Diệp Thiên không hề nghĩ ngợi, đột ngột xoay người chém ra một kiếm.
Keng!
Phát ra một tiếng vang thật lớn, thân hình Diệp Thiên lập tức bị chấn động lùi về sau mấy trăm thước.
Lúc này, hắn cuối cùng đã nhìn rõ tình huống phía sau.
Hai người đàn ông mặc áo choàng đen đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào đó không biết.
Điềm báo nguy hiểm vừa rồi của hắn chính là đến từ hai người mặc áo choàng đen liên thủ đánh lén.
Mục tiêu ngay từ đầu của bọn họ vốn dĩ không phải là Ngũ đạo đệ tử kia, mà chính là Diệp Thiên.
Bọn họ mượn tính mạng của Ngũ đạo đệ tử bên dưới để cầm chân Diệp Thiên.
Khiến cho tinh lực của hắn bị phân tán, sau đó những người mặc áo choàng đen này lại phát động đánh lén.
Nhìn thấy việc đánh lén không thành công, hai người mặc áo choàng đen lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhưng vừa đối mặt với Diệp Thiên, thân hình của bọn họ lập tức bay đánh bất ngờ về phía Diệp Thiên.
Cơn lửa giận trong mắt Diệp Thiên bắt đầu dâng lên, nhìn thấy hai người mặc áo choàng đen bay tới, thân hình hắn chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện trở lại, đã đến trước mặt người mặc áo choàng đen trước một bước.
Diệp Thiên giơ cao Tru Thiên kiếm trong tay lên, mạnh mẽ chém ra một kiếm.
Trên thân kiếm, kiếm khí ngưng tụ, không hề tản ra, quấn lấy thân kiếm.
Một kiếm này là một đòn giận dữ của Diệp Thiên, thân kiếm và kiếm khí hợp lại thành một, không gian nơi thân kiếm đi qua lần lượt bị vỡ tan.
Khi người mặc áo choàng đen nhìn thấy một kiếm này, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể ra đòn mạnh như vậy.
Tốc độ một kiếm này của Diệp Thiên nhanh đến kinh ngạc, hai người mặc áo choàng đen căn bản không kịp né tránh.
Hai người họ chỉ có thể gấp rút sử dụng pháp thuật thần thông, hai đạo hắc quang đánh với Tru Thiên kiếm trong tay Diệp Thiên.
Hai đạo hắc quang này chỉ là pháp thuật thần thông hai người mặc áo choàng đen gấp rút xuất ra trong lúc nhất thời, vốn không thể địch nổi đòn tức giận của Diệp Thiên.
Hai luồng hắc khí đó hoàn toàn không thể ngăn cản quỹ đạo của trường kiếm, ngay khi chạm trán đã bị trường kiếm bổ ra làm hai.
Tiếp đó, thanh trường kiếm như thế chẻ tre, một kiếm chém vào trên người người mặc áo choàng đen.
Diệp Thiên rất tự tin vào một kiếm này của mình, chỉ dựa vào một cao thủ thực lực cảnh giới Minh Đế Ngũ Trọng, vốn dĩ không thể ngăn cản được uy lực của một kiếm này.
Vì vậy, trong dự đoán của Diệp Thiên, một kiếm này hoàn toàn có thể chém người mặc áo choàng đen thành hai khúc.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt hắn đột nhiên mở to.
Bởi vì người mặc áo choàng đen chỉ bị đẩy lùi khoảng cách mấy vạn thước.
Thế mà lại không bị chém thành hai khúc.
Cùng lúc đó, một người mặc áo choàng đen khác không bị kiếm quang chém trúng cũng cùng người kia lui ra xa mấy vạn thước.
Diệp Thiên khẽ nhíu mày, hắn cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Sau đó, hắn đã hiểu ra nguyên do trong đó.
Khi một kiếm vừa rồi chém vào người mặc áo choàng đen, có một đạo hắc quang không thể phát hiện được lóe lên trước người người mặc áo choàng đen.
Chính đạo hắc quang này đã phân tán sức mạnh của Diệp Thiên.
Sở dĩ nói là phân tán mà không phải là ngăn chặn là bởi vì trực giác của Diệp Thiên.
Hắn cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy rằng sức mạnh lúc đó đã bị phân tán.
Hơn nữa, sức mạnh sau khi phân tán đã dời ra chỗ khác, cũng không có tiêu tán.
Diệp Thiên tập trung ánh mắt vào người mặc áo choàng đen kia, quả nhiên trên người có một vết kiếm thấu tới xương.
Vết thương trên người người mặc áo choàng đen bị Diệp Thiên tấn công chính diện dài lại sâu y hệt như vết thương của người mặc áo choàng đen bên cạnh.
"Hóa ra là chia đều sát thương. Xem ra công pháp tu luyện của hai người này có tính đặc thù riêng. Khí tức của bọn họ tương liên nhau. Khi một người trong đó bị thương, người kia sẽ chia đều sát thương. Cứ như vậy, nếu gặp phải sát thương chí mạng, đôi bên có thể đánh đổi thương tích đổi lấy mạng sống, để cho một trong hai người có thể sống sót! Không đúng..."
Đồng tử của Diệp Thiên đột nhiên co rút lại, bởi vì khi hắn đang quan sát thương thế trên người hai người mặc áo choàng đen thì đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Điều gì đó không đúng này, trong chốc lát hắn không thể nghĩ ra.
Đúng lúc này, trong đầu Diệp Thiên xuất hiện một cảm giác nguy cơ không hề báo trước.
Cảm giác nguy cơ này xuất hiện vô cùng đột ngột hơn nữa còn vô cùng cấp bách.
Khi Diệp Thiên cảm nhận được điều đó, thì đã quá muộn để phản ứng.
Hắn xoay người lại theo bản năng và chém ra một kiếm.
Theo một tiếng vang thật lớn, thanh trường kiếm trong tay dường như bị một đòn tinh thần đánh tới.
Lực phản kích cực lớn khiến thân thể Diệp Thiên bị ném lên cao.
Tru Thiên kiếm trong tay phát ra từng đợt âm thanh kiếm khí, vừa rồi suýt nữa đã tuột khỏi tay.
Trong lòng Diệp Thiên chấn động không thôi, lại có người có thể mạnh đến như vậy.
Mặc dù vừa rồi hắn vội vàng phản kích lại, nhưng hắn là một cao thủ cảnh giới Hư Không Lục Trọng.
Cho dù là gấp rút xuất ra một kiếm, sức mạnh cũng vượt xa cao thủ cảnh giới Minh Đế Ngũ Trọng.
Nhưng hắn đã phải chịu tổn thất lớn trong đợt chạm trán vừa rồi.
"Lẽ nào là Minh Đế ra tay?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Thiên, nhưng sau khi thân hình hắn ổn định lại, hắn đã xua tan đi suy nghĩ này của mình.
Bởi vì người xuất hiện trong tầm mắt hắn lúc này là một người mặc áo choàng đen.
Trang phụ và thân hình của người mặc áo choàng đen này giống hệt hai người mặc áo choàng đen bị hắn đẩy lùi vừa rồi.
Mà lúc này, trong tay người mặc áo choàng đen đang cầm một cây trường thương đen kịt.
Nhưng khi nhìn thấy cây trường thương này, Diệp Thiên lập tức hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Hắn nhận ra cây thương này, đây chính là Nhân Thiên thương, binh khí trong tay Minh Đế hồi đó!
Cây thương này bảo vật Đế phẩm Thượng gia chân chính!
Hắn không ngờ rằng lần này Minh Đế lại bạo tay như vậy.
Ngay cả binh khí Nhân Thiên thương mang theo bên người của bản thân cũng sẵn sàng ban cho kẻ khác.
Luồng sức mạnh vừa rồi chính là một đòn cực mạnh mà người mặc áo choàng đen dùng Nhân Thiên thương trong tay xuất ra.
Ba người mặc áo choàng đen lập tức tụ họp lại một chỗ, lúc này Diệp Thiên mới thật sự cẩn thận quan sát ba người mặc áo choàng đen.
Hắn phát hiện ra khí cơ của ba người mặc áo choàng đen này hoàn toàn tương liên nhau, giống như một người.
Bọn họ không chỉ tương liên về khí cơ mà còn giống hệt nhau về ngoại hình.
Mặc dù quấn quanh trong một chiếc áo choàng đen dày, nhưng Diệp Thiên có thể cảm thấy rằng dưới lớp áo choàng đen, khuôn mặt của ba người mặc áo choàng đen hẳn là giống nhau.
"Thì ra ba tên này là sinh ba, trông giống hệt nhau, chẳng trách có thể dung hợp khí tức của mình lại một cách hoàn hảo, còn có thể tu luyện công pháp lan tràn sát thương đặc biệt này!"
Kiến thức của Diệp Thiên vô cùng uyên bác, hắn đã đoán ra được khi nhìn đến ba người mặc áo choàng đen này.
Đồng thời cũng đoán ra được đại khái đặc tính của ba người mặc áo choàng đen này.
Vừa rồi chỉ có hai người mặc áo choàng đen hợp lực đã có thể đối kháng với hắn, nhưng bây giờ lại có thêm một người.
Sợ rằng Diệp Thiên sẽ vô cùng khó khăn trong trận chiến kế tiếp.
Suy đoán lúc trước của hắn là không sai, Minh Đạo đã hoạt động ở Thương Minh giới nhiều năm như vậy, thủ đoạn nhất định không phải chỉ là những thứ bề ngoài kia.
Trong mắt người đời, cung Minh Đế đại diện cho sức mạnh chiến đấu tối cao của Minh Đạo.
Nhưng điều bọn họ không biết là đằng sau cung Minh Đế còn ẩn chứa rất nhiều hậu thủ khác.
Mà sức lực của những hậu thủ này còn mạnh hơn nhiều so với cái gọi là Tả Hữu sứ, Tứ đại Hộ pháp và Bát đại Trưởng lão bày ra trên mặt nổi!
Hơn nữa, vị Minh Đế này cũng là một người quyết đoán. Sau khi Bát đại Trưởng lão được phái tới đây bị áp chế hoàn toàn, ông ta lập tức hiểu được thực lực của Diệp Thiên bên này.
Vì vậy, ông ta dứt khoát từ bỏ và phái Tứ đại Hộ pháp mạnh hơn Bát đại Trưởng lão một chút.
Trực tiếp lựa chọn nhân thủ từ trong sức mạnh chiến đấu hàng đầu đến đối phó với đám người Diệp Thiên.
Mà ba người mặc áo choàng đen trước mặt này hiển nhiên là một trong những hậu thủ mà Minh Đế đã chuẩn bị cho Diệp Thiên.