Dương Tuấn chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, lúc này có hai luồng sức mạnh đang dây dưa không ngớt bên trong trường kiếm.
Theo lý mà nói, mỗi một loại thuật pháp thần thông cũng chỉ có thể sử dụng một loại sức mạnh để thi triển.
Nhưng Dương Tuấn lúc này lại tập trung hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác biệt lên thân Tru Thiên Kiếm.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức thông thường.
Nếu lúc này có đệ tử Ngũ Đạo nhìn thấy trên trường kiếm của Dương Tuấn có hai luồng sức mạnh, bọn họ sẽ phát hiện, hai sức mạnh này chính là thứ bọn họ rất quen thuộc.
Hai sức mạnh đang quấn lấy nhau kia chính là sức mạnh Tiên Nguyên của Tiên Đạo, và yêu khí của Yêu Đạo.
Lúc này chúng cũng không dung hợp với nhau, chỉ đang quấn quanh thân Tru Thiên Kiếm.
Mà ý chí của Dương Tuấn cũng đang khống chế hai sức mạnh này giao hòa lại với nhau.
Đột nhiên khí thế trên người Dương Tuấn chợt bùng nổ, dưới áp lực của khí thế hùng mạnh trên người Dương Tuấn, ầm một tiếng, chúng đã dung hợp thành công.
Ngay sau đó, Tru Thiên Kiếm bùng nổ ra một loạt tiếng kiếm reo kinh thiên động địa.
Tiếng kiếm reo vang vọng tận mây xanh, thanh kiếm đột nhiên rời khỏi tay Dương Tuấn.
Tru Thiên Kiếm hóa thành một kiếm quang không thể nhìn thấy bằng mắt thường, kiếm quang nhỏ như sợi tóc, xuyên thấu qua không gian, biến mất ở trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã đi tới trước người ba người mặc áo đen.
Ngay vào lúc Dương Tuấn phát động đòn tấn công vừa rồi, ba bóng người mặt áo đen cũng đã tập trung tinh thần, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng khi kiếm quang kia lao đến trước mắt bọn chúng, gương mặt chúng lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng.
Bọn chúng điên cuồng thúc giục sức mạnh tu vi trong cơ thể, thoáng một cái, trước người xuất hiện vô số những bức tường ánh sáng màu đen thật dày.
Trong chớp mắt, số lượng bức tường ánh sáng đã đạt tới mấy ngàn.
Cùng lúc đó, kiếm quang của Dương Tuấn đã đánh vào bức tường kia.
Khi những bức tường này gặp phải kiếm quang, chúng trở nên mềm nhũn giống như đậu hủ.
Kiếm quang của Dương Tuấn như thế chẻ tre, không chút trở ngại mà đã xuyên qua từng tầng tường ánh sáng, sau đó đánh vào mi tâm của một tên áo đen.
Kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, mà đầu của tên áo đen lập tức nổ tan nát.
Cùng lúc đó, hai tên áo đen đứng sau lưng tên kia cũng đồng loạt phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Đang lúc bọn chúng hoảng sợ chuẩn bị xoay người chạy trốn, kiếm quang của Dương Tuấn cũng không biến mất.
Kiếm quang xuất hiện lần nữa trước mắt bọn chúng, nó như một con giao long, nhanh chóng xuyên thẳng qua mi tâm của hai tên áo đen.
Ngay sau đó, chỉ thấy đầu của bọn chúng cũng nổ tung ra như tên trước đó.
Đến tận lúc này, ba tên áo đen rốt cục cũng bị Dương Tuấn chém giết sạch sẽ.
Tru Thiên Kiếm trở lại trong tay Dương Tuấn.
Lúc này, sắc mặt của hắn tái nhợt tới cực hạn, linh lực cả người đều bị rút cạn.
Có thể nói, đòn tấn công vừa rồi làm tiêu hao rất lớn, tuy uy lực cực mạnh, nhưng cũng mang đến quá nhiều tác dụng phụ.
Thân thể Dương Tuấn loạng choạng sắp ngã ở trên không, có vẻ sẽ rơi xuống vào bất cứ lúc nào.
Hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái để mình tỉnh táo lại.
Sau đó, hắn khống chế linh khí còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể, chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Dương Tuấn đáp xuống đỉnh núi trên khe sâu, vừa đáp xuống thì lập tức dùng trường kiếm trong tay chống lên mặt đất.
Hắn hơi cong người lại, một cảm giác suy yếu tấn công vào trái tim.
Dương Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành từng đợt bóng đen, một cảm giác yếu ớt không ngừng lan tràn trong người, cứ như sẽ ngất xỉu vào bất cứ lúc nào.
Dung hợp hai luồng sức mạnh khác nhau, đây là ý tưởng trước đó trong lòng hắn.
Mà khoảng thời gian này, hắn cũng đã thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng lấy thất bại để chấm dứt.
Tuy thất bại, nhưng trong quá trình hắn thử nghiệm lại phát hiện, nếu dung hợp sức mạnh khác biệt lại với nhau, sẽ đạt được hiệu quả kinh người.
Tựa như vừa rồi, khi hắn nhận ra thuật pháp thần thông và phương thức tấn công thông thường không có tác dụng với bí pháp mà ba tên áo đen hợp sức tung ra, hắn cũng nhớ tới ý tưởng dung hợp sức mạnh tu vi khác nhau của mình.
Mà dưới cục diện này, hắn phát hiện chỉ có phương thức tấn công dung hợp sức mạnh, mới có thể tạo thành tổn thương đối với ba tên kia.
Vì thế hắn quyết đoán tiến hành dung hợp ngay hiện trường.
Quả nhiên trong lúc chiến đấu, tiềm lực của con người là cực kỳ to lớn.
Mà Dương Tuấn cũng thật sự dung hợp tiên lực và yêu khí lại với nhau.
Uy lực sau khi hai luồng sức mạnh này dung hợp cũng thật sự không khiến hắn thất vọng.
Chỉ vẻn vẹn một ánh kiếm quang đã đánh tan tác sự hợp sức của ba tên áo đen trong chớp nhoáng, hơn nữa đồng thời thành công chém chết bọn chúng.
Nhưng đây là lần đầu hắn thử, trong đó có rất nhiều sơ hở, hắn không thể kịp thời bổ sung.
Mà trải qua thử nghiệm vừa rồi, hằn cũng đã thầm nhận ra thiếu hụt và thiếu sót của sức mạnh dung hợp.
Mà tiếp theo hắn có thể tìm hiểu sâu hơn, bởi vì sự thật chứng minh ý tưởng của hắn là chính xác.
Không bao lâu sau khi Dương Tuấn đáp xuống, cuộc chiến của bọn Linh Nguyên cũng đã chấm dứt.
Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Dương Tuấn, đều mang vẻ mặt thân thiết xúm lại.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
Ác Nguyên đứng gần Dương Tuấn nhất, ông ta nhanh chóng chạy tới bên cạnh Dương Tuấn, cuống quít dùng hai tay đỡ hắn.
Lúc này Dương Tuấn đã muốn thoáng ổn định lại, hắn trực tiếp đứng thẳng dậy, lộ ra một nụ cười suy yếu với Ác Nguyên.
"Ta không sao, chỉ là vừa rồi hao tổn quá độ, lúc này tất cả sức mạnh trong cơ thể đã hao hụt không còn. Ta chỉ cần nghỉ ngơi, ngồi xuống khôi phục một lúc là được rồi!"
Nghe vậy, Ác Nguyên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà Linh Nguyên chạy tới sau cũng lập tức yên lòng.
Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt lúc này của Dương Tuấn, biết là hắn đã không thể thúc giục sức mạnh trong cơ thể để tiến hành phi hành.
Vì thế Linh Nguyên nói với Dương Tuấn: "Sư phụ, không bằng người ngồi xuống điều tức ngay ở chỗ này đi, chúng con bảo vệ cho người. Hơn nữa trải qua trận đại chiến vừa rồi, sức mạnh trong cơ thể chúng con cũng hao tổn quá độ, cũng cần điều tức. Hiện tại mọi người có thể nắm chặt thời gian cùng điều tức, hơn nữa chúng ta cùng ở đây cũng tiện bề canh giữ bảo vệ cho nhau!"
Nghe Linh Nguyên nói như vậy, mọi người đều gật đầu, Dương Tuấn cũng suy yếu khoanh chân ngồi xuống.
Dương Tuấn lấy đan dược khôi phục linh lực ra rồi nuốt vào, hơn nữa cũng chia cho bọn Linh Nguyên một ít.
Sau khi nuốt đan dược, Dương Tuấn phát hiện sức mạnh trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục.
Tuy rằng tốc độ hồi phục rất nhanh, nhưng so với mức độ tiêu hao trước đó của Dương Tuấn thì vẫn nhỏ bé không đáng kể.
Dựa theo phỏng đoán của Dương Tuấn, nếu hắn muốn khôi phục toàn bộ sức mạnh của bản thân, phải cần thời gian chừng ba ngày.
Dương Tuấn cười khổ một tiếng trong lòng, hắn không nghĩ tới, lần đầu thử bí pháp dung hợp sức mạnh lại bị bắn ngược nghiêm trọng đến vậy.
Thật ra, cho dù Dương Tuấn tiêu hao hết sức mạnh của bản thân thì hắn cũng sẽ khôi phục rất nhanh, nhiều lắm là mấy canh giờ thì có thể trở lại bình thường.
Mà sở dĩ lần này khôi phục chậm vậy, là vì trong cơ thể hắn không chỉ bị hao tổn sức mạnh quá độ.
Đồng thời còn bị hai luồng sức mạnh sau dung hợp bắn ngược lại.
Chính là sức bắn ngược này khiến cho tốc độ khôi phục của hắn chậm lại đáng kể.
Sau khi hồi phục lại chút sức lực, Dương Tuấn không ngồi đấy nữa.
Bởi vì lúc này đệ tử Ngũ Đạo đang đợi bên ngoài khe sâu, nếu không có bọn họ trông coi, chỉ sợ sẽ gặp phải bất trắc.
Mà bọn Linh Nguyên hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với Dương Tuấn.
Sau khi khôi phục một ít sức mạnh, bọn họ đều đứng lên.
Dương Tuấn gật đầu với bọn họ, đang muốn nói chuyện, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi!