Bây giờ dư nghiệt đã được giải quyết xong, Diệp Thiên còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Đó là, nâng cao sức mạnh.
Sau khi tiến vào Kim Tiên thì tài nguyên của Tử Vi Tinh không còn thích hợp để hắn tiếp tục tu luyện nữa, chí ít thì nếu tiếp ở Tử Vi Tinh tiếp tục tu luyện thì tu vi của hắn sẽ tiến bộ rất chậm chạp.
Hắn đã từng đến địa lục Thiên Thánh và ngửi thấy không khí ở đó so với Tử Vi Tinh thì có nhiều linh khí trong không khí gấp trăm lần.
Bên cạnh đó, tài nguyên ở đó dồi dào hơn so với tài nguyên của Tử Vi Tinh.
Vì vậy, nếu muốn nhanh chóng nâng cao tu vi của mình, nhất định phải tới đại lục Thiên Thánh, nếu không sẽ không thể khiến bản thân đủ mạnh để đẩy lùi nhân tộc, cố thủ Tử Vi Tinh.
Và lần này, không giống như trước đây có thể quay lại sau vài chục năm nữa.
Hắn sợ rằng hắn không thể quay trở lại sau hàng trăm năm nữa.
Bởi vì để đi đến đại lục Thiên Thánh, hắn sẽ phải dành hàng chục năm thời gian đi đường.
Hơn nữa, hiện tại không giống như trước chỉ có một môn phái Tuyết Thần Hiệu nho nhỏ dễ quản nữa, hiện tại đã là một thiên hạ rộng lớn thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, không ai thay hắn quản lý là không được.
Vì vậy, việc lập thái tử đã trở thành việc bắt buộc, không thể không lập.
Mà việc lập thái tử cũng là việc quan trọng nhất, không phải hắn muốn lập ai thì lập, còn phải bàn bạc với văn võ bá quan và chọn một người mà họ đều ủng hộ làm thái tử, như vậy sẽ tốt hơn.
“Tôn Thượng, ngài định lập thái tử sớm như vậy sao?” Mục Toàn Cơ hỏi.
Ông ta cũng hy vọng rằng con trai của Mục Linh Hy có thể trở thành thái tử, dù sao thì ông ta cũng là thái hoàng thúc của Mục Linh Hy, tất nhiên, ông ta hy vọng rằng con trai của Mục Linh Hy sẽ có tương lai.
Tuy nhiên, Mục Linh Hy đã sinh một con gái và chưa có con trai, quyết định lập thái tử đột ngột này không phải có nghĩa là con trai tương lai của Mục Linh Hy là vô vọng?
“Đúng.”
Diệp Thiên gật đầu: “Thế giới đã định, bổn tọa cũng nên bắt đầu một cuộc hành trình mới. Thái tử không thể không lập, không thể chậm trễ.”
“Vậy tất cả ái khanh hãy giúp bổn tọa tìm ứng cử viên sáng giá cho chức thái tử.”
Lời vừa dứt, Lâm Bá Thiên đứng dậy nói: “Tôn Thượng, thuộc hạ cho rằng tứ đế tử Hoàng Phủ Tư Thần là người có tính cách giống ngài và tài năng quân sự xuất chúng nhất. Nếu đế tử làm thái tử thì Tôn Thượng đi xa để ngài ngài ấy giám sát quốc gia, nhất định thiên hạ sẽ bình ổn thiên hạ, kinh sợ các chòm sao!”
Rất nhanh sau đó, Dương Đỉnh Thiên cũng đứng lên: “Tôn Thượng, thuộc hạ cũng cảm thấy tứ đế tử là vị thái tử thích hợp nhất trong số rất nhiều đế tử. Tài năng quân sự của ngài ấy đủ khiến văn võ bá quan thần phục!”
“Thuộc hạ cũng tiến cử tứ đế tử!”
“Thuộc hạ cũng cho rằng tứ đế tử là thích hợp nhất!”
“Thuộc hạ ủng hộ tứ đế tử làm thái tử!”
Các lão tướng của Bắc Minh Giáo hầu hết đều ủng hộ Hoàng Phủ Tư Thần lên ngôi thái tử.
Tại sao họ ủng hộ Hoàng Phủ Tư Thần?
Bởi vì trong số nhiều người con trai của Diệp Thiên, chỉ có Hoàng Phủ Tư Thần và Bảo Bảo là có công và những lão tuớng của Bắc Minh Giáo thì đều không hài lòng với việc Bảo Bảo thả những dư nghiệt làm hại Bảo Bảo bị đưa ra pháp trường, suýt nữa bị chém đầu.
Nếu Bảo Bảo là thái tử, họ sợ trong Bảo Bảo sẽ có oán với họ và cho họ “một đôi giày chật”.
Mọi người đều vì mình.
Vì vậy, chỉ khi Hoàng Phủ Tư Thần trở thành thái tử thì họ mới có thể ngồi lại thư giãn, không sợ bị làm khó dễ.
“Ừ.”
Diệp Thiên gật đầu: “Tư Thần rất tốt, quả thật thằng bé là người có tính cách giống bổn tọa nhất trong số rất nhiều con trai của bổn tọa cũng rất thích hợp để lập thái tử.”
“Nhưng mà việc lập thái tử không phải là chuyện đùa, lập quốc an bang căn cơ, lập được tốt thì thiên hạ thái bình, lập không thì thiên hạ rung chuyển.”
“Vậy tất cả các khanh hãy tiếp tục cân nhắc, cùng phân tích lợi hại, để bổn tọa lập thái tử mà không cần lo lắng.”
Diệp Thiên thật ra muốn lập Tư Thần làm thái tử, nhưng mà bởi vì tính tình của Tư Thần rất giống với tính tình của hắn, đều thuộc về người thích lấy mình là trung tâm, rất khó nghe lời khuyên từ người khác.
Làm vua không nên cứng nhắc quá, nếu cứng nhắc quá sẽ dễ trở thành bạo quân, khiến cho thiên hạ kêu gào.
Nếu có năng lực, có thể trấn cả văn võ bá quan, trấn được thiên hạ bách tính thì bạo quân cũng chẳng sao, thiên hạ sẽ không hỗn loạn được. Cũng như Tần Thủy Hoàng vậy, mặc dù ông ta là một bạo quân, nhưng mà khi ông ta trị vì thì không có ai đứng lên khởi nghĩa.
Nhưng công lao của Tư Thần còn chưa đủ, trấn không được văn võ, huống chi là thiên hạ, nếu như để cho Tư Thần giám quốc thì chỉ sợ thiên hạ sẽ hỗn loạn.
Hơn nữa, Tư Thần cũng là một người tàn nhẫn, hơn 20 nghìn tỷ tù binh nói giết là giết, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nếu Tư Thần dùng sự tàn bạo này với người dân của thằng bé thì bao nhiêu người sẽ chết?
Một điểm nữa, Hoàng Phủ Tang không phải là người hiền lành gì, hắn cũng không phải là người mù, quân sư nói rồi 8000 ma nữ hỗn loạn triều cương, Hoàng Phủ Tang nhất định là một trong những ma nữ.
Nếu đẩy Tư Thần lên vị trí thái tử thì e rằng cái đuôi của Hoàng Phủ Tang sẽ nhếch lên trời, Tư Thần sẽ lại nghe lời cô ta, sau đó sẽ dùng âm mưu và thủ đoạn nào đó, có thể gây bất lợi cho những người vợ con khác của hắn.
Vì nhiều lý do khác nhau, Diệp Thiên cảm thấy Tư Thần có vẻ không thích hợp.
“Tôn Thượng, thuộc hạ muốn nói vài lời.” Quân sư đứng lên.
“Nói đi.” Diệp Thiên rửa tai lắng nghe.
Quân sư nói: “Lập thái tử, thích hợp nhất là những người vừa có năng lực vừa có tài đức, nhưng mà trong các người con của Tôn Thượng thì có ai có cả hai.”
“Tứ đế tử tuy có tài nhưng không có đức, hơn 20 nghìn tỷ tù binh nói giết là giết, đây có thể có cái gì đức? Dù tình hình lúc đó nguy cấp nhưng nếu là người có cả hai năng lực và tài đức thì ngài ấy hoàn toàn có thể ra một kế sách khác. Chẳng hạn có thể hạ lệnh đánh giết, một khi làm vậy thì kẻ mạnh trong số những kẻ bị giam giữ trước tiên sẽ chống trả quyết liệt và bỏ chạy, sau đó chúng ta có thể giết những người đó. Còn những kẻ còn lại là kẻ yếu không đủ sức gây ra mối đe dọa thì ngừng chém giết, để lại một đại quân nghìn tỷ, đủ để canh chừng những tù binh còn lại, hơn nữa còn có thể tăng tốc độ tiếp viện. Ít nhất có thể giữ được phần lớn mạng sống của những tù binh, nhưng ngài ấy đã giết tất cả. Dù ngài ấy có tài năng cũng không phải là tài năng giống Tôn Thượng, huống chi là đạo đức.”
“Đại đế tử có đức nhưng không có tài, nếu có tài thì Lâm Bá Thiên có thể tin tưởng, nhưng ngài ấy không làm được, gây ra một loạt chuyện và ngài ấy đã bị đẩy đến nơi hành quyết.”
“Vì vậy trong các người con của Tôn Thượng không có ứng cử viên hoàn hảo cho thái tử. Nhưng mà nếu phải chọn một người, thuộc hạ cho rằng đại đế tử thích hợp hơn.”
“Tài đức vẹn toàn là tốt nhất, nhưng so sánh lại với nhau thì người có đức nhưng không tài sẽ thích hợp làm thái tử hơn là có tài mà không có đức.”
“Người có đức mà không có tài thì có thể để văn võ bá quan bù đắp, còn người có tài mà không có đức thì đức là thứ mà người khác không thể thay thế được.”
“Cho nên thuộc hạ suy nghĩ kỹ lưỡng thì vẫn cảm thấy đại đế tử thích hợp làm thái tử hơn. Ít nhất nhân đức chi tâm của thái tử đã thấm vào thiên hạ thông qua việc giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn, còn đối với nhân tài thì Bắc Minh Giáo chúng ta không thiếu. Lấy đức quản thiên hạ thì thiên hạ mới được thái bình, còn không có đức mà quản thiên hạ thì dễ sinh rối loạn.:
Quân sư nói xong, Quốc trượng gia cũng đứng lên nói: “Tôn Thượng, thuộc hạ cũng cho rằng đại đế tử thích hợp làm thái tử hơn tứ đế tử! Vì dư nghiệt, ngài ấy sẵn sàng bị chém đầu điều này đủ thấy ngài ấy là một người có tình nghĩa, một người như vậy cai quản thiên hạ thì ít nhất thiên hạ sẽ không khổ, thiên hạ sẽ không dễ loạn. Chính vì lẽ đó nên bầu đại đế tử làm thái tử!”