỏi.
“Ba muốn cho anh ấy một khoảng không gian lớn hơn để thể hiện, nhưng mà anh ấy sợ dẫn binh lính đánh trận, nên không cần binh quyền nữa, cam nguyện làm người bình thường.” Hoàng Phủ Tư Thần trả lời.
Hoàng Phủ Tang nghe vậy lập tức không vui: “Lạc Lạc thua trận mà ba con còn muốn cho thằng bé không gian tốt hơn để thể hiện, còn con thắng lớn mà lại không được ba trọng dụng. Không hổ là con của vợ cả, được ba của con thương yêu hết mực, còn đối với con vợ lẽ thì đối xử khác biệt, quá thiên vị rồi!”
Cô ta giận dữ, trong lòng cô ta đặc biệt mất thăng bằng, cảm thấy uất ức cho con trai mình.
Hoàng Phủ Tư Thần cười an ủi: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Nếu ba bất công với mấy đứa con thì tại sao không đưa chức thiếu soái cho anh cả, anh hai mà lại đưa cho con?”
“Đó là bởi vì con biết đánh trận, còn Bảo Bảo và Lạc Lạc thì không thể, nếu như hai người bọn họ biết đánh trận thì làm gì đến lượt con.” Hoàng Phủ Tang trừng mắt.
Hoàng Phủ Tư Thần cười nói: “Con cũng chưa từng đánh trận nào, thời điểm trên Thời Hoang Tinh cũng chỉ là một chút trò trẻ con mà thôi. Cũng giống như anh cả và anh hai đều là người mới mà thôi, nhưng ba con đã phong cho con làm thiếu soái, làm sao có thể nói rằng ba con bất công đây?”
“Trên thực tế thì ba luôn đối với con tốt hơn anh cả và anh hai. Mỗi lần ba ra ngoài mang theo chiến lợi phẩm về thì luôn cho con nhiều hơn anh cả và anh hai.”
“Con biết rằng ba đang muốn bù đắp những gì ba nợ con, nhưng con không đồng ý với việc mẹ nói rằng ba đang bất công với con vợ cả.”
Hoàng Phủ Tang bĩu môi: “Sau khi đi đánh trận với ba con một lần thì con đã đứng về phía ba con rồi, còn phản đối những gì mẹ con nói, thực sự là không có lương tâm.”
Hoàng Phủ Tư Thần cười và đỡ Hoàng Phủ Tang ngồi xuống và vỗ lưng cô ta.
“Mẹ nói cho con biết, sau này con có dẫn binh đi đánh nhau, nếu có người cầu cứu cho dù là ai thì trước tiên con phải bảo vệ chính mình, bảo vệ chiến công của mình. Không được mạo hiểm vì cứu người khác mà tự hủy chiến công mình có biết chưa?” Hoàng Phủ Tang căn dặn.
Cô ta luôn canh cánh trong lòng về việc Tư Thần đi cứu Lạc Lạc, nếu Tư Thần không cứu và để Lạc Lạc bị đánh bại, bị giết hoặc bị bắt thì Tư Thần sẽ có ít đối thủ trên đường trong tương lai.
Nếu đó là con của người khác thì không sao cả nhưng mà đó là Lạc Lạc là con của Tần Liên Tâm và là một trong những trở ngại cho việc Tư Thần trở thành thái tử. Cô ta không muốn Tư Thần đi cứu nhưng Tư Thần đã ngu ngốc mà đi cứu người rồi giữ cho mình một mối họa.
Tư Thần không nói.
Vì lời mẹ dặn và của ba trái ngược nhau.
Ba rất hài lòng vì đã cứu được Lạc Lạc, nhưng mẹ anh ấy lại không vui vì anh đã cứu Lạc Lạc.
Anh ấy là một người có chủ kiến, biết rằng suy nghĩ của mẹ anh ấy là sai vì vậy giữ im lặng.
“Mẹ đang nói chuyện với con đó.” Hoàng Phủ Tang đứng dậy và nhìn Tư Thần.
Tư Thần mỉm cười: “Con biết rồi mẹ.”
“Vậy thì còn tạm được.”
Một tháng sau.
Tại buổi thượng triều.
Khi Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, và Chu Kình Thiên đi tàn sát dư nghiệt của thất giáo, dư nghiệt của thất giáo đã bạo loạn. Toàn bộ Tử Vi Tinh đều rung chuyển, rất nhiều thành trì, quận huyện đã bị đốt giết bởi dư nghiệt của thất giáo, mang lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn cho cuộc sống của người dân Tử Vi Tinh.
Vì lý do này, Diệp Thiên đã triệu tập tất cả các con trai đã trưởng thành của mình tham gia vào cuộc họp để thảo luận về các giải pháp.
“Bây giờ dư nghiệt vẫn đang làm loạn, dân chúng lầm than, mà đại điển đăng cơ của ba ngày càng đến gần. Ta muốn dập tắt mọi cuộc nổi loạn ở Tử Vi Tinh và khôi phục hòa bình cho Tử Vi Tinh trước khi đăng cơ.”
“Tướng lĩnh không có biện pháp nào tốt, ta cũng không có cách nào tốt, ta gọi các con đến đây để hỏi xem có cách nào tốt dẹp loạn Tử Vi Tinh không.”
“Nếu ai có thể giúp đỡ để khôi phục hòa bình cho Tử Vi Tinh thì người đó sẽ được giao phó trọng trách và phần thưởng hậu hĩnh.”
“Lấy một nén nhang làm giới hạn, sau khi nhang hết thì thời gian kết thúc, ta sẽ hỏi từng người một.”
Khi vừa dứt lời, các con trai của Diệp Thiên đều bắt đầu suy nghĩ.