Hắn cũng chỉ cần động đậy tâm niệm của mình là có thể qua lại một cách dễ dàng trong trận pháp đó.
Bởi vì đây chỉ là trận pháp mà hắn tiện tay bố trí cho nên vẫn còn rất nhiều sơ hở.
Một trong những sơ hở đó chính là Diệp Thiên có thể tùy ý mà ra vào.
Hơn nữa hắn còn hiểu rất rõ trận pháp này, vì thế lúc hắn qua lại trận pháp này không hề tạo nên một chút chập chờn cũng như thay đổi gì trong trận phá này.
Những trận pháp thế này có thể dẫn tới một số quá trình phòng ngự cũng như tạo nên những cảnh báo khi gặp những kẻ thù bên ngoài thế nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì cũng chẳng là gì cả.
Sau khi hắn yên lặng không một tiếng động xuyên qua trận pháp bên ngoài núi Thương Long này.
Diệp Thiên hóa thành một u linh bắt đầu di chuyển xung quanh tông môn ở núi Thương Long.
Lần này hắn cũng không liều lĩnh đi tìm tông chủ của tông môn này ngay.
Bởi vì theo hắn nghĩ thì nếu Lôi Hằng chính là cha của tông chủ của tông môn trên núi Thương Long này, hơn nữa tu vi của ông ta cũng đã đạt tới cảnh giới Minh Đế tam trọng, vậy thì chắc chắn tu vi của con trai ông ta chắc chắn cũng sẽ thuộc cảnh giới Minh Đế.
Hơn nữa giữa hai người họ cũng không giống mối quan hệ giữa chưởng môn và thái thượng trưởng lão bình thường.
Tình cảm cha con giữa hai người họ không có mâu thuẫn, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.
Cho nên theo suy đoán của Diệp Thiên thì chỗ của Lôi Hằng cũng không cách chỗ của con trai ông ta quá xa.
Trước mắt Diệp Thiên cũng không quá hiểu biết về tình hình của Lôi Hằng và tông chủ của tông môn trên núi Thương Long quá nhiều, có rất nhiều chi tiết hắn vẫn chưa biết được, trong đầu vẫn luôn cảm thấy mơ hồ.
Hiển nhiên bây giờ hắn rất cần một người có thể giúp hắn hiểu hơn về tình hình ở núi Thương long cũng như Lôi Hằng.
Khi nghĩ tới đó, Diệp Thiên cũng không chút do dự mà đi tới nơi ở của các đệ tử trong tông môn.
Bóng người như may như quỷ của Diệp Thiên lặng lẽ tiến vào khu ký túc xá của các đệ tử. Bởi vì bây giờ đang là ban đêm, tất cả các đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ,
Cho nên khi Diệp Thiên trà trộn vào khu ký túc xá này cũng không có người nào phát hiện ra sự có mặt của hắn.
Mà những cao thủ thật sự kia cũng không rảnh rỗi tới mức ban đêm phát động thần thức đến giám sát những đệ tử của mình.
Cho nên bây giờ Diệp Thiên đang vô cùng an toàn.
Chỉ cần hắn không gây ra động tĩnh gì lớn thì chắc chắn sẽ không có ai tới tìm hắn gây phiền phức,
Bên trong khu ký túc xá của các đệ tử trên núi Thương Long, mỗi phòng có bốn đệ tử.
Bên trong phòng rộng rãi, những người này ở cũng vô cùng thoải mái.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không thèm để ý tới những người này cũng không để ý đến độ thoải mái của những căn phòng này.
Diệp Thần đưa mắt quan sát bốn đệ tử một chút, sau đó ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại trên người của một đệ tử có thân hình hơi tròn trịa một chút.
Bởi vì người đệ tử này có dáng vẻ vô cùng bình thường thế nhưng tu vi của hắn ta lại cao nhất trong bốn người.
Diệp Thiên kiểm tra người đó một chút, biết được rằng cốt linh của người này lại nhỏ nhất trong số bốn người này.
"Tên mập này có thiên phú đấy, vậy thì chọn hắn thôi. Sau này có lẽ có thể sử dụng thiên phú này của hắn!"
Sau khi nói xong, Diệp Thiên lặng lẽ đi tới bên cạnh tên mập kia, sau đó hắn đưa tay ra bóp ấy pháp quyết của tên đó.
Ngay sau đó, Diệp Thiên lại quát khẽ: "Thuật nuốt hồn của quỷ đạo!"
Sau đó cơ thể của Diệp Thiên nhanh chóng hóa thành một làn khói đen rồi chui vào giữa hai chân mày của tên mập đó.
Sau khi Diệp Thiên chui vào chân mày của tên mập kia, ánh mắt của tên mập kia đột nhiên mở to ra,
Trong ánh mắt của tên đó hiện lên vẻ giãy dụa, cả người hắn ta trở nên căng thẳng, hai tay anh ta bắt đầu dùng sức.
Hắn ta định sẽ phát ra động tĩnh để thu hút sự chú ý của những người khác thế nhưng hắn ta còn chưa kịp thực hiện ý tưởng của mình thì vẻ giằng co trong mắt hắn ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này, Diệp Thiên đã hoàn toàn chiếm trọn lấy thần hồn của tên mập.
"Ừm, đúng là không tệ, hơn nữa cơ thể này không chỉ thích hợp để tu luyện công pháp của minh đạo mà cũng vô cùng phù hợp với công pháp của quỷ đạo."
Lúc này, tên mập kia mở mắt ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Hắn nâng hai tay lên trước mặt, sau đó nhẹ nhàng siết chặt thành quyền.
Cuối cùng hắn hài lòng cười một tiếng: "Mặc dù lực lượng trong cơ thể này vẫn còn hơi kém thế nhưng kinh mạch lại vô cùng thông thoáng, đan điền cũng đã được củng cố, mình có thể thi triển một số thủ đoạn của quỷ đạo lên cơ thể này, hơn nữa cũng không thể gây bất hòa."
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không phải tới đây để đoạt xác mà là tới để ăn cắp thông tin.
Cho nên việc hắn là tiếp theo hắn nhanh chóng để ý thức của mình xâm chiếm vào trong đầu óc của tên mập này, bắt đầu lục soát trí nhớ của hắn ta.
"Hóa ra là như thế, thế lực trong núi Thương Long cũng có chút lợi hại chứ!"
Trong ký ức của tên mập này, đầu tiên tên này tên là Lý Hải, tu vi của hắn ta thuộc cảnh giới Minh Thiên sơ kỳ.
Thế nhưng thứ mà Diệp Thiên chú ý cũng không ở trên cơ thể này.
Mà sự chú ý của hắn lúc này đặt ở mối quan hệ giữa chưởng môn của núi Thượng Long này và cha ruột của hắn.
Quả nhiên trong ký ức của cái tên Lý Hải này có chuyện liên tới chưởng môn của núi Thương Long và cha của hắn ta.
Chưởng môn của núi Thương Long này tên là Lôi Báo, có tu vi của cảnh giới Minh Đế nhị trọng.
Diệp Thiên lại biết được tin tức của thái thượng trưởng lão Lôi Hằng.
Bởi vì là quan hệ cha con cho nên động phủ của hai người họ ở rất gần nhau.
"Việc này quả nhiên không dễ làm, hơn nữa hai người này vẫn luôn ru rú trong động của mình, cả ngày chỉ ở trong động phủ để tu luyện. Cho nên nếu dụ Lôi Báo ra khỏi động phủ vậy thì nếu không thể bắt hắn ta lại ngay khi hắn ta vừa ra khỏi đó, như vậy thì mình có thể đồng thời bao vây được hai vị thuộc cảnh giới Minh Đế."
Quan trọng nhất chính là hai vị cao thủ thuộc cảnh giới Minh Đế, một người là cao thủ thuộc Minh Đế nhị trọng, một người khác lại thuộc cảnh giới tam trọng, đây hoàn toàn là không phải việc mà hắn có thể dễ dàng đối phó.
Những chuyện trước mắt này có thể nói là vô cùng khó khăn với Diệp Thiên, thế nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.
Lúc này, hắn đưa tay lấy một chiếc bình sứ ra, chiếc bình sứ đã hoàn toàn được dán kín lại.
"Đây chính là thứ mà trước đây ta đã điều chế, dùng để gây mê tên hoàng đế của Vũ Quốc, thế nhưng không ngờ lại không dùng tới. Thế nhưng bây giờ lại có thể dùng tới nó, không thể không nói những thứ thứ này đều là duyên phận!
....
Xem ra vị tông chủ của núi Thương Long này và cha của hắn ta muốn vòng lại một kiếp.
Trong lúc Diệp Thần đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì trên mặt hắn lại đột nhiên hiện lên vẻ bất lực. Bởi vì trong ký ức của tên Lý Hải này lại còn có một chuyện khác.
Đầu tháng sau ở núi Thương Long này sẽ cử hành một lần thi đấu giữa những đệ tử trong nội môn.
Mà đợt thi đấu này chính là cuộc tuyển chọn đệ tử chân truyền.
Những đệ tử nội môn đều cảm thấy cuộc thi đấu này vô cùng quan trọng.
Hơn nữa họ còn mời một vị hộ pháp của cung Minh Đế, Phong Minh!
Vị hộ pháp này cũng giống hệt Phong Minh vậy, ông ta cũng là một cao thủ cảnh giới Minh Đế tam trọng.
Hai người họ còn là bạn bè thân thiết với nhau.
Vì thế lần này Lôi Hằng mời Phong Minh tới xem buổi thi đấu này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Chuyện này đã bắt đầu trở nên khó khăn hơn rồi, trên núi Thương Long này cũng đã xuất hiện ba cao thủ Minh Đế, hơn nữa hai người trong số đó còn lại cảnh giới Minh Đế tam trọng, xem ra lần này mình cũng không thể dùng sức mạnh được rồi, chỉ còn cách dùng phương pháp trí lực mà thôi."
Diệp Thiên cau mày suy nghĩ một chút.