"Ông nội, mau đứng lên!"
Văn Tuyết Tâm giơ tay ra đỡ Văn Trọng dậy.
Văn Trọng cảm thấy được sủng ái mà sợ hãi.
Ông là thần đời trước của Thiên Đình hiểu quân thần khác biệt, Văn Tuyết Tâm là đế hậu quyền cao chức trọng, mặc dù là cháu gái của ông, ông cũng không thể đối xử với cô như cháu gái được, nên đối xử với cô như chủ nhân mới đúng.
Bởi vì tất cả quan hệ ở trước mặt quân thần, đều là lấy quân thần làm trọng, đặc biệt là ở dưới tình huống trước mặt đám đông thế này, càng nên giữ lễ nghĩa quân thần.
"Thái công, ta là Chiến Nhi còn nhận ra ta không?"
Diệp Chiến hỏi.
"Thái tử điện hạ."
Văn Trọng hành lễ.
"Thái công, giữa chúng ta đừng có khách sáo như vậy."
Diệp Chiến nói.
Văn Trọng nở nụ cười: "Năm đó Thái tử điện hạ bị áp giải lên pháp trường, cũng chỉ lớn bằng chừng này, sau một giấc ngủ thái tử điện hạ đều đã lớn như thế rồi, thái tử điện hạ không nói đúng là thần không nhận ra."
Theo số lượng người phục sinh càng ngày càng nhiều, chung quanh phục sinh đài cũng càng ngày càng náo nhiệt.
"Ha ha, bệ hạ cuối cùng cũng đã giành được thắng lợi, ta được sống lại thật sự là quá vui sướng!"
"Đi theo Thái Nhất đại đế lăn lộn, là lựa chọn chính xác nhất!"
"Rốt cục đợi đến ngày được phục sinh, thật sự là quá vui mừng!"
"Thái Nhất đại đế vĩnh hằng! Trời xanh vĩnh hằng!"
Bầu không khí tràn ngập vui mừng và bình yên.
Trải qua nửa ngày phục sinh, tổng cộng sống lại hơn năm ngàn vạn người.
Những người này đều là tướng lĩnh chết trận và người có công lao.
Về phần binh sĩ chết trận, số lượng quá nhiều, không có cách nào phục sinh từng người một được.
Một tướng công thành vạn xương khô.
Đây là định luật vĩnh hằng.
Lần trước sau trận chiến phong thần, phục sinh trên đài phục sinh cũng đều là tướng lĩnh có công, về phần binh sĩ cũng không có phục sinh.
Lần này cũng vậy.
Trên thực tế, là mỗi lần đều như vậy.
Bởi vì có quá nhiều người chết, không có cách nào phục sinh từng người từng người một được.
Phục sinh đài không phải vạn năng.
Muốn phục sinh ai, trong đầu người chủ trì phục sinh phải có ấn tượng của người đó, có thể căn cứ ấn tượng đó phục sinh, không có người thì căn cứ tên. Pho tượng trong tay trong gương, sẽ xuất hiện tất cả tên của người được phục sinh, sắp xếp theo tu vi cao xuống thấp, sau đó tìm ra người cần tìm rồi tiến hành phục sinh.
Thiên giới lớn như vậy, người cùng tên cùng họ rất nhiều.
Tu vi cao còn dễ phục sinh, bởi vì ở phía trước danh sách, tìm một cái liền có thể tìm được.
Tu vi thấp xếp ở đằng sau, làm sao tìm được?
Phục sinh một người cần phải tốn rất nhiều rất lâu thời gian, phải sàng lọc từ trong mấy trăm ngàn vạn người ra.
Mà binh sĩ thì đều có tu vi rất thấp, cho nên không có cách phục sinh cho từng người bọn họ được.
Cho dù có phục sinh từng người bọn họ đi chăng nữa, thì ngàn vạn năm cũng phục sinh không hết.
Lúc phục sinh xong người mình muốn phục sinh.
Diệp Thiên phục sinh lại Nữ Oa, Phục Hi, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà.
Theo sáu người này phục sinh, chung quanh vốn dĩ rất náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Rất nhiều người đều không nghĩ tới, Diệp Thiên vậy mà lại phục sinh chủ lực của quân địch.
"Chuyện này..."
Nhưng thấy mình xuất hiện ở trên phục sinh đài, đám người Nữ Oa, Phục Hi, Nguyên Thủy vẻ mặt đều mơ màng và kinh ngạc.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, Thái Nhất đại đế sẽ phục sinh cho bọn họ.
"Phục Hi nói cho Nữ Oa biết đi, thề chết trung thành với Hồng Quân. Rốt cuộc là sai hay đúng."
Diệp Thiên đình chỉ phục sinh, xoay người, mặt hướng về phía Phục Hi nói.
Phục Hi quỳ lạy trên mặt đất, đầu tiên là nói một tiếng: "Cảm ơn bệ hạ phục sinh." Sau đó nhìn về phía Nữ Oa nói: "Em à chúng ta sai rồi, ngươi chết trước anh cho nên ngươi không biết, anh và Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Nguyên Thủy Thiên tôn, Thiên Hà, đều bị Hồng Quân thôn phệ."
"Hắn ta vì lợi ích của bản thân, căn bản không để ý tới chết sống của chúng ta."
"Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn được xem là đệ tử hắn đắc ý nhất, vậy mà khi nguy hiểm ở trước mặt hắn vì thay đổi cục diện, táng tận lương tâm thôn phệ toàn bộ chúng ta, lợi dụng oán niệm của chúng ta giúp hắn tăng thực lực, hoàn toàn không để ý tới chết sống của chúng ta."
"Buồn cười nhất chính là chúng ta năm đó vì giúp hắn sát hại Thái Nhất đại đế, cũng vì giúp hắn chúng ta trở thành kẻ thù đối kháng với Thái Nhất đại đế trùng sinh trở về, tạo thành trở ngại lớn nhất cho cuộc nổi dậy của Thái Nhất đại đế."
"Quay đầu ngẫm lại, đúng là không nên làm như vậy!"
"Ta không biết các ngươi có nhận sai hay không, nhưng ta nhận sai, ta tự trách mình mắt bị mù mới đi giúp loại người ác độc thủ đoạn như thế, một chút cũng không niệm tình cũ nói thôn phệ liền thôn phệ. Quả thực lạnh thấu lòng ta!"
Nữ Oa nghe xong cả người đều ngây ra.
Tuyệt đối không ngờ rằng, sư tôn mà cô kính trọng nhất, lại là loại người như vậy.
Cô nghe mà trong lòng cảm thấy thất vọng đau khổ vô cùng.
"Bệ hạ, tội dân biết sai rồi!"
Nguyên Thủy quỳ gối trên mặt đất, trên mặt viết đầy hai chữ hối hận.
"Tội dân vẫn luôn trung thành với Hồng Quân. Lúc hắn khi quân soán vị, tội thần thế chân vạc giúp đỡ, hắn ngăn cản bệ hạ nổi dậy, tội dân cũng làm tiên phong xông lên trước, cho dù đại cục của hắn đã mất, tội dân cũng không có phản bội hắn, còn muốn cùng tiến cùng lùi với hắn."
"Nhưng tội dân móc tim móc phổi ra cho hắn lại chỉ đối lại hắn vô tình thôn phệ tội dân, chuyện này khiến tội dân quá lạnh lòng rồi."
"Nếu như thời gian có thể đảo ngược, tội dân nguyện sớm đầu hàng bệ hạ, tuyệt không làm bạn với loại rắn độc này nữa."
"Ai! Chỉ tiếc là thời gian thiên giới không cách nào nghịch chuyển, tội dân cũng biết mình phạm phải tội không thể tha thứ được, nhưng tội dân tình nguyện chấp nhận tất cả trừng phạt của bệ hạ!"
Ngay sau đấy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cũng đều quỳ xuống.
"Bệ hạ, tội dân không biết nên nói gì, nhưng tội dân biết tội nghiệp của mình quá sâu nặng, tội dân tình nguyện chịu hình phạt vạn kiếp không siêu thoát!"
Chuẩn Đề nói.
"Tội dân cũng nguyện chịu hình phạt vạn kiếp không siêu thoát!"
Tiếp Dẫn cũng nói như thế.
Sau đó, Nữ Oa cũng quỳ xuống.
"Tội dân có phụ long ân của bệ hạ năm đó, nhận giặc làm cha trợ giúp kẻ ác khi quân soán vị, tội mà tội dân phạm phải muôn lần chết cũng không đền hết, tội dân nguyện chịu hình phạt vạn kiếp không siêu thoát!"
Chỉ có Thiên Hà lão tổ đứng ở nguyên một chỗ, không hề thay đổi.
Ông chưa từng nhận qua ân đức của Thái Nhất, còn bị Thái Nhất phái người truy sát khắp nơi. Ở dưới địa giới ông ẩn núp trong góc tối hơn một ngàn năm trăm vạn năm, thẳng đến khi Thái Nhất qua đời, ông mới dám trở lại thiên giới.
Cho nên nói, ông và Thái Nhất là đối thủ một mất một còn trợ giúp Hồng Quân cũng là nước chảy thành sông. Cho dù Hạo Thiên không ngừng việc tu luyện của ông, cuốn ông vào vòng tranh đấu này, thì khi ông bế quan kết thúc cũng sẽ chủ động cuốn vào cuộc tranh đấu này, trợ giúp Hồng Quân đối kháng Thái Nhất.
Ông không hối hận vì đứng về phía đội Hồng Quân, bởi vì ông không đứng về phía đội Hồng Quân, Thái Nhất xưng đế ông cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chỉ là cách làm của Hồng Quân khiến ông quá thất vọng và đau khổ.
Về phần Thái Nhất phục sinh ông, ông cho rằng chắc là muốn giết ông thêm một lần nữa, khiến ông hoàn toàn rơi vào vạn kiếp bất phục.
Vì thế cho nên không cần phải quỳ gối Thái Nhất làm gì.
Chút cốt khí ấy ông vẫn là có.
"Biết sai là được."
Diệp Thiên yếu ớt nói: "Vốn dĩ trẫm không muốn phục sinh cho các ngươi đâu, nhưng trẫm là một người trọng cảm tình. Quên không được Nữ Oa tạo ra con người, khiến tam giới phát triển như hôm nay."
"Quên không được Phục Hi dạy nông dân nuôi tằm, làm giàu tam giới."
"Quên không được Tam Thanh khai sáng thiên đạo, củng cố chính quyền của trẫm."
"Về phần Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, có chỗ đáng hận cũng có chỗ đáng thương, trung thành với Hồng Quân nhưng lại rơi vào kết cục bị thôn phệ, cũng thật là đáng buồn, đáng tiếc!"
Nữ Oa, Phục Hi, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đều hổ thẹn cúi đầu xuống, trong lòng hối hận mạnh liệt bao nhiêu chỉ có bọn họ biết rõ ràng nhất.
"Thôi."
Diệp Thiên nhìn về phía Thương Khung, hít một ngụm khí.
"Lần tranh đoạt quyền lực này, chết quá nhiều, quá nhiều người, trẫm cũng không muốn lại giết thêm người nữa, các ngươi tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, trẫm cho các ngươi mỗi người một mảnh đất, từ đây mảnh đất đấy sẽ là lao tù của các người, suy ngẫm lại những gì mà các ngươi đã làm. Cố gắng sám hối đi."
"Cảm ơn long ân của bệ hạ!"
Nữ Oa, Phục Hi, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Nguyên Thủy, tất cả đều dập đầu trên mặt đất, cảm kích rơi nước mắt.
Cái này kết quả, là kết quả mà bọn họ chưa bao ngờ tới.
Đối với bọn họ mà nói, cái kết quả này chính là kết quả tốt nhất rồi.
Tinh thần của Thiên Hà chấn động. Vội hỏi: "Bệ hạ, ta đây thì sao?"
"Gặp trẫm còn không quỳ, còn muốn trẫm đặc xá cho ngươi sao?"
Diệp Thiên vẻ mặt giận dữ.
Phịch phịch!
Thiên Hà lão tổ lập tức quỳ xuống đất.
"Tội dân biết sai rồi bệ hạ, tội dân tưởng rằng quỳ cũng chết không quỳ cũng chết, cho nên liền không có quỳ, tuyệt đối không ngờ rằng quỳ có thể đặc xá tội chết, tội dân nguyện quỳ hoài không đứng dậy, nhưng cầu xin ngài miễn tội chết!"
Diệp Thiên nói: "Thần Ma đại chiến, ngươi lập công không ít trong lòng trẫm có ghi nhớ."
"Sau khi Thần Ma đại chiến, ngươi không phục trẫm xưng đế làm bá chủ thiên giới, cấu kết với rất nhiều loạn đảng khởi nghĩa, muốn ngăn cản trẫm xưng đế, vì thế rơi vào kết cục trốn lui trốn lủi."
"Nếu như khi đó ngươi không có phản đối trẫm mà là ủng hộ trẫm, địa vị của ngươi chắc chắn sẽ không thấp hơn so với A Tu La, ngươi có từng hối hận qua không?"
Thiên Hà lão tổ thở dài nói: "Nói thật, trong thời gian tội dân đang chạy nạn, mỗi ngày đều sống ở trong hối hận, nhưng lại có biện pháp gì chứ? Đường là mình đi cho dù khổ, dù khó cũng phải đi tiếp. Sở dĩ chưa trở về nhận tội là sợ bị bệ hạ giết chết, sở dĩ giúp Hồng Quân cũng là sợ sau khi bệ hạ thay thế Hồng Quân, thiên giới sẽ không có chỗ cho tội dân trốn nữa."
"Không nghĩ tới bệ hạ lại độ lượng như thế, sớm biết như thế ta cần gì phải đứng về phe của Hồng Quân?"
"Hối hận khiến tội dân đứt gan ruột từng khúc!"
Diệp Thiên nói: "Vậy thì ta cũng cho ngươi một mảnh đất, cố gắng ở đó mà hối hận đi."
Thiên Hà lão tổ tinh thần phấn chấn, dập đầu trên mặt đất.
"Cảm ơn thiên ân của bệ hạ!"
Không có người nào biết, Thái Nhất đại đế vì sao lại trở nên độ lượng như thế, có thể bao dung được chuyện người trong thiên hạ khó lòng bao dung.
Chỉ có Trấn Nguyên Tử biết.
Diệp Thiên là đang trải đường cho Diệp Chiến.
Vì Diệp chiến trải một con đường bằng phẳng!
Nếu không, với tính cách của Thái Nhất làm sao lại giữ bọn họ lại cơ chứ?