Sau khi phục sinh tất cả vong hồn có công, phải tiến hành phong thần cho bọn họ.
Nhưng bởi vì số lượng vong hồn được phục sinh rất nhiều, trong thời gian ngắn như vậy đại lễ phong thần không cách nào cử hành.
Cần phải sắp xếp chức vị thích hợp với công tích của mấy vong hồn này.
Cho nên trước khi phong thần, cần phải làm một lượng lớn công việc chuẩn bị.
Đương nhiên, cũng phải chờ Thân Công Báo đi Tây Thiên trở về, để anh ta chủ trì phong thần đại điển.
Hoàng Thiên quân có thể đi đến bước cuối cùng giành được thắng lợi, Thân Công Báo cũng có công cực khổ rất lớn.
Bởi vậy Diệp Thiên quyết định đại lễ phong thần lần này sẽ giao cho Thân Công Báo chủ trì, cũng không uổng phí anh ta không ngại nguy hiểm sinh mệnh chạy tới Nam Chiêm Bộ Châu làm quân sư cho Diệp Chiến, trợ giúp Diệp Chiến cùng đại quân thiên đình tụ họp lại với nhau, đánh không ít trận chiến đẹp.
Hơn nữa anh ta và Khương Tử Nha không hợp nhau, một mực ghen tị Khương Tử Nha có thể chủ trì phong thần, cứ coi như thỏa mãn cái tâm nguyện này của anh ta vậy, được chủ trì một đại lễ phong thần quy mô càng lớn!
Bởi vì thời gian cụ thể của đại lễ phong thần này còn chưa xác định, vong hồn được phục sinh tạm thời không có chức vị, cho nên không cần ở Thiên Đình trực ban làm việc, chính vì thế bọ họ thích làm gì thì làm cái đó, cho nên những vong hồn này liền về nhà thăm người thân, uống rượu nhảy múa...
Ngoài ra toàn bộ thiên giới cũng ăn mừng, chúc mừng Thái Nhất đại đế vĩ đại giành được thắng lợi!
Về phần Diệp Thiên.
Cũng bắt đầu sắp xếp mọi thứ vì sự rời đi của mình và vì đế vị của Diệp Chiến.
Anh đi vào Ngũ Trang quán.
"Đại sư huynh, mời!"
Trấn Nguyên Tử đã sớm cùng đệ tử đứng chờ ở cửa, dùng tay làm tư thế mời, mời Diệp Thiên đến chính đường.
"Sư đệ chắc là biết, mục đích lần này trẫm đến đây là gì?"
Diệp Thiên nhấp một ngụm trà quả nhân sâm hỏi.
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Đại sư huynh bắt đầu trải đường cho thái tử, vì đế vị sau này của thái tử đúng không?"
"Ừm."
Diệp Thiên gật đầu: "Tu vi của Chiến Nhi có hạn, kinh nghiệm cũng rất ít nếu như xưng đế trẫm sợ nó không áp chế được các chư thiên thần phật."
"Cho nên, trẫm nhất định phải trải đường thật tốt cho nó, sắp xếp mấy vị phụ chính đại thần, giúp nó trấn trụ chư thiên vạn giới phụ tá nó xây dựng nên danh vọng, bảo đảm nó có thể đứng vững gót chân ở trên đỉnh tối cao của tam giới, làm đúng ý nghĩa thật sự của câu quân lâm thiên hạ."
"Bây giờ Hồng Quân đã chết, trẫm cũng nên rời khỏi sân khấu quyền lực, trong các chư thiên vạn giới này cũng chỉ có sư đệ có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, danh vọng lớn nhất."
"Mà sư đệ lại là người không có dã tâm, nếu như sư đệ chịu phụ tá Chiến Nhi trẫm rất yên tâm."
"Cho nên trẫm quyết định giải tán Tam Thanh, thiết lập tam chủ, lập sư đệ làm tiên chủ trấn áp tam giới thần tiên, lập Côn Bằng là yêu chủ trấn áp tam giới yêu tộc, lập Thông Thiên làm nhân chủ trấn áp thương sinh tam giới."
"Yêu và người cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là các vị chư thiên thần tiên, chỉ có sư đệ mới có thể trấn áp được, mong sư đệ đừng từ chối."
"Trẫm đã quyết định giao lại ba mươi lăm trùng thiên cho sư đệ, thống trị thiên hạ thần tiên."
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Vốn dĩ ta vẫn muốn làm một người nhàn nhã tiêu dao tự tại. Nếu như sư huynh đã tự mình tìm đến cửa, nếu ta từ chối thì chẳng phải là rất có lỗi với sư huynh hay sao."
"Như vậy đi ta tạm thời đồng ý, đợi cánh chim của thái tử dày dặn rồi, ta cũng sẽ rời khỏi sân khấu quyền lực này, tiếp tục sống cuộc sống tiêu dao tự tại của ta."
Mặt Diệp Thiên giãn ra cười một tiếng.
"Như thế thì tốt quá!"
Thế là anh đưa thiên thư cho Trấn Nguyên Tử.
"Trẫm muốn về địa giới, cho Chiến Nhi nó cũng không dùng đến, bây giờ ta cứ giao cho sư đệ nếu có thần tiên làm loạn, có thể dùng thiên thư giết tất cả thần tiên làm loạn."
"Được."
Trấn Nguyên Tử nhận lấy thiên thư.
"Ta sẽ tạm thay đại sư huynh bảo quản thiên thư."
"Ừm."
Diệp Thiên gật đầu, nói: "Trẫm sở dĩ không giết đám người Thái Thượng, Nguyên Thủy, Phục Hi, Thiên Hà chắc là sư đệ đã biết dụng ý của trẫm?"
"Biết."
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Sư huynh cách chức bọn họ, lấy đất làm nhà lao, nếu như thái tử huỷ bỏ lệnh cấm để bọn họ khôi phục tự do, thuận tiện ban cho một chức quan to lộc hậu, những người này chắc chắn sẽ cảm kích rơi nước mắt, thề sống chết góp sức cho thái tử."
"Hơn nữa triều đình không thể quá hoà thuận, phải có hai phái trái phải cân bằng, thả những người này ra, vừa hay có thể hình thành cân bằng với Thông Thiên phái, chuyện này mặc dù có thể khiến cho thái tử đau đầu, nhưng lại có thể bảo đảm đế vị của Thái tử vững chắc."
"Ừm."
Diệp Thiên hài lòng gật đầu.
"Cái Thiên Bình này, làm cho nó cân bằng không thể nghiêng, sư đệ nhất định phải giám sát chặt việc này, đồng thời cũng phải dạy Chiến Nhi một chút."
"Sư huynh yên tâm, ta biết phải làm như thế nào."
Trấn Nguyên Tử cười nói.
"Vậy được."
Diệp Thiên đứng lên.
"Trẫm không ngồi chỗ ngươi lâu nữa, phải đi đến chỗ của Côn Bằng bên kia ngồi một chút."
Dứt lời Diệp Thiên cưỡi long liễn, đi về phía Bắc Minh Đảo.
"Cung nghênh Thái Nhất đại đế giá đáo!"
Đến Vô Lượng quan, đệ tử Vô lượng quan cung kính quỳ lạy.
Sau đó, cung kính mời Diệp Thiên đến chính điện.
Chỉ chốc lát, Côn Bằng lão tổ đi vào đại điện.
"Nên giúp ta đều đã giúp rồi, ngươi cũng có được quyền lực ngươi muốn, còn tới tìm Vô Lượng quan ta làm gì?"
Côn Bằng lão tổ hỏi.
Dường như không quá hoan nghênh Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên biết tính tình của ông, cho nên cũng không có tức giận.
"Lần này trẫm đến đây, là muốn cho ngươi vào triều làm quan."
"Đừng!"
Côn Bằng lão tổ giơ tay lên nói: "Bảo ta làm nô tài cho ngươi ta làm không được, đừng bảo ta vào triều làm quan ta không hứng thú."
Diệp Thiên cười cười: "Không phải làm quan của trẫm mà là làm quan của con trai trẫm Diệp Chiến."
Lông mày Côn Bằng lão tổ nhíu một cái.
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Diệp Thiên nói: "Trẫm quyết định, chờ sau khi phong thần xong, sẽ nhường vị trí Thiên Đế cho con trai của trẫm Chiến Nhi, để nó làm Thiên Đế, trẫm và Huyền Nữ đảo ngược thời gian về địa giới."
"Cái gì!"
Côn Bằng lão tổ rất là kinh ngạc.
"Ngươi không làm thiên đế, muốn cùng Huyền Nữ về địa giới?"
"Ừm."
Diệp Thiên gật đầu.
"Không được!"
Côn Bằng lão tổ khoát tay nói: "Ngươi muốn về thì tự ngươi quay về, Huyền Nữ không thể quay trở về, ta làm việc giúp ngươi là vì có thể thường xuyên thấy được cô ấy, ngươi dẫn cô ấy về địa giới rồi, ngươi còn muốn ta làm sao thấy được cô ấy đây, chẳng phải là cũng giống như chết sao?"
"Cho nên ta tuyệt không cho phép ngươi dẫn theo Huyền Nữ về địa giới!"
Thái độ của ông rất kiên quyết.
Diệp Thiên bình tâm tĩnh khí nói: "Năm đó Huyền Cơ chết trên chiến trường, từ đó Huyền Nữ không có mẹ, mỗi khi nhớ tới mẹ đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt."
"Ngươi không muốn để nó về địa giới, nhưng nó rất muốn về địa giới, thường xuyên hỏi trẫm khi nào có thể trở về địa giới. Bởi vì nơi đó có mẹ của nó, có anh chị em của nó, chẳng lẽ ngươi lại hi vọng nó ở lại thiên giới này cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?"
Côn Bằng lão tổ rơi vào trầm mặc.
Diệp Thiên tiếp tục nói: "Thời gian trẫm còn ở thiên giới, trẫm sẽ để cho Huyền Nữ đến chỗ này của ngươi nhiều hơn, để nó đến trò chuyện với ngươi, chờ đại lễ phong thần qua đi, trẫm nhường ngôi đế vị sau đó sẽ cùng Huyền Nữ quay về địa giới."
"Hôm nay trẫm đến chỗ này của ngươi, chính là vì hi vọng ngươi có thể làm chủ ba mươi ba trùng thiên, phụ tá đế vị con trai của trẫm Diệp Chiến, hi vọng ngươi không cự tuyệt sự sắp xếp này của trẫm."
"Ta không đi!"
Côn Bằng lão tổ cả giận nói: "Ngươi ngược lại thì hay rồi, dẫn Huyền Nữ đi, để con trai ở lại làm thiên đế, còn muốn ta tới phụ tá, ta là nô tài của ngươi sao, tại sao ta phải phụ tá con trai của ngươi?"
Diệp Thiên chân thành nói: "Chiến Nhi và Huyền Nữ là hai chị em, Chiến Nhi là một tay Huyền Nữ nuôi lớn, quan hệ hai chị em bọn nó rất tốt, ngươi không chịu phụ tá Chiến Nhi lỡ như đế vị bị cướp, rơi vào cảnh bị sát hại, lúc đó Huyền Nữ trở lại thiên giới, phát hiện em trai của mình chết rồi, ngươi không sợ nó trách ngươi không phụ tá em trai của nó sao, mặc kệ sống chết em trai của nó ư?"