Thiên Quý Tinh, ở đâu đó trong núi rừng.
Diệp Thiên đưa Doanh Ngọc đáp xuống trong rừng.
“Doanh Ngọc vẫn nhớ cánh rừng này chứ?”
Diệp Thiên cầm tay cô gái nhỏ hỏi.
“Doanh Ngọc nhớ.”
Cô ấy gật đầu nói: “Doanh Ngọc cùng mẹ và ông ngoại cùng nhau chạy trốn đến vùng rừng núi này, sau đó bị một số kẻ xấu đuổi vào trong rồi giết chết ông và mẹ. Sau đó Thực Thiết Thú đã giải cứu Doanh Ngọc, nếu không thì Doanh Ngọc cũng sẽ bị giết bởi những kẻ xấu đó rồi.”
Trí nhớ của tu sĩ vượt xa người phàm.
Dù còn rất nhỏ nhưng Doanh Ngọc vẫn nhớ những gì đã xảy ra.
Chỉ là cô ấy không có kiến thức và không hiểu khái niệm về cái chết, nên Diệp Thiên mới lừa cô ấy rằng mẹ cô ấy đang tu luyện.
Nhưng khi lớn lên, cô ấy biết nhiều hơn và khi nhớ lại những gì đã xảy ra năm đó, cô ấy biết rằng cả mẹ và ông của cô ấy đều đã chết.
Vì vậy, bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy anh chị em của mình, họ đều có mẹ của họ, nhưng cô ấy thì không có, cô ấy đặc biệt ghen tị.
May mắn thay, mấy người mẹ đã đối xử rất tốt với cô ấy.
Đặc biệt là mẹ cả Tần Liên Tâm, khi cô ấy còn nhỏ thì hầu hết thời gian cô ấy đều ngủ với mẹ cả.
“Hồi đó, ba không dám nói với Doanh Ngọc rằng mẹ con đã chết, vì ba sợ Doanh Ngọc buồn nên đã lừa con rằng mẹ của con đã đi tu luyện. Nhưng ba đây không hoàn toàn lừa dối Doanh Ngọc, vì ba biết điều đó miễn là ba đi vào Kim Tiên thì ba có thể giúp mẹ của Doanh Ngọc sống lại.”
“Bây giờ ba đã bước vào Kim Tiên, đã đến lúc giúp Doanh Ngọc phục sinh mẹ ruột con, để Doanh Ngọc trở thành một đứa trẻ có được tình yêu của mẹ.”
Diệp Thiên vừa đi vừa nói chuyện với Doanh Ngọc.
“Tuyệt quá!”
Doanh Ngọc trông rất phấn khích.
“Con không dám giấu giếm ba, Doanh Ngọc sắp quên mất bộ dạng của mẹ ruột rồi.”
Diệp Thiên bật cười: “Nếu mẹ ruột con sống lại, nhất định sẽ không nhận ra Doanh Ngọc.”
Doanh Ngọc cười và nói: “Vậy đợi đến khi ba phục sinh mẹ rồi thì Doanh Ngọc muốn hỏi mẹ xem bà ấy có còn nhớ con không.”
Cô ấy trông rất hào hứng và mong đợi.
Vì đã lâu không đến nơi này nên phải mất một thời gian dài mới tìm được nơi chôn cất Lăng Tố Như.
Lúc trước là do Diệp Thiên đến muộn, Lăng Tố Như đã chết quá lâu, vì lý do này cho nên không thể ngưng tụ thần hồn của cô ta, điều này khiến cô ta không thể hồi sinh. Vì vậy, hắn đã lập một trận pháp để giữ thần hồn của Lăng Tố Như và ba cô ta trong trận pháp.
Mục đích là để tránh cho thần hồn của ba con Lăng Tố Như bị gió thổi bay.
May mắn thay trận pháp vẫn còn đó và nó chưa bị ai phá hủy.
Vào thời điểm đó, hắn vẫn là Thái Hư Cảnh Tiên Tôn nên rất ít người có thể phá trận pháp mà hắn đã lập.
Chí ít phải là Thiên Quý Tinh, không có mấy người có thể phá vỡ nó.
Mà trong ngọn núi cằn cỗi này làm gì có người trước Tiên Tôn?
Vì vậy, trận pháp vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó thì Diệp Thiên đã trực tiếp đưa Doanh Ngọc vào trận pháp.
Bên trong trận pháp còn có lăng mộ của mẹ và ông ngoại của Doanh Ngọc.
Doanh Ngọc quỳ xuống và lạy ba lần.
Sau đó bia mộ bị Diệp Thiên phá hủy, mộ phần cũng bị Diệp Thiên dùng tiên pháp quật, hai cái quan tài đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Thiên và Doanh Ngọc.
Diệp Thiên thúc giục tiên pháp, nắp quan tài tự động mở ra.
Sau đó có thể nhìn Lăng Tố Như và ba cô ta, cả hai đều nằm trong quan tài, xác chết không có dấu hiệu phân hủy.
Thi hài của tu sĩ miễn là nó không bị hư hại, sẽ không bị thối rữa dù có chôn dưới đất hàng ngàn năm.
Không có chút mùi thối nào.
Nó giống như một người bình thường đang ngủ.
“Mẹ.”
Doanh Ngọc nằm cạnh quan tài của Lăng Tố Như, đôi mắt đỏ hoe, đau lòng mà chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ cô ấy.
Ngày nào cô ấy cũng nghĩ đến mẹ, khi lớn lên thì kí ức về mẹ của cô ấy dần trở nên mờ nhạt.
Và giờ đây, cuối cùng cô ấy cũng đã nhìn thấy lại hình dáng ngoài đời thực của mẹ mình!
“Tụ!”
Diệp Thiên thôi thúc tiên pháp
Dưới sự thúc giục của tiên pháp Diệp Thiên thì tàn hồn của Lăng Tố Như và của ba Lăng Tố Như bay lơ lửng như những con đom đóm từ lớp lá rụng, dày đặc, bay khắp bầu trời, lộng lẫy và kèm theo đó là một âm thanh leng keng, rất dễ nghe.
Doanh Ngọc nhìn qua, đôi mắt đẹp chớp chớp, đầy mong đợi .
Rất nhanh sau đó dưới sự thúc giục tiên pháp của Diệp Thiên, những đom đóm thuộc về Lăng Tố Như tập trung lại một nơi, còn những đom đóm thuộc về ba cô ta thì tập trung lại một nơi.
Dần dần, chúng tập hợp lại trong hình dạng con người.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa thấy mặt.
Nhưng mà trong mắt của Doanh Ngọc, ánh sáng vàng đã nở rộ và cô ấy nóng lòng được nhìn thấy thần hồn của mẹ mình được quy tụ thành công.
Diệp Thiên không làm cô ấy thất vọng!
Trong chốc lát, hai bóng người ngưng tụ, mấy thứ như thủy ngân bên ngoài đột nhiên nổ tung.
Sau đó liền nhìn thấy một phụ nữ trẻ đẹp và một người đàn ông trung niên hiền hậu đang bay lơ lửng trên không trung.
Doanh Ngọc rất vui mừng, nước mắt cô ấy rơi lã chã.
Vốn dĩ, cô ấy muốn hỏi mẹ mình là ai, nhưng mà cô ấy không thể kìm nén được niềm vui trong lòng, vì vậy nước mắt cô ấy chảy ròng ròng.
“Mẹ, Doanh Ngọc nhớ mẹ, mẹ!”
Thần hồn của Lăng Tố Như vừa mới ngưng tụ, có vẻ hơi đờ đẫn.
Nhưng mà chẳng mấy chốc thì ký ức như thủy triều dâng trào trong sâu thẳm tâm hồn cô ta.
Dần dần, cô ta nhớ lại mọi thứ trước khi chết!
“Doanh Ngọc? Con là con gái Doanh Ngọc của mẹ sao?”
Cô ta hỏi với vẻ hoài nghi.
Cô ta nhớ lúc đó cô ta có một đứa con gái mới một hai tuổi, vẫn phải bế trên tay.
Lúc này, cô gái nhỏ trước mặt đã cao bằng cô ta.
“Ừm!”
Doanh Ngọc gật đầu như gà mổ thóc: “Con là Doanh Ngọc, con là Doanh Ngọc, con là con gái của mẹ. Ba đã phục sinh mẹ, Doanh Ngọc lại có mẹ!”
Vừa nói cô ấy vừa gạt nước mắt vì sung sướng.
Lăng Tố Như cũng rất cao hứng, ánh mắt chuyển đi rơi vào Diệp Thiên.
“Diệp Bắc Minh? Là anh sao Diệp Bắc Minh?”
Lúc này, Diệp Thiên, đội mũ sắt và áo giáp vàng, vô cùng phi phàm, khác với Diệp Thiên trong trí nhớ của cô ta rất nhiều.
Lý do tại sao gọi là Diệp Bắc Minh là vì khi đó Diệp Thiên đã gặp cô ta thông qua bản sao của Diệp Bắc Minh vào thời điểm đó.
“Là anh.”
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu.
“Hu hu hu...”
Cô ta khóc và chạy đến chỗ Diệp Thiên.
Nhưng mà bởi vì căn cơ tu luyện của cô ta quá thấp và lại là một thể thần hồn, nên cô ta không thể chạm vào Diệp Thiên và xuyên qua Diệp Thiên.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Trở lại thân thể là có thể ôm lấy Doanh Ngọc và chồng của em rồi.”
Lăng Tố Như nói được, với sự giúp đỡ của Diệp Thiên, Lăng Tố Như và ba cô ta đã trở lại cơ thể của họ.
Giây tiếp theo!
Cả hai đứng dậy như những thây ma.
Lúc đầu, cơ thể họ rất cứng, nhưng mà khi linh hồn nhập vào cơ thể thì máu bắt đầu lưu thông và dần dần cơ thể trở nên ấm hơn, sự cứng đờ cũng biến mất.
“Doanh Ngọc, để mẹ ôm con!”
Lăng Tố Như khóc và chạy về phía Doanh Ngọc, ôm Doanh Ngọc vào lòng.
“Ha ha!”
Ba của Lăng Tố Như cười nói: “Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau, không biết chúng ba đã chết bao nhiêu năm rồi.”
Diệp Thiên nở nụ cười: “Cũng phải ba mươi, năm mươi năm gì đó rồi.”
“Về phần con trai của ba, Lăng Nguyên Lộc cũng đã được phong là hoàng đế của Lục Tinh này và thống trị Lục Tinh này.”
“Cái gì?”
Ba của Lăng Tố Như đã bị sợ ngây người!
“Lăng Nguyên Lộc đã trở thành hoàng đế của Lục Tinh rồi sao?”
“Vâng, ông ngoại!” Doanh Ngọc nói: “Ba thật tuyệt vời, ba đã là thái ất kim tiên rồi!”
Suýt nữa đã làm cho ông ngoại của cô ấy hoảng sợ và ngất đi.
Con rể của ông ta đã trở thành thái ất kim tiên?