Trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Đại quân năm trăm triệu tỷ đã chờ sẵn ở con đường Tây Vực để đón quân địch.
Còn Diệp Thiên, thì lại đi đến nhị trọng thiên, tìm Trấn Nguyên Tử.
“Đại sư huynh phải ngự giá thân chinh rồi sao?”
Trấn Nguyên Tử cười hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Đúng vậy, trẫm phải xuất chinh rồi, nhưng trong lòng trẫm vẫn không nắm chắc được, cho nên trẫm tới đây hỏi ngươi, chuyến đi này là tốt hay xấu?”
Trấn Nguyên Tử nói: “Có cả xấu và tốt, đại sư huynh không cần quá mức lo lắng, sư tôn sớm an bài mọi thứ rồi, tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của sư tôn. Sư huynh cứ việc tự tin mà làm, mọi việc hầu như đã được định sẵn.”
Diệp Thiên nghe vậy, vui vẻ mỉm cười.
“Nghe thấy sư đệ nói những lời này, trong lòng sư huynh cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi.”
“Ngươi cứ tiếp tục ở lại đây canh giữ đi, phòng khi trẫm xuất chinh, Nguyên Thủy Thái Thượng lại xuất hiện quấy phá nhà cửa của ta, lúc đó càng lợi bất cập hại.”
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Sau đó ông ta lấy Địa Thư ra giao cho Diệp Thiên.
“Sư huynh có thêm Địa Thư để phòng ngự, càng có thể yên tâm đi đối phó Hồng Quân.”
“Đa tạ sư đệ rồi.”
Diệp Thiên nhận lấy Địa Thư, Trấn Nguyên Tử ở đây, không có nguy hiểm gì, cũng không cần đến Địa Thư, cho nên hắn cũng không khách khí.”
“Nhân tiện gọi thêm Thông Thiên đi cùng đi, ông ấy ở lại đây cũng là nhàn rỗi, dẫn ông ấy theo có thể bảo vệ sự an toàn cho đại quân.” Trấn Nguyên Tử nói.
Diệp Thiên gật đầu, phân phó người đi gọi Thông Thiên đến.
Rất nhanh, Thông Thiên giáo chủ liền được kêu lại đây.
“Vậy trẫm xuất phát đây, trẫm giao hết mọi sự an toàn của nơi đây cho sư đệ toàn quyền phụ trách đấy.”
Diệp Thiên dặn dò.
Trấn Nguyên Tử nói được, còn không quên căn dặn một câu: “Nếu Hồng Quân thành ma, đừng quá ham chiến, rút về Thiên Giới.”
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu, sau đó cùng Thông Thiên đi tới Tam Thập Lục Trọng Thiên.
“Cung tiễn bệ hạ xuất chinh, hy vọng bệ hạ sớm ngày đạt được thắng lợi trở về.”
Diệp Chiến suất lĩnh văn võ bá quan, nghênh tiễn Diệp Thiên và đại quân.
Rồi sau đó, Diệp Thiên suất lĩnh một đội quân hùng hồn xuất phát.
Đóa Đóa theo đại quân xuất chinh.
Đám người Diệp Chiến, Văn Tuyết Tâm, Thái Sư ở lại chấn giữ Thiên Đình.
Thân Công Báo thân là quân sư, cũng theo đại quân một đường xuất chinh.
Lúc này, Tây Vực, núi Bà Nà.
Hồng Quân ngồi xếp bằng trước phong ấn, suy ngẫm nghiên cứu phương pháp phá giải phong ấn.
“Hồng Quân, ngươi đã ngồi ở đây nghiên cứu phương pháp phá giải cả một năm trời rồi, còn chưa phá giải thành công, bản tôn muốn biết, rốt cuộc ngươi có thể phá giải hay không?”
“Ngươi không muốn giết Thái Nhất, nhưng bản tôn rất muốn đấy, cho nên ngươi hãy nhanh chóng phá giải phong ấn này đi, đừng làm lỡ chuyện bản tôn đi giết Thái Nhất.”
Ma tôn ở trong phong ấn không kiên nhẫn lãi nhãi nói.
Hồng Quân không khách khí đáp trả: “Nếu ngươi muốn sớm ngày ra khỏi đây, thì hãy ngậm miệng lại ngay, ngươi quấy rầy suy nghĩ của ta rồi.”
Ma tôn thật muốn chửi má nó, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, thành thật ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, có một tên tóc quăn chạy vào.
“Hồng Quân Lão Tổ, một năm kỳ hạn đã đến, Thái Nhất phải dẫn quân công phá Tam Thập Lục Trọng Thiên, sau cuộc thảo luận, Nguyên Thủy Thái Thượng và những đệ tử của ngài đã cùng với đại quân điện thờ đến nhất trọng thiên để đối phó bọn chúng rồi, nhưng bọn họ vẫn không thể nắm chắc có thể tiêu diệt được Thái Nhất, cho nên phái ta đến thông báo cho ngài để ngài nhanh chóng trở về hỗ trợ bọn họ đối phó với Thái Nhất.”
Tên tóc quăn nói.
Trước khi đại quân điện thờ xuất chinh, hắn đã được phái về để báo tin, chỉ là đường xá xa xôi, hiện tại mới đến được chỗ Hồng Quân, cho nên hắn không hề biết rằng đại quân điện thờ đã bị tiêu diệt, Thiên Đình đã bị Thái Nhất chiếm mất.
Hồng Quân nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Xuất chinh thì xuất chinh, mặc kệ đánh thành cái dạng gì, cho dù là có thất bại, đợi đến ngày Thái Nhất dẫn quân đến Tây Vực, thì ta đã gần như có thể phá giải phong ấn và thả ma tôn ra rồi.”
“Hiện tại ta gấp rút trở về tiếp viện, cũng chưa hẳn sẽ tới kịp, nói không chừng bọn họ đã chiến đấu xong xuôi hết rồi.”
“Ngươi lui xuống đi, đừng làm lỡ thời gian ta phá giải phong ấn.”
Tên tóc quăn đó vội vàng nói: “Hồng Quân Lão Tổ, ngài không thể như vậy, lỡ như bọn họ vẫn còn đang chiến đấu, mà ngài lại không trở về hỗ trợ, bọn họ bị tiêu diệt hết thì làm sao bây giờ?”
“Tây Vực giáo chúng tôi, còn có điện thờ đã tận tâm tận lực mà giúp ngài đối phó Thái Nhất, ngài không thể thấy chết mà không cứu được, ngài phải trở về trợ giúp bọn họ.”
Hồng Quân tỏ vẻ tức giận, một tay áo phất đi ra ngoài.
Bốp một tiếng, Phật Đà đại đạo cảnh giới nhất trọng này bị một cái phất tay đánh tan thành những mảnh nhỏ, ngay cả thần hồn cũng bị nghiền nát.
Ma tôn thấy vậy không khỏi cảm thán.
“Không ngờ rằng Hồng Quân ngươi cũng là một người tàn nhẫn.”
Hồng Quân thản nhiên nói: “Ngươi cũng ngậm miệng lại đi, ngươi làm ảnh hưởng ta phá trận rồi đấy.”
Nói xong, ông ta tiếp tục chuyên tâm phá trận.
Hiện tại bảo ông ta quay trở về, nói đùa ư, lỡ như người của điện thờ bị quét sạch, toàn bộ đội ngũ của ông ta bị tiêu diệt, một mình ông ta trở về không phải là tự tìm cái chết hay sao?
Đến lúc đó chạy trốn, Thái Nhất đuổi theo. Đối phó với hắn không có hồi kết thế này, ông ta làm sao có thể đi phá giải phong ấn và thả ma tôn ra ngoài?
Nếu ông ta còn không tìm được phương pháp để phá giải phong ấn, thì ông ta còn có khả năng quay trở về, dù sao không thể phá giải được phong ấn sớm muộn gì Thái Nhất cũng sẽ đánh tới nơi này, sớm muộn gì ông ta cũng phải một mình chiến đấu, còn không bằng trở về xem người của điện thờ có còn ở đó hay không.
Nhưng bây giờ ông ta đã tìm được phương pháp phá giải rồi, hơn nữa cũng sắp phá giải được phong ấn, hơn nữa còn khá chắc chắn rằng mình có thể thả ma tôn ra ngoài, trước khi Thái Nhất đến Tây Vực, một khi ma tôn được thả ra ngoài, vậy thì có hai cao thủ cùng đối phó với Thái Nhất, cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn.
Cho nên mới không bằng lòng trở về.
Chỉ cần thả được ma tôn ra ngoài, tiêu diệt Thái Nhất, đến lúc đó cho dù Nguyên Thủy Thái Thượng, cùng với đồ đệ của hắn đều đã chết hết đi nữa, hắn cũng không cần phải bận tâm, bởi vì hắn là người chiến thắng và có thể hồi sinh những người thân tín của mình.
Đây mới là lý do tại sao ông ta không vội vàng chút nào, cũng không hề cảm thấy lo lắng.
Một ngày nữa trôi qua.
Sát Bà Da, Nữ Oa, Lục Áp cũng đến núi Bà Nà.
“Sư tôn, hành động thất bại, đại quân điện thờ toàn bộ bị tiêu diệt, chúng tôi cũng bị lạc nhau, không biết tình huống của những người khác như thế nào, liệu có bị Thái Nhất giết hay chưa, chỉ có ba người chúng tôi chạy trốn tới Tây Vực.”
Nữ Oa quỳ xuống đất nói.
Khóe mắt của Hồng Quân giật giật, rồi ông ta đột nhiên mở mắt ra.
“Nói như vậy, Thái Nhất rất nhanh sẽ đánh tới nơi này?”
“Đúng vậy sư huynh.” Lục Áp nói: “Mấu chốt là Nguyên Thủy Thái Thượng bọn họ có thể giữ chân Thái Nhất được mấy ngày, nếu họ không thể giữ chân được Thái Nhất trong vài ngày này, nói không chừng chúng ta chân trước vừa đi, hắn chân sau đã đuổi kịp đến rồi, cũng sắp tới Tây Vực cũng nên.”
Hồng Quân khẽ híp mắt lại.
Hiển nhiên bắt đầu có chút bất an.
Liền lập tức phân phó nói: “Các ngươi lập tức đi khống chế điện thờ, tổ chức đại quân của bọn họ và đứng ở lối vào trận địa sẵn sàng đón quân địch, một khi Thái Nhất tiến vào Tây Vực, nếu ta còn chưa thả được ma tôn ra ngoài, các ngươi cứ suất lĩnh đại quân liều chết chống cự, dù chết trận cũng phải cản được chân hắn, cho đến khi ta thả được ma tôn mới thôi.”
“Đợi ta thả được ma tôn ra ngoài và tiêu diệt được Thái Nhất, ta sẽ cứu sống các ngươi, nhanh chóng đi đi.”
“Vâng.”
Sát Bà Da, Nữ Oa, Lục Áp liền lập tức rời khỏi núi Bà Nà.
Còn Hồng Quân bắt đầu trở nên căng thẳng và dốc toàn lực để phá giải phong ấn.
Bởi vì toàn bộ Diệt Thiên Đạn của điện thờ đều được kéo đi đối phó với Thái Nhất, không có hàng tồn kho, bởi vậy không đe dọa được Sát Bà Da, Nữ Oa và Lục Áp. Chỉ trong một ngày, cả ba người họ đã nắm trong tay mọi quyền hành của điện thờ.
Một ngày sau.
Tất cả đội ngũ của điện thờ đều được phái đến Thiên Giới đứng trước lối vào của Tây Vực để sẵn sàng đón quân địch.
Tổng cộng hai mươi nghìn tỷ đại quân, năm mươi triệu khẩu đại bác.
Có thể nói, tất cả sức chiến đấu của Tây Vực đều đã được lôi kéo hết ra đây.
“Phật Đà Da, tôi là phóng viên của nhà báo Liên Thanh. Tôi xin hỏi có phải Thần Vương đã suất lĩnh rất nhiều đại quân lên Thiên Giới để đối phó với Đông Hoàng Thái Nhất và tất cả đều đã chết trận ở nơi đó đúng không?”
Một mỹ nữ phóng viên tóc vàng hỏi.
Phật Đà Da nói: “Thiên Giới không có vệ tinh, không thể xác định được vị trí của bọn họ, chiến tranh không thể đánh một cách hiện đại hoá, cho nên toàn quân đều bị tiêu diệt.”
“Phật Đà Da, tôi là phóng viên của nhà báo tin tức mỗi ngày. Tôi xin hỏi Đông Hoàng Thái Nhất đã suất lĩnh bao nhiêu đại quân đến Tây Vực, liệu những đội ngũ này có thể ngăn lại được bước chân của bọn họ tiến đến Tây Vực hay không?”
Một nam phóng viên tóc quăn hỏi.
Phật Đà Da nói: “Tây Vực có vệ tinh, cho dù không còn Diệt Thiên Đạn, nhưng còn có rất nhiều Liệt Thiên Đạn có thể sử dụng để xác định vị trí của bọn họ và tấn công một cách chuẩn xác. Cộng thêm với không ít sự chống cự trực diện của đại quân, chắn hẳn là sẽ có thể ngăn cản được bước chân của bọn họ tiến đến quê nhà của chúng ta.”
“Phật Đà Da, tôi là phóng viên của nhà báo tin tức Tây Vực. Tôi muốn biết nếu như chúng ta không thể ngăn cản được bước chân của Đông Hoàng Thái Nhất và những đội đại quân khác tiến vào đây, liệu bọn họ sẽ tàn sát con dân của Tây Vực chúng ta hay không? Hay bọn họ chỉ đến để tiêu diệt Hồng Quân?”
Phật Đà Da nói: “Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh, bởi vì tôi không phải là Đông Hoàng Thái Nhất. Tôi không biết suy nghĩ của hắn như thế nào, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng chỉ cần toàn dân chúng ta chống cự thêm chút thời gian cho Hồng Quân Lão Tổ, đợi đến ngày ông ấy thả được ma tôn ra ngoài, thì Tây Vực sẽ được an toàn, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng rằng Tây Vực sẽ bị tàn sát.”
Bởi vì mang theo một đội quân lớn, nên Diệp Thiên bọn họ di chuyển với tốc độ rất chậm, đi suốt hai tháng sau, mới thấy trinh sát đến báo cáo.
“Bệ hạ, chúng ta đi thêm ước chừng mười triệu dặm đường là sẽ tới Tây Vực, hơn nữa về phía Tây Vực đã phái ra một lượng đại quân lớn chờ đợi chúng ta.”
Diệp Thiên nghe vậy, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
“Thông Thiên, ngươi cùng trẫm đi tới phía trước quân đội, loại bỏ mọi trở ngại cho đại quân.”
“Được thôi.”
Diệp Thiên và Thông Thiên giáo chủ lập tức bay tới phía trước quân đội, đi tới phía trước dẫn đầu đội quân.
Bởi vì Đóa Đóa thuộc thất khiếu linh lung tâm, không có tác dụng với những vũ khí này, một khi bị bắn trúng sẽ lập tức bị mất mạng, vì vậy Diệp Thiên đã để cô ở lại lều của chủ soái, không cho cô đi tới phía trước quân đội.
Mà lúc này, phía bên Tây Vực.
“Tất cả chuẩn bị chiến đấu cho thật tốt vào, binh trinh sát của quân địch đã đến Tây Vực dò xét, chứng minh rằng đội ngũ của quân địch sắp đến rồi, tất cả đều phải tập trung tinh thần vào cho ta. Đợi đến khi quân địch tới, liền triển khai tiêu diệt hết bọn chúng.”
Phật Đà Da ở phía trước đại quân, cao giọng hô to.
“Vâng.”
Hai mươi nghìn tỷ đại quân lập tức bước lên bậc thềm, lần lượt đi lên, tất cả đều chĩa nòng súng của Phá Quân Thương về hướng cửa ra vào.
Năm mươi triệu khẩu đại bác cũng đã được nhắm chuẩn vào lối ra vào.
Tất cả những cảnh tượng này đều được hàng nghìn tỷ người ở Tây Vực thông qua vệ tinh trực tiếp theo dõi.
“Các tướng sĩ anh dũng của Tây Vực ta nhất định có thể khiến cho đại quân của Thiên Giới có đến mà không thể trở về.”
“Nếu không phải vì Thiên Giới không có vệ tinh, chiến tranh hiện đại cũng không đánh được, bằng không Thần Vương đã sớm chiếm lĩnh Thiên Giới từ lâu rồi, Thái Nhất làm sao có thể đánh tới Tây Vực chứ.”
“Trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng và cũng sẽ được ghi vào sử sách của Tây Vực chúng ta mãi mãi.”
Tất cả mọi người ở Tây Vực đều tràn đầy niềm tin và mong chờ giây phút trận chiến bắt đầu.
Mà lúc này, núi Bà Nà.
“Ha ha.”
Hồng Quân đột nhiên mở mắt, thoải mái phá lên cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Ma tôn khó hiểu hỏi.
Hồng Quân nói: “Ta dường như đã tìm được phương pháp phá giải phong ấn rồi.”
Ma tôn nghe vậy, hai mắt sáng lên, không thể chờ đợi được mà thúc giục: “Mau mau mau, mở phong ấn ra đi, bản tôn đã chờ ngày này từ rất lâu, rất lâu rồi.”