“Cái gì? Tên đó muốn chuộc thân cho Liễu Như Yên?”
Hơn mười vạn quần chúng ở đây đều không thể bình tĩnh, tất cả lập tức sôi trào.
“Liễu Như Yên chính là cây rụng tiền của Vạn Hoa Lầu, mỗi tháng có thể đem đến thu nhập gần triệu linh thạch cho Vạn Hoa Lầu, đặc biệt là năm nay, sau khi danh tiếng của Liễu Như Yên trở nên nổi tiếng, tiền một ngày rượu của cuộc thi hoa khôi chắc không thấp hơn triệu linh thạch đâu nhỉ?”
“Nếu như Liễu Như Yên bị chuộc thân, chắc chắn thu nhập của Vạn Hoa Lầu sẽ bị suy giảm, một năm Vạn Họa Lâu kiếm ít nhất cũng phải một trăm triệu linh thạch!”
“Nếu Vạn Hoa Lầu mà không có Liễu Như Yên thì tôi sẽ không thường tới nữa, mỗi ngày mà không được cô ấy đàn cho mấy khúc thì uống rượu có ý nghĩa gì chứ?”
“Mấy tháng trước cũng có người muốn chuộc thân cho Liễu Như Yên, khi đó tú bà ra một cái giá cao ngất trời, một tram triệu linh thạch, khiến cho người kia sợ hĩa, nhắc cũng không dám nhắc lại, giải đấu hoa khôi năm nay còn được thổi phồng ột chút, chỉ sợ không có hai trăm triệu linh thạch thì đừng mong chuộc thân cho Liễu Như Yên!”
“... ..”
Các lại nghị luận vang lên.
“Hừ, tôi không tin anh có tiền và đủ khả năng để chuộc thân cho Liễu Như Yên!” Trần Hà khẽ nói.
“Liễu Như Yên là người phụ nữ mà tôi nhìn trúng, vốn định đợi lần này này ấy giành được giải hoa khôi thì sẽ từ từ trò chuyện với cô ấy, nếu như cô ấy mà đối với tôi hữu ý, tôi sẽ chuộc thân cho cô ấy, không ngờ rằng lại có người nhanh chân hơn!” người thần bí nắm chặt quyền, từ giọng điệu của anh ta có thể nhìn ra anh ta đang tức giận.
“Ngài, nếu không thì ra tay xửa lý anh ta đi, sau đó đừng ào ào tăng giá của Liễu Như Yên trong vài tháng, đợi danh tiếng của cô ta hạ xuống, một trăm triệu linh thạch cũng đủ để chuộc thân cho cô ta.” Thiếu thành chủ đề nghị.
Người thần bí trầm mặc một lát, nói: “Trước tiên cứ chờ xem tú bà rao giá bao nhiêu, xem anh ta có bẻ ra nổi không, nếu như không bỏ ra được thì cứ hành động theo kế hoạch cũ, còn nếu anh ta bỏ rả được thì lập tức xử lý anh ta, tuyệt dối không thể để Liễu Như Yên bị bán dưới tên anh ta.”
“Đã rõ!”
Thiếu thành chủ và Trần Hà gật đầu.
“Yên lặng! Yên lặng!”
Lúc này tú bà đã tính toán xong giá cả, sau khi đợi mọi người yên tĩnh lại, cô ta mỉm cười nói với Diệp Thiên: “Công tử Diệp, Như Yên là chiêu bài của Vạn Hoa Lầu chúng tôi, nếu như cô ấy rời khỏi Vạn Ho Lau, chắc chắn Vạn Hoa Lầu sẽ rớt xuống ngàn trượng, nhưng cũng không phải là không thể chuộc thân, trừ khi ngài có thể bỏ ra hai trăm năm mươi triệu linh thạch.”
“Cái gì!”
“Hai trăm năm mươi triệu linh thạch!”
“Giá này cũng quá cao rồi!”
Tất cả mọi người sau khi nghe xong giá tiền này thì đều bị chấn kinh không nhẹ.
Đến cả Diệp Thiên cũng nhíu mày.
Mặc dù không phải là anh không bỏ ra nổi số tiền này, nhưng anh cảm thấy tú bà đang giở công phu sư tủ ngoặm, coi anh là trâu ngựa.
Anh không ngốc, anh có thể tính được khoản này.
Người đến Vạn Hoa Lầu đều là khách làng chơi, cho dù không có Liễu Như Yên thì bọn họ cũng vẫn sẽ đến, không ảnh hưởng gì lớn đến việc làm ăn, chỉ là không kiếm được tiền từ giải đấu hoa khôi mỗi tháng thôi.
Nhưng trên thực tế, lấy được giải hoa khôi sẽ được khoảng hai ba trăm nghìn, cộng thêm thu nhập bán rượu của ngày hôm đó, coi như một năm là kiếm được ít nhất mười triệu, lấy tư sác của Liễu Như Yên, sau mười năm sau sẽ không còn giá trị gì nữa.
Cho nên, giá tiền chuộc thân của Liễu Như Yên chỉ khoảng trăm triệu linh thạch, hai trăm năm mươi triệu hoàn toàn là số tiền tống anh trong khi nhiệt độ của Liễu Như Yên vẫn còn nóng.
Diệp Thiên là kẻ ngốc nhiều tiên sao?
Tất nhiên là không phải.
Thế là anh liền cười ha ha nói: “Có mấy lời không tiện nói ở chỗ này, chúng tôi hãy nói chuyện riêng đi, tôi đảm bảo có thể khiến cho người hài lòng đánh thẻ bạc.”
“Được, vậy mời công tử Diệp lên lầu, đến phòng của Như Yên cô nương để đàm.” Tú bà sau khi nghĩ xong thì nhếch miệng cười một tiếng, dùng tay làm dấu mời.
“Được.” Diệp Thiên lên tiếng, đứng dậy khỏi vị trí, chắp tay sau lưng đi về phía cầu thang.
Tư Đồ Diêm vốn định khuyên hắn, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ.
Bởi vì anh ta phát hiện, đột nhiên mình không thể hiểu thấu được Diệp Thiên, chỉ cảm thấy anh thâm bất khả trắc, tuyệt đối không đơn giản như anh ta tưởng tượng.
“Gia, làm sao bây giờ? Nếu để bọn họ đi nói chuyện riêng, nhỡ đâu ký hiệp nghị bán thâ, Liễu Như Yên sẽ là người phụ nữ của anh ta.”
Nhìn Diệp Thiên từng bước leo lên cầu thang, Trần Hà sốt ruột hỏi.
“Đúng vậy đó gia, một khi đã ký văn tự bán thâ, thì co dù ngài có chiếm được Liễu Như Yên thì cô ta cũng đã thành hàng đã sử dụng. Lấy thân phận của ngài, hàng đã sử dụng hoàn toàn không xứng với ngài.”
“Chủ nhân, xử lý anh ta đi.” Một người bịt mặt vẫn luôn im lặng lúc này đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Khi thấy Diệp Thiên dã leo đến bậc cầu thang thứ năm, cuối cùng người thần bí cũng quyết định vững chắc, từ trong miệng phun ra ba chữ: “Xử lý anh ta.”
“Được, giao cho tôi!”
Trần Hà đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để biểu hiện lúc này anh ta quát: “Họ Diệp, Như Yên cô nương là anh mà chủ nhân tôi coi trọng, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ cầm hai trăm năm mươi triệu linh thạch đến chuộc thân cho cô ấy, anh mau cút xuống cho tôi, nếu anh còn tiếp tục đối nghịch với gia chủ của tôi thì đừng trách tôi không khách khí!”
Anh ta không ngốc, chỉ bằng việc Diệp Thiên biết rõ anh ta là thuộc hạ của người thần bí mà vẫn còn muốn dùng nhiều tiền để chiếm lấy hoa khôi, anh ta biết Diệp Thiên chỉ là một thằng nhãi nỗ ngáo, không biết thời thế.
Cho nên anh ta mới cố ý nói như vậy, cố ý khích cho Diệp Thiên bất mãn, chế tạo cảnh tượng Diệp Thiên không nể mặt mũi người thần bí.
Cứ như vậy, anh ta có thể danh chính ngôn thuận ra tay với Diệp Thiên, còn không để cho người ta nói xấu sau lưng người thần bí.
Quả nhiên, anh ta vừa nói xong, Diệp Thiên lập tức dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía anh ta, lạnh lùng nói: “Có tiền, anh có thể lấy ra nhiều linh thạch hơn, tôi cùng anh đánh cuộc, không có tiền thì đừng ép buộc, thu nhỏ đầu làm cháu trai cho tôi!”
“Thật là khí phách!”
Rất nhiều người không nhịn được kinh ngạc hô lên.
Trong lòng Trần Hà một trận vui mừng.
Lúc này anh ta ra vẻ nổi giận: “Con mẹ nó người đừng có mà càn rỡ! Hôm nay ông đây phải dậy anh cách làm người!”
“Người đâu! Bao vây lấy anh ta!”
Dứt lời, hai thủ hạ kia lập tức đạp gió bay về phía Diệp Thiên.
“Xong, lúc này công tủ Diệp xem như là đã đắc tội đến chết với Trần thiếu và người thần bí kia rồi.”
“Mặc dù công tử Diệp có tiền, nhưng anh ta lại không hiểu chuyện, Trần thiếu và người thần bí kia đều có Thiên Huyền Tông chống lưng, cho dù công tử Diệp có bối cảnh Thần Huyền Tông, nhưng đây là địa bàn của Thiên Huyền Tông, cho dù có bị đánh cho tàn phế thì cũng không có chỗ nói lí lẽ.”
“Hồng nhan họa thủy, lúc này công tử Diệp gặp phải tai ương rooif1”
Rất nhiều người nghị luận.
Mà húc này, hai thuộc hạ cỉa Trần Hà đã đáp xuống hai bên trái phải của Diệp Thiên.
Thấy thế, Tư Đồ Diêm kinh hãi hô lên: “Diệp Thiên, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đi tạ lỗi với người thần bí đi, tuyệt đối đừng gây chuyện!”
Địa bàn của Thiên Huyền Tông đã không có chỗ dung thân cho hai người bọn họ nữa, nếu như bây giờ còn đắc tội với người thần bí và Trần Hà, như vậy địa bàn Thiên Huyền Tông sẽ hoàn toàn không có chỗ cho hia người bọn họ dung thân nữa.
Điều quan trọng là, có thể đi ra khỏi Vạn Hoa Lầu hay không thì cũng khó nói.
“Công tử Diệp, ngài muốn chuộc thân cho Như Yên, Như Yên vô cùng cảm kích, nhưng người thần bí kia có địa vị vô cùng lớn, không phải người ngài có thể động vào, ngài nhanh đi tạ lỗi với người thần bí đi, đừng khiến bản thân gặp nguy hiểm!” Lúc này Liễu Như Yên cũng không nhịn được hô.
Cô ta đương nhiên muốn rời khỏi Vạn Hoa Lầu, không ít người muốn chuộc thân cho cô ta.
Nhưng thân thể của cô ta đáng giá, tất cả đều không dám nhắc tới,
Chỉ có Diệp Thiên, dưới cái giá cao ngất trời hai trăm năm mươi triệu linh thạch vẫn không chịu khuất phục, còn nguyến ý đánh thẻ bạc muốn chuộc thân cho cô ta, điều này khiến cô ta vô cùng cảm động.
Thế nhưng cô ta đã từng gặp mặt người thần bí, mặc dù không biết thân phận của người thần bí như thế nào, nhưng cô ta có thể nghe ra từ trong lời nói của anh ta rằng anh ta là người có địa vị vô cùng hiển hách ở Thiên Huyền Tông.
Mà Thông Thiên Thành lại thuộc địa bàn của Thiên Huyền Tông, cho dù Diệp Thiên có tiền đi chăng nữa, nhưng nếu làm mất lòng người thần bí thì chỉ có chết không chút nghi ngờ!
Cho nên cô ta mới muốn thuyết phục Diệp Thiên.
Nhưng không ngờ, Diệp Thiên không những không sợ mà còn nhìn người thần bí kia, khẽ nói: “Tôi chẳng cần biết anh là ai, địa vị cao bao nhiêu, dám sống mái với tôi, tôi sẽ đào da anh!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường kinh ngạc!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiên như nhìn thấy quỷ vậy.
Đặc biệt là Tư Đồ Diêm và Liễu Như Yên, vẻ mặt cô cùng khó coi, nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.
Hai người bọn họ không biết Diệp Thiên lấy lực lượng ở đâu ra mà dám nói như vậy, nhưng hai người bọn họ đều biết, chỉ bằng câu nói này, người thần bí kia có thể khiến anh phải chết!
Quả nhiên, người thần bí kia cuối cùng cũng tức giận: “Giết tên đó cho tôi!”
Dứt lời, hai tên thuộc hạ ở hai bên trái phải đều trọng quyền xuất kích.
Trong khoảng khắc, hai cỗ năng lượng kinh khủng tấn công về phía Diệp Thiên.
“Hai người thuộc hạ này của tôi đều là tu sĩ cảnh giới tiểu cảnh Huyền Thông, tiểu tử kia đoán chừng còn chưa tới trúc cơ, đối phó với anh ta quả thực như dùng dao mổ trâu để giết gà.” Trần Hà đắc ý nói, giống như một giây sau sẽ được nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh cho nổ tan tành.
Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời xong, anh ta lại lập tức bật ra một tiếng: “Địt.”
Chỉ thấy Diệp Thiên phi thân tới đánh ra hai cỗ uy áp kinh khủng, trong chốc lát, anh đã xé hai tên thuộc hạ thành thịt nát.
Toàn trường chấn kinh!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người từ trên tầng chín bay xuống.
“Nhóc con, để cho tôi tới lĩnh giáo anh một chút!”